Rắn Rết Nhị Tiểu Thư


"Rút máu, lóc thịt, nghiền xương thành bột để bón phân cho hoa.

Bổn cung muốn giam linh hồn ngươi trong bồn hoa mẫu đơn này, chỉ có thể trơ mắt nhìn bổn cung tận hưởng phồn hoa nhân gian, mà ngươi thì vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Giọng nói ác độc của nữ tử không ngừng vang vọng bên tai Tô Cẩm Lạc.

Mỗi một câu nói của nữ tử đều để lại một vết thương thật sâu trên hồn phách nàng.
Sau khi chết, linh hồn Tô Cẩm Lạc không thể rời đi, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó rút cạn máu mình, lóc từng miếng thịt trên thân thể mình.
Sau đó, máu thịt của nàng đều trở thành chất dinh dưỡng cho loài hoa mà nữ nhân ác độc kia thích nhất.
Cho đến cuối cùng, xương cốt của nàng bị đập nát thành bột mịn rồi rải lên bồn hoa mẫu đơn, linh hồn nàng bị hoa mẫu đơn trói buộc, vĩnh viễn cũng không được siêu sinh, cứ thế nhìn thế gian từng kiếp luân hồi!
Trăm năm rồi lại ngàn năm trôi qua.

Cho đến một ngày nọ trên trời xuất hiện một tia tử lôi đánh xuống, bồn hoa mẫu đơn kia tan tác không còn một mảnh.

“Muội muội, ngươi xem cảnh sắc mùa xuân tháng hai đẹp biết bao, đi đạp thanh quả nhiên là một quyết định không tồi.”
Tô Cẩm Lạc hoảng hồn lại, tiếng sấm vẫn còn vang vọng bên tai, tử lôi cũng loé lên ánh sáng loá mắt.
Nhưng khi mở mắt ra, Tô Cẩm Lạc lại nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đó là gương mặt vô cùng non nớt, chủ nhân của gương mặt này không phải chính là kẻ thù một mất một còn của nàng năm đó sao?
Gặp lại Tô Minh Phượng, Tô Cẩm Lạc trực tiếp dán nhãn lên mặt Tô Minh Phượng hai chữ sáng loáng "Tiện nhân".
Nhưng mà Tô tiện nhân không phải đã sớm biến thành một bộ xương khô dưới lòng đất rồi sao? Sao bây giờ lại biến thành trẻ trung, muốn cải lão hoàn đồng à?
Đi theo bước chân Tô Minh Phượng, ánh mặt trời chói mắt rọi vào mí mắt Tô Cẩm Lạc, Tô Cẩm Lạc lập tức không quen, khóe mắt chảy ra một giọt nướ trong suốt.

Ánh mặt trời ấm áp tản ra toàn thân Tô Cẩm Lạc, sưởi ấm thân thể và trái tim lạnh như băng ngàn năm của nàng.

Trong lòng Tô Cẩm Lạc chỉ muốn hét lên: trọng sinh làm người, cảm giác thật tốt!
“Ta...” Tô Cẩm Lạc vừa mở miệng, giọng nói như hoàng oanh xuất cốc trực tiếp khiến trái tim nàng xao động.
Kiếp trước nàng vì cứu tên cặn bã Lăng Hàn kia, thay hắn uống một ly rượu độc mà phế đi giọng nói tuyệt diệu vốn có.
Đời này, nàng nhất định sẽ bảo vệ thân thể của mình thật tốt, thậm chí là bảo vệ tốt tất cả mọi thứ thuộc về nàng, tuyệt đối không để tiện nhân Tô Minh Phượng cướp đi nữa.
Nàng vốn là đích nữ của Võ Đức Vương gia U Châu.

Khi loạn thế được bình định, Võ Đức Vương trở thành tân hoàng và lập ra tân triều, nàng lại là công chúa tôn quý nhất tân triều, mà tướng công của nàng là kiêu hùng một đời.
Khi nhân sinh của nàng đạt tới đỉnh cao nhất, Tô Minh Phượng thứ trưởng tỷ này đã cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về nàng.
Tô Minh Phượng chẳng những cướp đi danh hiệu công chúa của nàng, hơn nữa nàng còn tận mắt nhìn thấy gian tình giữa Tô Minh Phượng và tướng công Hướng Lăng Hàn.
Tô Cẩm Lạc nhớ đến ngày đó mình nhìn thấy hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau lăn lộn trên giường mình, nàng liền có cảm giác muốn nôn.
Cũng đến lúc đó nàng mới biết được, thì ra cho tới nay người mà phò mã của nàng thật sự thích lại là thứ trưởng tỷ Tô Minh Phượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui