"Đúng rồi Ngọc Oánh, ngươi cũng biết thường ngày ta không ra khỏi cửa, ngày đó vị tỷ tỷ cứu ta lên bờ là ai thế? Ta còn chưa đi tạ ơn người ta.
"
Tô Cẩm Lạc đảo mắt, nghĩ tới vị tỷ tỷ xinh đẹp vô song nhưng mặt đơ ngực phẳng kia.
Nếu không nhờ nàng ấy hỗ trợ thì ngày đó nói không chừng nàng cũng mất mặt không thua gì Tô Minh Phượng.
“Đó là tam tiểu thư nhà Mặc Sĩ, tên là Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
”
Triệu Ngọc Oánh vui vẻ trả lời câu hỏi của Tô Cẩm Lạc, chỉ là trong mắt Triệu Ngọc Oánh lại càng thêm thương hại Tô Cẩm Lạc.
Các danh môn thiên kim chơi với Tô Minh Phượng đều biết, mỗi lần đám danh môn quý nữ có hoạt động gì thì Tô Cẩm Lạc đều “tình cờ” có vấn đề về sức khoẻ, không tiện ra ngoài.
Có thể nói, ngày hôm đó đi du hồ chính là "lần đầu tiên" ra cửa của Tô Cẩm Lạc, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
“Thì ra nàng chính là tam tiểu thư nhà Mặc Sĩ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nha.
”
Vừa biết tên ân nhân cứu mạng, Tô Cẩm Lạc lộ ra vẻ ‘hoá ra là thế’, làm như không thấy sự thương hại trong mắt Triệu Ngọc Oánh.
Nếu như nói trước kia nàng oán hận Tiêu Cẩn Bội tâm tư ác độc, không cho nàng cơ hội ra ngoài tham gia các buổi tụ hội của quý nữ thì đời này, nàng ngược lại còn muốn cảm tạ Tiêu Cẩn Bội.
Nếu không vì Tiêu Cẩn Bội không cho nàng cơ hội lộ diện với người ngoài thì đám gia đinh mà Tiêu Cẩn Bội an bài sẵn làm sao lại nhận nhầm nàng là Tô Minh Phượng được.
“Thì ra Cẩm Lạc cũng từng nghe nói tới mỹ danh của tam tiểu thư nhà Mặc Sĩ.
” Triệu Ngọc Oánh thật không ngờ hai tai Tô Cẩm Lạc còn chưa hoàn toàn bị Tiêu Cẩn Bội bịt chặt.
“! ”
Hai gò má trắng như tuyết của Tô Cẩm Lạc ửng đỏ, chỉ ngượng ngùng cười với Triệu Ngọc Oánh chứ không trả lời.
Mộc Phù đứng ở phía sau hầu hạ nhìn thấy nhị tiểu thư như thế, trong lòng nàng nổi hết da gà, trên trán xuất hiện mấy vạch đen.
Triệu Ngọc Oánh lại hàn huyên với Tô Cẩm Lạc một hồi, nhưng khi nhìn thấy Tô Cẩm Lạc liên tiếp nhíu mày cố nén cơn ho khan, dáng vẻ không khác gì Tây Thi bị bệnh, nàng bèn vội vàng cáo từ rời đi.
Chờ đến khi Mộc Phù đưa tiễn Triệu Ngọc Oánh ra cửa phủ, Tô Cẩm Lạc đã thay đổi vẻ mặt bệnh hoạn thành trời quang mây tạnh.
Nhìn thấy tốc độ thay đổi sắc mặt của Tô Cẩm Lạc, cả người Mộc Phù chấn động, sau đó lộ vẻ vui mừng.
Nhị tiểu thư đã hiểu được phải diễn trò ở trước mặt người khác để che dấu tâm tư, như vậy chứng minh nhị tiểu thư là người thông minh, chủ tử của nàng tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn bị hại chết.
“Nhị tiểu thư, Triệu tiểu thư làm vậy là có ý gì?”
Mộc Phù hỏi với vẻ thăm dò.
Tô Cẩm Lạc liếc mắt một cái, bẹo mặt Mộc Phù cười nói: "Tiểu nha đầu, đừng có thử bổn tiểu thư.
Tuy rằng bổn tiểu thư chưa hiểu rõ cách làm người của Triệu Ngọc Oánh nhưng thiên hạ này đều hợp và tan vì lợi ích, Triệu Ngọc Oánh hôm nay tới tìm ta tất nhiên cũng có thâm ý.
”
“Tiểu thư! ” Mộc Phù xoa má rồi nhìn Tô Cẩm Lạc, ngây ngốc cười.
Nàng chỉ là sợ nhị tiểu thư bị tình bạn đột nhiên đưa tới cửa làm cho mê muội đầu óc.
Nhưng chủ tử là chủ tử, đương nhiên thông minh hơn đám nô tài các nàng nhiều.
Mộc Phù không tín nhiệm mình, Tô Cẩm Lạc thản nhiên chấp nhận, dù sao nàng cũng là người có "tiền án" bị bịt tai che mắt.