Cho dù thật sự có ơn thì kiếp trước nàng chịu ủy khuất và chết tức tưởi như vậy cũng đã báo hết ơn nghĩa rồi.
Vả lại chân tướng sự tình năm đó rốt cuộc là như thế nào nàng cũng không biết chắc.
“Lạc Nhi, sao con lại nói như vậy?" Tô Kinh Thiên kinh ngạc nhìn Tô Cẩm Lạc.
Trước kia mỗi lần hắn nói chuyện này với Tô Cẩm Lạc, Tô Cẩm Lạc đều tỏ ra cảm động, vậy mà bây giờ lại lên án Tiêu Cẩn Bội.
"Làm người không thể quên gốc!"
“Chính vì làm người không thể quên gốc rễ, cho nên ta mới càng không thích nữ nhân giống như mẫu thân.” Tô Cẩm Lạc không phục nói.
“Người cứu cha là cha của đại tỷ, chúng ta cho dù muốn báo ân thì đối tượng báo ân cũng phải là vị thúc bá đó mới phải! Mẫu thân và vị thúc bá này còn chưa kết hôn đã có thai, thật sự không phải hành vi của nữ tử đàng hoàng.
Điều này trái ngược với bốn chữ ‘hiền lương thục đức’ mà cha dạy nữ nhi từ nhỏ.”
Trước kia nàng không biết suy nghĩ, cha nàng nói cái gì nàng tin cái đó.
Đời này đừng mong nàng tin mấy lời dối trá của bọn họ nữa.
"Vị thúc bá kia sau khi qua đời, nếu mẫu thân thật sự ghi nhớ nữ đức thì nên để tang cho thúc bá, thậm chí là thủ tiết giữ thân, đây mới là mỹ đức của nữ tử.
Nhưng nàng đang có mang hài tử của thúc bá lại trở thành tiểu thiếp của cha.
Hành động này của mẫu thân liệu còn có mặt mũi nào đi gặp vị thúc bá kia không?"
Nói đến chuyện Tô Minh Phượng sinh ra và Tiêu Cẩn Bội trở thành quý thiếp của cha nàng như thế nào, Tô Cẩm Lạc lại càng thêm khinh thường.
Sau khi mẹ nàng gả cho cha nàng được vài tháng, Tiêu Cẩn Bội lấy thân phận quả phụ của ân nhân cứu mạng, trở thành tiểu thiếp của cha nàng.
Không tới mấy tháng sau, Tiêu Cẩn Bội sinh ra nữ nhi Tô Minh Phượng, kể từ đó tất cả mọi người đối với thân thế Tô Minh Phượng đều có chút hoài nghi.
Nhưng lúc Tô Minh Phượng đầy tháng, Tô Kinh Thiên nói với mọi người Tô Minh Phượng là nữ nhi đầu tiên của Tô gia, hắn còn trực tiếp nâng Tiêu Cẩn Bội lên làm quý thiếp.
Kể từ đó, cho dù có người hoài nghi cũng không dám nhắc lại vấn đề này.
Mà cũng vì vậy nàng mới có một thứ trưởng tỷ huyết thống bất chính.
Đây cũng là nguyên nhân mà hai mẹ con Tiêu Cẩn Bội nhất định phải mượn lễ cập kê của Tô Minh Phượng để danh chính ngôn thuận khiến ả thành đích nữ Tô gia.
Nếu không phải cách một tầng quan hệ huyết thống, nàng sao có thể mặc cho Tô Minh Phượng được cha sủng ái đến vô pháp vô thiên như thế?
"Mẫu thân làm thiếp cho cha đã là chuyện không thể nói nổi, mà cha nguyện ý nể mặt vị thúc bá kia nâng mẫu thân lên làm vương phi, ta dám nói nữ nhân giống như mẫu thân mà ở nhà khác thì chắc chắn sẽ bị người ta phỉ nhổ!"
Tiêu Cẩn Bội rõ ràng là một nữ tử thất đức không có lễ hiếu, cha nàng còn muốn nâng lên trời.
Xin lỗi, nàng không chấp nhận được!
“Làm càn!”
Tô Cẩm Lạc vốn luôn dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt Tô Kinh Thiên đột nhiên trở nên giương nanh múa vuốt, nhanh mồm nhanh miệng, trong lúc nhất thời Tô Kinh Thiên lại không tìm được lời phản bác.
“Là ai nói với ngươi những lời lung tung này!” Ngực Tô Kinh Thiên phình lên, rõ ràng là bị chọc giận.
Trước kia hắn nói cái gì là nhị nữ nhi nghe cái đó, hôm nay hình như có chút không giống.