Rắn Rết Thứ Nữ

Thân hình hơi gầy, mặc một bộ trường bào thêu lục văn tảo hạt, một kiện áo khoác lụa sáng màu trắng ngà đối lưng vạt áo. Chân áo bào lật lại, nhét vào trong đai lưng bạch ngọc bên hông, trong lúc giơ tay nhấc chân tự toát ra một cảm giác cao quý.

( 8-})

An Nguyệt Hằng nhận thấy được ánh mắt của Mộc Tịch Bắc, hơi gật đầu với nàng một cái, Mộc Tịch Bắc có chút mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, bất động thanh sắc đánh giá Liễu Tri Thư!

Liễu Tri Thư mặc y phục thủy mặc sắc, đầu đội một cái khăn chiên, làn da trắng nõn, ngày thường phong lưu phong nhã, đúng là cái tài tử, khó trách bị người ta nói là ngọc diện thư sinh. Tuy nhiên Mộc Tịch Bắc cũng không bỏ qua sự quỷ dị như ẩn như hiện bên trong cặp mắt kia.

" Đều nói Tướng gia phá lệ sủng ái Ngũ tiểu thư, hôm nay gặp mặt, mới biết được nguyên do."

Liễu Tri Thư trước tiên mở miệng nói, ánh mắt không e dè dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc.

Chính là nữ tử như vậy hại Liễu gia hắn hao binh tổn tướng!

" Tứ cữu cữu quá khen rồi, con thấy Tứ cữu cữu mới tuấn tú lịch sự, khó trách làm cho đám nữ tử Tây La ăn ngủ không yên."

Mộc Tịch Bắc cười trả lời, không nóng không lạnh.

An Nguyệt Hằng từ đầu đến cuối đều đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, hắn muốn nhìn một chút, những người này chẳng lẽ thật sự bị gãy ở trong tay của nữ tử này? Nàng rốt cuộc có xứng đôi với mình hay không?

An Nguyệt Hằng hắn cần không chỉ là nữ tử có thể bách chiến bách thắng ở trong nhà, mà là nữ tử có thể lật tay thành mây trở tay thành mưa ở trên triều đình, quan trọng hơn là, nữ tử trước mắt này đủ xinh đẹp, đủ dịu dàng, đủ bối cảnh! Càng quan trọng hơn là, có dã tâm giống như hắn!


Mộc Vãn Tình thấy ánh mắt An Nguyệt Hằng dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt hiện lên một cỗ âm độc, vì sao nàng ta sinh ra lại có mỹ mạo như vậy, lập tức có thể hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nam tử, huống chi, An Nguyệt Hằng là nam nhân nàng xem trọng, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép hắn bị Mộc Tịch Bắc cướp đi!

" Ta xưa nay biết phụ thân sủng ái Ngũ muội muội, lại không biết áo khoác lụa chồn trắng hoa Thạch thanh Ngũ sắc đều thành vật trong lòng bàn tay muội muội. Rồi nhìn kiện y phục tố nhung thêu hoa trên người Tứ muội muội xem, lại nhìn y phục của ta này, cũng đã là kiểu dáng năm ngoái rồi. "

Mộc Vãn Tình có ý đồ riêng mở miệng nói.

Lão thái phi nhíu mày, nhưng bởi vì có người ngoài ở đây, nên không có mở miệng.

Mộc Tịch Hàm đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc cũng đã xen vào:

" Cái này phải nói lại, áo khoác chồn trắng này là Tứ tỷ tỷ nhường cho ta, phụ thân vốn đã cho Tứ tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ lại chuyển qua cho ta. Ngược lại y phục của Nhị tỷ tỷ, nghe nói là mẫu thân cố ý cho người làm đây này."

Sắc mặt Liễu Chi Lan cùng Mộc Vãn Tình bởi vì một câu nói kia lại cười có chút khó coi, cái miệng của Mộc Tịch Bắc thật đúng là lợi hại, một câu liền đem lửa thiêu đến trên người mình.

Quần áo cùng trang sức hôm nay của Mộc Tịch Bắc thật sự quá bắt mắt, tuy nói những vật kia cũng chưa chắc là cực phẩm trân quý cỡ nào, nhưng mặc ở trên người nàng, lại trong nháy mắt sáng ngời hai mắt, Mộc Vãn Tình nhìn tất cả mọi người bị nàng đoạt đi ánh mắt, không cam lòng, lúc này mới lấy chuyện quần áo ra để nói.

