“Mẫu thân, ngày đó thấy đại tỷ rất thích tấm vải này cho nên ta mới nhường.
Nhưng hôm nay chuyện liên quan đến tính mạng tổ mẫu, ta không nhịn được nữa.”
Lúc này Tô Cẩm Lạc đứng ra, lớn tiếng chất vấn Tiêu Cẩn Bội.
“Tấm vải này ở Tô phủ quả thực chỉ có một mình đại tỷ có.
Nếu mẫu thân nhất định nói đại tỷ oan uổng, vậy thì được rồi, chỉ cần đại tỷ có thể lấy ra quần áo làm từ vải này thì ta sẽ tin đại tỷ vô tội!”
Tô Cẩm Lạc ép Tiêu Cẩn Bội bảo Tô Minh Phượng lấy bộ quần áo này ra.
“Phượng nhi, ngươi mau sai người tìm bộ quần áo đó đi.
Chỉ cần ngươi tìm ra là có thể chứng minh thuật trù ếm không liên quan đến ngươi.
Nhưng đó chỉ là một tấm vải, làm sao có thể chỉ một mình Phượng nhi có được.”
Tiêu Cẩn Bội liếc Tô Cẩm Lạc một cái, sau đó nhanh chóng bảo Tô Minh Phượng tìm đồ.
“Vâng.”
Tô Minh Phượng buồn bực không thôi, đường đường là đại tiểu thư như nàng lại bị một bộ quần áo làm cho khốn đốn.
Mấy nha hoàn bên người Tô Minh Phượng lục tung tủ quần áo nhưng đều tìm không thấy, ngược lại có một nha hoàn ánh mắt lập loè lộ vẻ chột dạ, cuối cùng nàng cắn răng coi như mình không biết gì cả.
“Nương..." Nhìn thấy kết quả này, Tô Minh Phượng càng thêm luống cuống.
“Vương gia, bộ xiêm y đó của Phượng nhi rất có thể đã bị trộm.
Phượng nhi không thường xuyên mặc, không chừng đã bị nha hoàn nào trộm đi rồi.”
Thấy tìm mãi không thấy vật chứng, Tiêu Cẩn Bội chỉ có thể nói là chết không đối chứng.
“Chuyện hôm nay Phượng nhi thật sự bị oan uổng, nào có ai dám nguyền rủa mình, nguyền rủa tổ mẫu mình chứ.”
Nghe Tiêu Cẩn Bội nói, Thường ma ma lạnh lùng lên tiếng:
"Búp bê vải của đại tiểu thư và đại thiếu gia được đào ra từ Cẩm Hoa viện của nhị tiểu thư.
Tác dụng chủ yếu của hai búp bê vải này sợ không phải là nguyền rủa đại tiểu thư và đại thiếu gia mà là dùng để hãm hại nhị tiểu thư!”
Nghe vậy Tiêu Cẩn Bội nhìn chằm chằm Tô Kinh Thiên, không muốn nhận tội.
"Vương gia, muốn định tội phải có chứng cứ, nếu trong Phượng Minh viện không có bộ quần áo đó thì sao có thể đổ tội danh lên đầu Phượng nhi, Phượng nhi còn chưa tới một tháng nữa là cập kê rồi!"
Nghe Tiêu Cẩn Bội cưỡng từ đoạt lý, đến Thường ma ma cũng tức đến mức bật cười, Tô Cẩm Lạc lại đột nhiên lên tiếng:
“Mẫu thân nói thật buồn cười, hiện tại đại tỷ là người đáng nghi nhất, chỉ cần hung thủ thật sự không xuất hiện thì ai cũng sẽ cho rằng việc này có liên quan đến đại tỷ.
Vì thế bây giờ không phải mọi người cần chứng minh đại tỷ có tội, mà là mẫu thân và đại tỷ nên nghĩ cách để chứng minh đại tỷ vô tội.”
“Nhị tiểu thư nói không sai, lời Vương phi nói đúng là đã lẫn lộn thứ tự.
Nơi này không phải công đường, không cần phải chứng minh tội trạng của đại tiểu thư, mà là đại tiểu thư cần chứng minh nàng chưa từng làm chuyện như vậy.”
Thường ma ma gật đầu, rất hài lòng trước sự thông minh nhạy bén của Tô Cẩm Lạc.
Nhìn sắc mặt xanh mét của Tiêu Cẩn Bội, Tô Cẩm Lạc bất bình hỏi thêm một câu:
"Hơn nữa, vừa rồi ở Cẩm Hoa viện đào ra hai con búp bê vải kia, mẫu thân một mực khẳng định búp bê vải là do ta làm hại đại tỷ và đại đệ.
Nếu nói hành vi lúc trước của mẫu thân chính là thương cho roi cho vọt, như vậy chuyện lần này đến phiên đại tỷ, sao cách nói của mẫu thân lại hoàn toàn khác?"