Rắn Rết Thứ Nữ

Lão thái phi nhíu chặt lông mày, không tiếp tục mở miệng nữa, Mộc Tịch Bắc lại chuyển hướng đại phu mời đến trước đó, mở miệng nói:

" Không biết canh tránh thai này có công hiệu phá thai không?"

Đại phu kia biết được mình tựa hồ trong lúc vô tình nhìn thấy bí mật gì đó của thế gia vọng tộc, không thể không cẩn thận hơn, sợ nói ra một chữ, lại dẫn đến họa sát thân cho mình:

" Không có, thuốc phá thai và canh tránh thai nhìn như cũng là vì phòng ngừa có mang đứa nhỏ, nhưng dược lý căn bản lại khác biệt, thường thường sẽ có người nói cả hai nhập làm một."

" Vậy ngươi nói một chút hai cái này có gì khác biệt? "

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng.

" Canh tránh thai là dùng lúc chưa có đứa nhỏ, vô luận là nam tử hay nữ tử đều có thể dùng, sau khi dùng qua thì sẽ không có thai, mà thuốc phá thai lại dùng sau khi đã có đứa nhỏ, hơn nữa chỉ có thể cho nữ tử dùng. "

Đại phu kia mở miệng giải thích.

Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Mộc Hải Dung mở miệng nói:

" Lục muội muội, muội xem, nếu thật sự là ta hại con chó này của muội, nên dùng chính là thuốc phá thai, nhưng cặn thuốc tìm thấy ở trong viện này lại là canh tránh thai, cho nên con chó này của muội chết sợ là còn phải đến nơi khác tìm nguyên nhân, muội nói có đúng không?"

Trong mắt Mộc Hải Dung mang theo áy náy nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó cắn cắn môi cúi đầu xuống không có mở miệng.

Mộc Tịch Bắc thấy vậy cũng không tiếp tục trách móc nặng nề quá nhiều, mà là an tĩnh đứng ở một bên.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lão thái phi, không biết bà muốn giải quyết chuyện này như thế nào, mà trong lòng một mặt lại đang suy đoán con chó này của Lục tiểu thư rốt cuộc là từ đâu đến, một mặt lại đang do dự trong viện này của Ngũ tiểu thư sao lại xuất hiện canh tránh thai? Thậm chí ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đều mang vài phần khác thường.

Liễu Chi Lan cũng không biết từ chỗ nào đi ra, một tay ôm bụng, một mặt mở miệng phá vỡ phần bình tĩnh này:

" Cái này còn không dễ làm, kêu tất cả hạ nhân bên trong viện của Ngũ tiểu ra đây, cho mấy bọn nha hoàn này nghiệm thân một cái, nhìn xem là tiện nhân nào làm ra chuyện không thể gặp người, lại còn dùng mấy thứ bẩn thỉu này nữa."

Lão thái phi không vui nhìn Liễu Chi Lan một chút, lại mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:

" Ý Bắc Bắc như thế nào?"

Mộc Tịch Bắc gật đầu nói:

" Hiện giờ xác thực cũng chỉ có biện pháp này."

Khóe miệng Liễu Chi Lan lộ ra một nụ cười thực hiện được, liếc mắt ra hiệu cho một bà tử trong viện Mộc Tịch Bắc.

Bà tử kia gật gật đầu, lập tức liền quỳ trên mặt đất:

" Thái phi tha mạng, thái phi tha mạng.... Canh này là lão nô hầm..."

" Ngươi hầm canh này làm cái gì? Tuổi ngươi lớn như vậy, sợ là không dùng được đi. "

Lão thái phi nghiêm nghị hỏi ngược lại.

Bà tử kia ấp a ấp úng mở miệng:

" Lão nô... Trước đó vài ngày Tam nữ nhi của lão nô bị tặng cho hộ ngoại viện xem xét, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên. Cho nên lão nô muốn để nó tiếp tục hầu hạ mấy năm, sợ là chậm trễ có con, mới có thể. Mới có thể..."

" Tam nữ nhi của ngươi họ gì tên gì? Lại bị đưa đi khi nào, bị tặng cho chủ tử nào, lại là bị tặng cho người nào?"

Liễu Chi Lan cũng rất biết diễn xuất mở miệng nói.

Trên trán bà tử kia lập tức chảy xuống hai giọt mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào:

" Lão nô. Con gái lão nô gọi Xuân Hoa. Bị bị. Bị...."

Bà tử kia phun ra nuốt vào lợi hại, cả người dường như cũng không khống chế được bắt đầu run rẩy.