Kiện cẩm y vân phi sa tanh thêu Bách Hoa Phi Điệp ở trên người nàng đúng là Liễu Chi Lan cố ý định chế, vốn muốn nhờ vào đó hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hạ thấp Mộc Tịch Bắc xuống, lại không ngờ một câu nói đem việc này xả ra ngoài.

Sắc mặt Lão thái phi cũng trầm xuống, có chút không vui nhìn về phía Liễu Chi Lan, trong mắt mang theo ý tứ không rõ.


Liễu Chi Lan cảm thấy căng thẳng, lại cười có chút miễn cưỡng, bà hiểu được, lời này của Mộc Tịch Bắc trực tiếp chỉ ra đường sai của bà, bà chưởng quản việc bếp núc, lại chỉ biết làm xiêm y cho nữ nhi của mình, còn nữ nhi thứ xuất lại đang mặc kiểu dáng năm ngoái, việc này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ nói bà khắt khe thứ nữ, tự mình vận dụng tiền tài việc bếp núc, quản gia không tốt!

Liễu Chi Lan phản ứng ngược lại cũng nhanh, lập tức mở miệng nói:

" Của các con cũng chuẩn bị xong cả rồi, đang đặt ở trong khố phòng, chẳng qua lần đó lúc người đưa y phục đến, Vãn Tình cũng ở đó, nhất thời nhịn không được liền mặc trước, quay đầu mẫu thân liền sai người đưa đi cho các con."

Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười nhạo, phản ứng ngược lại cũng rất nhanh, thế nhưng mắt thấy mùa đông sắp qua rồi, còn nói là đặt ở trong khố phòng, không cảm thấy giả tạo à?

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng:

" Con biết mẫu thân thương chúng con nhất mà, trước đó vài ngày, con ở trong cung, đúng lúc nhìn thấy Cung phi nương nương cố ý định chế một kiện cùng kiểu dáng cho Dụ Hòa Công chúa, còn hâm mộ một thời gian dài, không ngờ bây giờ đã có mặc rồi."

Sắc mặt Lão thái phi vừa mới hòa hoãn được một chút lại càng khó coi hơn, đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn gỗ lim vân văn, nước trà tràn ra không ít.

Ánh mắt An Nguyệt Hằng cùng Liễu Tri Thư đều nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, không khỏi cảm thấy quả thật là cái miệng lưỡi bén nhọn, rõ ràng ngoài miệng lời nói dễ nghe là thế, nhưng ngụ ý trong đó lại trực tiếp đẩy mạnh người ta vào nơi xấu hổ!

Cung phi nương nương đặc biệt định chế y phục cho Dụ Hoà Công chúa, nhưng một tiểu thư nho nhỏ của phủ Thừa Tướng, lại dám mặc y phục so sánh với Công chúa trong cung, việc này nếu như bị người hữu tâm biết được, còn không nói phủ Thừa Tướng không để Hoàng gia vào mắt, rốt cuộc dành dụm được bao nhiêu tiền tài, mới dám khiêu chiến với Hoàng gia! Quá đáng hơn là, trước đó Liễu Chi Lan còn nói bây giờ trong khố phòng vẫn còn có!


Không nói trước có phải khi không sẽ rước lấy chán ghét của Cung phi cùng Dụ Hoà Công chúa hay không! Thì đã nói một cái thứ nữ trong phủ Thừa tướng lại dám so sánh chi phí ăn mặc với Công chúa, đó chính là một tội lớn!

Nếu kẻ thù chính trị của Mộc Chính Đức, dùng việc này làm lý do đầu, tìm được cái cớ, nói không chừng sẽ trắng trợn bội nhọ khắp nơi, làm bại hoại thanh danh phủ Thừa Tướng!

Liễu Chi Lan lần nữa bị nghẹn không mở miệng được, sắc mặt đỏ lên, một đôi tay nắm thật chặt cái khăn trong tay, sơ ý một chút, lại bẻ gãy luôn cả móng tay ngón út, đau đến nổi Liễu Chi Lan suýt nữa kinh hô ra tiếng!

Mộc Vãn Tình càng chẳng tốt đẹp gì, vốn muốn đem ra khoe khoang, nhưng bây giờ lại có cảm giác y phục này mặc ở trên người mình lại khiến cả người không thoải mái, ánh mắt đó của Lão thái phi quét tới càng khiến Mộc Vãn Tình mặc cũng không được, mà cởi cũng không xong, vốn người đang mang bệnh nên sắc mặt lại càng khó coi cực kỳ.

An Nguyệt Hằng hàm chứa ý cười nhìn nữ tử xinh xắn mềm mại kia, chỉ cảm thấy thật sự là thú vị, chẳng qua chỉ hai câu nói lại khiến vị chủ mẫu nhất gia bị chặn họng, dù muốn nói lại cũng không nói được nửa câu!

