Đời này nàng trả tất cả “trái ngọt” mà Tô Minh Phượng đã từng gây ra về lại cho nàng ta, vậy mà cha lại muốn nàng nhận lấy tiếng xấu làm hỏng thanh danh một lần nữa? Thật là mơ mộng hão huyền!
“Ngươi!” Tô Kinh Thiên tuyệt đối không ngờ Tô Cẩm Lạc lại có ý kiến lớn như vậy về thái độ của hắn với Tô Minh Phượng.
"Cha, ngươi đừng giận ta nói chuyện không dễ nghe.
Nếu hôm nay ta và đại tỷ đổi chỗ cho nhau, chuyện xấu đều xảy ra trên người ta, vậy cha sẽ nhờ đại tỷ giúp ta mang tiếng xấu này sao? Đại tỷ sẽ chấp nhận thay ta gánh tiếng xấu sao?”
Tô Cẩm Lạc hỏi thẳng Tô Kinh Thiên, nếu chuyện hôm nay xảy ra với nàng thì Tô Kinh Thiên sẽ xử lý như thế nào.
Tô Kinh Thiên há miệng, lại không thể nói ra một chữ.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Kinh Thiên, Tô Cẩm Lạc lười biếng nở nụ cười:
"Không thể đúng không? Đại tỷ tuyệt đối sẽ không giúp ta, nàng không đổ thêm dầu vào lửa đã là nể tình tỷ muội rồi.
Đại tỷ sẽ không làm, dựa vào cái gì ta phải làm chuyện như vậy?”
Tô Cẩm Lạc dùng ánh mắt khó tin nhìn Tô Kinh Thiên.
Cho dù ngươi là thánh phụ thì nàng cũng không phải thánh mẫu.
"Cha biết rõ đại tỷ không thể thật lòng đối tốt với ta, sao lại cứ bắt ta phải đối xử tốt với đại tỷ? Cũng không hỏi ta có tủi thân hay không, có nguyện ý hay không.
Trong mắt ta, cha đối xử với đại tỷ tốt hơn ta cả ngàn lần!"
Giọng Tô Cẩm Lạc trầm xuống, nàng có thể không yêu cầu xa vời tình thân cha con, nhưng Tô Kinh Thiên tuyệt đối không thể bạc đãi nàng tới mức này.
Sau khi nhìn thấy muôn vẻ nhân sinh, Tô Cẩm Lạc đã hiểu rõ một đạo lý.
Đó là nếu đói bụng thì phải kêu, nếu lạnh thì phải nói, nếu ấm ức thì phải khóc.
Nếu không nàng vĩnh viễn sẽ bị xem nhẹ, không ai sẽ vì nàng "hiểu chuyện" mà quý trọng điểm tốt này của nàng, chỉ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
“Cha, nếu có thể, nữ nhi thật sự muốn đổi thân phận với đại tỷ.
Bởi vì nữ nhi cảm thấy làm nữ nhi của ân nhân tốt hơn làm nữ nhi ruột thịt của cha nhiều.”
Tô Cẩm Lạc thở dài một hơi, cả người đều suy sụp.
Nàng biết lần này nàng đã nói ra một câu mà kiếp trước nàng từng suy nghĩ cả đời nhưng không có cơ hội nói.
“Nghịch nữ!”
Lần này Tô Kinh Thiên rốt cuộc không giữ được bình tĩnh nữa, vung tay tát Tô Cẩm Lạc một cái.
Tô Kinh Thiên không thể tin được Tô Cẩm Lạc lại dám nói ra lời thà rằng không làm nữ nhi ruột của hắn.
Mấy năm nay hắn quả nhiên đã phí công nuôi dưỡng đứa con gái này!
Bị Tô Kinh Thiên tát một cái, Tô Cẩm Lạc không phải không đau, ngược lại nàng cực kỳ đau, lỗ tai đều bị chấn vang đến ong ong.
Tô Cẩm Lạc hít sâu một hơi, sau đó lấy tay xoa xoa nửa gương mặt bị đánh của mình:
"Ngươi là cha ta, cái tát này ta nhận, nhưng đây là lần cuối cùng.”
Tô Cẩm Lạc ngẩng mặt lên, con ngươi như hắc diệu thạch sáng quắc nhìn Tô Kinh Thiên.
"Chậc chậc, vì một đứa con gái không mang cốt nhục của Tô gia còn làm Tô gia mất mặt mà lại ra tay đánh nữ nhi ruột, chẳng những thế còn muốn nữ nhi ruột gánh cái tiếng xấu này.
Ta thật muốn hỏi một câu, rốt cuộc ai mới là nữ nhi ruột của cha?!"
Tô Cẩm Lạc nuốt ngụm máu trong miệng xuống, châm chọc nhìn Tô Kinh Thiên:
“Nếu người không biết chuyện nhìn thấy hành động của cha, tuyệt đối sẽ hoài nghi Tô Minh Phượng mới là nữ nhi ruột của cha, mà ta là đứa trẻ được nhặt về.”