Lão thái phi vươn ngón trỏ ra chỉ hướng bà tử kia, lúc này liền mở miệng nói:

" Đem loại nô tài dám to gan khi chủ này kéo xuống đánh mạnh hai mươi đại bản!"

Cả người bà tử kia lập tức liền mềm nhũn, nơm nớp lo sợ mở miệng nói:

" Ngũ tiểu thư.... Ngũ tiểu thư cứu ta... Lão nô đây đều là vì ngài, ngài cũng không thể thấy chết không cứu a."

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc giương lên một nụ cười, lãnh ý trong mắt lại càng sâu, nàng biết, thời gian nàng đi tương đối lâu, thậm chí tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ không trở về, cho nên nô tài nha hoàn trong viện mình nếu như thông minh thì sẽ tìm chủ mới, để tránh lại bị phân làm việc nặng, mà bây giờ chủ tử còn lại ở trong phủ cũng không nhiều như vậy, cho nên vấn đề đường đi của mình liền trở thành vấn đề.

Mà trước mắt bà tử này rõ ràng cũng nóng lòng tìm đường ra cho bản thân, cho nên sớm đầu nhập chủ tử khác, bây giờ Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên quay trở về, trung thành với ai lại trở thành một cái vấn đề mới, bây giờ nhìn bà tử này đã đứng ra xác nhận mình, vậy thì đã biết được sự lựa chọn của bà ta.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc đảo qua Liễu Chi Lan và Mộc Tịch Hàm, một người là mẫu thân tốt của nàng, một người là tỷ tỷ tốt của nàng, thế gian này rốt cuộc còn có cái gì mới có thể vĩnh hằng?

" Vậy ngươi ngược lại nói một chút ta làm sao làm chủ cho ngươi?"

Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng dò hỏi, cúi người nhìn bà tử đang chảy mồ hôi lạnh không ngừng kia.

" Lão nô. Lão nô đây đều là nhận mệnh của Ngũ tiểu thư a... Ngũ tiểu thư ngài không thể qua sông đoạn cầu..."

Trên đầu bà tử nhận lấy áp lực cực lớn, chỉ cảm thấy đôi mắt cười mà như không cười kia so với trời đông giá rét còn làm cho người ta sợ hãi hơn, bà tử kia sợ hãi không chỉ một chút ít, thế nhưng bây giờ tình huống đã đến loại tình trạng này, cũng không thể không cắn răng tiếp tục, nếu không tội danh vu hãm chủ tử của bà ta là không được một cái tốt.

" Ngươi nói thuốc này là ta bảo ngươi mua?"

Mộc Tịch Bắc ôn nhu hỏi ngược lại.

" Vâng. Đúng vậy..."

Bà tử kia rõ ràng cực kì lo lắng.

" Vậy ngươi ngược lại nói cho ta nghe một chút đi, ta sai ngươi đi cửa hàng nhà ai mua? "

Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.

" Là... Là ở... Là ở Bách Thảo Đường."


Bà tử kia liếc mắt nhìn Liễu Chi Lan, Liễu Chi Lan trừng hai mắt, bà tử này lập tức nói đại một tiệm thuốc.

Mộc Tịch Bắc nhìn phản ứng của bà tử này liền biết người này là của Liễu Chi Lan, có điều nghĩ lại cũng dễ lý giải, mặc dù Liễu Chi Lan không còn được như lúc trước, nhưng trong mắt của những bà tử này, Liễu Chi Lan vẫn là Đương gia chủ mẫu như trước, hơn nữa lại còn có thai, vạn nhất lần này sinh hạ con trai trưởng, lập tức sẽ là người tôn quý nhất trong tướng phủ, còn sợ mình không có đường ra?

Kỳ thật bà tử này từ lúc Mộc Tịch Bắc đi về đã có chút dao động, dù sao Thanh Từ có bao nhiêu ngang ngược càn rỡ bà là biết đến, lại còn gặp qua, mỗi khi ngẫm lại trong lòng còn run lên đâu, nhưng Liễu Chi Lan lại nói cho bà, chỉ cần bà giúp đỡ bà ta làm một chuyện, như vậy sau này bà sẽ không còn khó xử nữa, nếu như bà không chịu, vậy sau này nếu bà ta sinh hạ con trai trưởng, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bà.

Cho nên bà tử khẽ cắn môi, liền đáp ứng.