Mộc Tịch Bắc cúi xuống hai con ngươi, cảm nhận được ánh mắt mỉm cười của An Nguyệt Hằng, trong mắt cất giấu mũi nhọn lạnh lẽo giống như độc xà, lại càng giống hai thanh bảo kiếm tẩm độc đang được thu vào vỏ đao!

Lão thái phi trách cứ mở miệng nói:

" Về sau làm việc cẩn thận chút, khi không lại làm Vương gia chế giễu!"

" Vâng. "

Liễu chi lan cúi đầu, chỉ có thể xưng vâng.

An Nguyệt Hằng thấy đề cập đến mình, ánh mắt đặt ở trên người Lão thái phi, mở miệng nói:

" Không có gì đáng ngại, nữ hài tử gia tự nhiên đều thích mấy thứ này, yêu thích không buông tay là điều khó tránh khỏi."


Mộc Tịch Bắc thấy An Nguyệt Hằng dàn xếp giảng hòa, không có mở miệng, nhưng trong lòng thì nói, An Nguyệt Hằng bây giờ thật sự càng ngày càng thành thục, quanh thân đều toát ra hơi thở trầm ổn, so với Ân Cửu Dạ có vẻ kiên định ổn trọng hơn nhiều, không chỉ có như thế, lại càng thêm vô tình cùng khéo đưa đẩy hơn.

Mộc Tịch Bắc biết, An Nguyệt Hằng vẫn luôn có dã tâm, chỉ là nhiều năm tranh đấu bên trong vòng xoáy quyền lực, cũng đã đem hùng tâm tráng chí lúc trước của hắn tiêu hao hầu như không còn, cho nên Mộc Tịch Bắc hiểu được, chỉ có lần nữa khơi lên dục vọng cùng dã tâm trong lòng hắn, hắn làm việc mới không mù quáng cầu thắng nữa, ngược lại sẽ mang theo ý tứ đánh bạc cùng mạo hiểm, cũng chỉ có như vậy, chính mình mới có thể tìm được cơ hội từng bước đánh bại hắn!

Lão thái phi lại mở miệng:

" Cho dù là thích, cũng không thể đi mơ tưởng những thứ không thuộc về mình."

An Nguyệt Hằng đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc cũng đã xen vào, giống như không hiểu mở miệng nói:

" Nhưng mà cô mẫu, nếu không đi mơ tưởng, làm sao biết thứ này sẽ không thuộc về mình."

Lão thái phi cũng sững sốt, nhưng vẫn như cũ mở miệng nói:

" Nhưng nếu hễ một khi mơ tưởng một vài thứ, tất nhiên sẽ phải trả giá đại giới, mà đại giới này rất có thể khiến ngươi không thừa nhận nổi."

Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc quét mắt An Nguyệt Hằng, tiếp tục mở miệng nói:

" Ngươi đã đi mơ tưởng, thì nhất định nói rõ thứ này là thứ ngươi thích, nhưng mà phụ thân đã từng nói, nếu như sợ phải trả giá đại giới mà từ bỏ khả năng có thể có được thứ gì đó, đã nói lên ngươi không phải thật sự thích thứ này. Cũng giống như Bắc Bắc thích ăn cay, nhưng mỗi lần Bắc Bắc ăn cay thì dạ dày Bắc Bắc sẽ bị đau nhức, nhưng Bắc Bắc vẫn sẽ ăn, bởi vì thích, cho nên đại giới này nhất định phải chịu."

Lão thái phi không tiếp tục mở miệng nữa, nhưng ánh mắt An Nguyệt Hằng lại sáng lên, mang theo một loại hào quang không hiểu nhìn Mộc Tịch Bắc, đúng vậy, qua nhiều năm như vậy, hắn cơ hồ liền muốn giữ yên hiện trạng, ngẫm lại lúc còn trẻ, hắn đã từng muốn nhất thống thiên hạ! Thế nhưng bây giờ, lại chỉ do dự trước một ngôi vị Hoàng đế, rất nhiều thời điểm rõ ràng chỉ cần lớn mật hơn lúc trước một chút, thì đã có thể thủ thắng, thế nhưng lúc trước chỉ vì sợ trả giá đắt, chậm chạp không chịu hành động.

Hai mắt An Nguyệt Hằng dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc quay đầu lại đối mặt với hắn, rõ ràng thấy được thân ảnh của mình ở trong mắt hắn, lộ ra một chút ý cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận