Không biết là gừng quá cay hay là làn da Tô Minh Phượng dị ứng với nước gừng, cơn sốt của Tô Minh Phượng mới vừa hạ thì da thịt vốn được nuôi dưỡng trắng nõn mềm mại lại bị sưng đỏ, nổi lên từng mảng đỏ ửng như phát ban.
Nghe được tin tức Mộc Phù mang về, Tô Cẩm Lạc không thể không thừa nhận Tiêu Cẩn Bội thật sự rất biết "nuôi" nữ nhi.
“Phượng nhi, Phượng nhi, đừng gãi, đừng gãi nữa!” Tiêu Cẩn Bội cầm lấy tay Tô Minh Phượng nói.
Tô Minh Phượng nổi mẩn đỏ, chẳng những trông xấu xí mà quan trọng hơn là chỗ phát ban vừa ngứa vừa đau.
Tô Minh Phượng không gãi thì nó ngứa cực kỳ, nhưng gãi một cái là ban đỏ lại càng lan rộng, Tô Minh Phượng đau đến nhe răng trợn mắt, cả người giống như con khỉ, làm gì còn bộ dáng danh môn khuê tú.
Vì thế từ khi Tô Minh Phượng bị phát ban, Tô Kinh Thiên có đến thăm Tô Minh Phượng cũng đứng cách rèm mà nhìn.
Tô Minh Phượng cũng tự biết bộ dáng hiện tại của mình rất khó coi nên nhắm mắt từ chối tiếp khách.
“Nương, hu hu! Khó chịu, thật khó chịu.
”
Tô Minh Phượng rưng rưng nhìn nương, toàn thân ngứa ngáy làm cho Tô Minh Phượng chỉ muốn lột da mình ra.
“Nương biết, nương biết.
”
Tiêu Cẩn Bội chỉ có thể bắt lấy hai tay Tô Minh Phượng, sau đó lệnh cho nha hoàn dùng lông vũ phất phất lên chỗ bị phát ban, lúc này Tô Minh Phượng mới dừng tay.
“Nương! Nương! ” Tô Minh Phượng cực kỳ khó chịu, chỉ có thể dùng biện pháp gọi "nương" để phát tiết một chút.
Tiêu Cẩn Bội đỏ mắt nói: "Phượng nhi yên tâm, nương đã nói phàm là người nào dám bắt nạt ngươi nương đều sẽ không tha.
”
Nói xong Tiêu Cẩn Bội nheo mắt, âm quang lấp lánh.
…
“Nhị tiểu thư.
”
Ngày hôm sau, Mộc Phù đi tới bên tai Tô Cẩm Lạc nói nhỏ vài câu.
Khóe môi Tô Cẩm Lạc nhếch lên, nàng biết hai mẹ con Tiêu Cẩn Bội và Tô Minh Phượng không thể hết hy vọng nhanh như vậy.
“Nhị tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thấy nhị tiểu thư không có phản ứng, Mộc Phù có chút sốt ruột.
Đây rõ ràng là đại tiểu thư làm ra chuyện ngu xuẩn, dựa vào cái gì lại bắt nhị tiểu thư chịu tiếng xấu chứ?
“Nếu mặc kệ bọn họ thì danh tiếng của nhị tiểu thư sợ là sẽ hỏng mất, vả lại chuyện này vốn không có chút quan hệ nào với nhị tiểu thư.
”
Trong mắt Mộc Phù lộ ra vẻ tức giận bất bình.
Nhìn thấy bộ dạng của Mộc Phù, Tô Cẩm Lạc cười cười, trong hậu trạch này không phải thế giới đơn thuần chỉ cần không liên quan đến ngươi thì ngươi sẽ không bị ảnh hưởng.
“Bọn họ vốn muốn phá hỏng thanh danh của ta, có phải ta làm thật hay không thì cũng thế thôi.
” Tô Cẩm Lạc thản nhiên trả lời.
Nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Tô Cẩm Lạc, Mộc Phù trong lòng gấp gáp vô cùng, quả nhiên là hoàng đế không vội, thái giám đã vội như ngồi trên chảo lửa.
"Nhị tiểu thư, nếu tiếp tục như vậy thì về sau nhị tiểu thư làm sao tìm được cô gia tốt chứ!"
Mộc Phù mặc dù có chút thẹn thùng nhưng vẫn nói ra điều mình đang lo lắng.
“Vả lại Vương phi và đại tiểu thư thật sự quá đáng, sao lại ăn vạ nhị tiểu thư như vậy.
”
Mộc Phù là một nha hoàn thông minh, vừa nhìn động tác nhỏ của những người đó lập tức liền đoán ra đáp án.
Đối với việc Mộc Phù ở trước mặt mình không chút do dự vạch trần khuyết điểm của Tiêu Cẩn Bội và Tô Minh Phượng, Tô Cẩm Lạc không thấy kỳ quái chút nào.