Tô thái phu nhân sai người truyền lời cho Tô Kinh Thiên, tuy rằng bệnh của bà đã khỏi nhưng chuyện này không thể cứ thế mà cho qua.
Tô thái phu nhân vừa truyền lời tới, Tô Minh Phượng chẳng khác nào đã bị chứng thực tội danh nguyền rủa tổ mẫu, Tô Kinh Thiên vung chân muốn đá Tô Minh Phượng.
Tiêu Cẩn Bội nhào ra ôm lấy Tô Minh Phượng tránh sang một bên, né được một cước của Tô Kinh Thiên.
"Vương gia, Vương gia, Phượng nhi tuyệt đối không làm ra chuyện ác độc như vậy.
Phượng nhi vô tội, nhất định là có người muốn hãm hại Phượng nhi!"
Tiêu Cẩn Bội vừa gắt gao ôm chặt Tô Minh Phượng vừa khóc lóc giải thích với Tô Kinh Thiên.
Vốn là bệnh lạ của Tô thái phu nhân đến rất tình cờ, Tiêu Cẩn Bội chỉ cho là ông trời cũng muốn giúp mình lấy mạng tiểu tiện nhân Tô Cẩm Lạc, nào biết được hoá ra nó là bùa đòi mạng nữ nhi Tô Minh Phượng.
“Hơn nữa trong viện Phượng Nhi chưa từng trồng cây hoè, cây hoè đó không biết xuất hiện ở đây từ bao giờ…”
Tiêu Cẩn Bội vội vàng nói, cây hoè trong Phượng Minh viện có vấn đề.
"Theo ý của Vương phi, cây hoè này chính là có người cố ý trồng vào trong Phượng Minh viện để hãm hại đại tiểu thư?”
Thường ma ma nghe Tiêu vương phi vì giải vây cho đại tiểu thư mà nói ra lời vô căn cứ như thế, chỉ thấy dở khóc dở cười.
“Thứ cho lão nô nói thẳng, cây hoè kia cao cỡ đó e là đã được trồng một, hai năm rồi.
” Mắt Thường ma ma rất tinh tường.
“Sao có thể, trong Phượng Minh viện của ta làm sao lại có thứ quỷ quái như cây hoè!”
Tô Minh Phượng nhận thấy đại sự không ổn, con búp bê vải viết ngày sinh tháng đẻ của tổ mẫu dường như là hướng về phía nàng.
Lúc này trong đầu Tô Minh Phượng chỉ có tiếng "ong ong", bên tai là tiếng khóc của mẹ, đầu óc không rõ ràng nhưng nàng biết tuyệt đối không thể nhận lấy tội lỗi này!
"Cha, nữ nhi bị oan uổng, nữ nhi căn bản không biết trong viện của mình có cây hoè, hơn nữa những thứ này nữ nhi càng chưa từng thấy qua!"
Tô Minh Phượng nhìn chằm chằm con búp bê vải trong tay Tô Kinh Thiên, tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.
"Hơn nữa nữ nhi cũng là người bị hại, nữ nhi làm sao có thể đại nghịch bất đạo mà hại tổ mẫu, nữ nhi thật sự vô tội!"
Tô Minh Phượng rơi nước mắt như mưa.
Rõ ràng kế hoạch chỉ có hai con búp bê vải, vì sao lại có thêm một con thứ ba, mà con búp bê vải chết tiệt này còn viết ngày sinh tháng đẻ của tổ mẫu!
“Đại tỷ, ngươi nói mình cũng là người bị hại là ý gì?” Tô Cẩm Lạc lạnh lùng nhìn Tô Minh Phượng.
"Cha, có người muốn hại nữ nhi, ngài nhất định phải tin tưởng nữ nhi!"
Tô Minh Phượng không để ý đến lời nói của Tô Cẩm Lạc, chỉ cầu cứu Tô Kinh Thiên.
“Không sai, Lạc Nhi hỏi cũng chính là điều ta muốn biết, vì sao ngươi lại nói có người muốn hại ngươi?” Tô Kinh Thiên nhìn Tô Minh Phượng hỏi.
Thấy Tô Minh Phượng muốn lên tiếng, Tiêu Cẩn Bội lập tức khóc ròng nói: "Lúc nãy Vương gia không phải đã cho Phượng nhi xem một con búp bê vải sao? Phượng nhi cũng đoán thôi…”
“Vâng, nữ nhi thấy bệnh của nữ nhi và đệ đệ tới khó hiểu hệt như bệnh của tổ mẫu, chắc chắn cũng bị người ta nguyền rủa.
”
Nghe Tiêu Cẩn Bội nói, Tô Minh Phượng liên tục gật đầu tỏ vẻ mình có ý này.
“Vương gia, Phượng nhi tuyệt đối vô tội.
” Tiêu Cẩn Bội khóc, trong lòng càng thêm rối loạn, chỉ có thể không ngừng kêu oan.