" Ồ? Bách Thảo Đường sao? Lão bản của Bách Thảo Đường họ Tân, nhân phẩm tốt, danh dự quý, lúc bệnh bao tử của ta phát tác đã từng bốc thuốc ở nơi đó, cho nên ấn tượng rất sâu, nhưng mà rất không khéo, hai ngày này quê của Tân lão bản phát sinh ôn dịch quy mô nhỏ, cho nên Tân lão bản đóng tiệm thuốc, mang theo không ít dược liệu tự mình về nhà, sợ là trong vòng hai đến ba tháng cũng chưa trở về được. "

Mộc Tịch Bắc ra vẻ không hiểu hỏi thăm bà tử kia.

Mồ hôi trên trán của bà tử kia chảy xuống mặt đất, tạo thành một vũng, mặt trời dần dần dâng cao, trừ bỏ gió thu hơi lạnh, thời tiết được cho là cực ấm.

" A. Đúng. Tân lão bản đúng là về nhà. Lão nô lớn tuổi, không ngờ vậy mà lại nhớ lầm... Lão nô chỉ là trước đó vẫn hay đi Bách Thảo Đường, cho nên lần này buột miệng, liền cũng nói thành Bách Thảo Đường, tiểu thư rõ ràng sai lão nô đi là Đông Thị Dược đường mới đúng. "

Bà tử kia ráng chống đỡ giải thích nói.

" Ngươi cái điêu nô, nếu để cho ta phát hiện ngươi có nửa câu nói ngoa, cẩn thận da của ngươi! "

Lão thái phi dường như cũng đã mơ hồ phát hiện ra chuyện này cũng không phải như mình nghĩ, có lẽ Mộc Tịch Bắc cũng không hề dùng canh tránh thai, mà là người có tâm hãm hại thôi.

Bà tử kia quanh thân run rẩy một cái:

" Là... Là... Đúng là Đông Thị Dược đường. Đúng là như vậy a. Lúc ấy tiểu thư nói Đông Thị Dược đường này ở khá xa, sẽ không gặp phải người quen, cố ý sai lão nô đi đến đó, lúc ấy chưởng quỹ kia còn nhìn lão nô thêm hai lần, bị lão nô đỉnh trở về."

Mộc Tịch Bắc mở miệng cười với mọi người, dường như là phát hiện ra chuyện thú vị gì đó:

" Kỳ thật quê của Tân chưởng quỹ Bách Thảo Đường cũng không có phát sinh ôn dịch gì cả, Tân chưởng quỹ cũng không có đóng tiệm thuốc về nhà chẩn tai, cũng không biết ta vừa thuận miệng nói ra, bà tử ngươi làm sao liền sửa miệng? Chẳng lẽ thật sự là tai điếc hoa mắt, đầu óc mất linh động."

Mộc Tịch Bắc khí thản nhiên, lại làm cho bà tử gần như sụp đổ, chỉ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình đè xuống người mình, làm cho mình thở dốc không ngừng.

Lão thái phi hừ lạnh một tiếng, một đôi mắt hiện ra ánh sáng lạnh nhìn về phía bà tử quỳ trên mặt đất:

" Thật sự là trùng hợp, trước đó vài ngày ta sai Tình nhi đi Đông Thị Dược đường bốc thuốc, nhưng mẫu thân của Đông Thị chưởng quỹ chết, ngược lại Đông Thị Dược đường lại đóng cửa một thời gian dài!"

Trong đầu bà tử kia ầm một tiếng, lập tức ngồi sập trên mặt đất, sững sờ nhìn Mộc Tịch Bắc cùng Lão thái phi, chỉ nói là xong rồi.

" Ngươi cái ác nô, thật sự là ác đảm bao thiên ( Ác độc đến liều mạng) , vậy mà dám can đảm vu hãm chủ tử, nói, là người phương nào sai sử ngươi! Nếu như ngươi không đem vấn đề này cho ra cái nguyên do, hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! "

Lão thái phi tìm từ nghiêm khắc, khí thế bức người, rõ ràng là tức không nhẹ.

Rốt cuộc là ai sai sử bà tử này, lại có thể lợi dụng sự hoài nghi trong lòng mình đối với Mộc Tịch Bắc, diễn một màn trò hay, hại bà suýt nữa cũng thật sự cho rằng đây là Mộc Tịch Bắc dùng canh tránh thai, nếu không phải nha đầu này thông minh, mình nếu thật đưa nó đi nghiệm thân, cái này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì!

Rốt cuộc là ai, lại muốn phá hư thanh danh của Mộc Tịch Bắc! Lão thái phi liếc nhìn Mộc Tịch Hàm vẫn yên lặng không lên tiếng ở bên cạnh, đứa bé này đi theo bên người bà lâu nhất, nhất định có thể đoán được tâm tư của bà, hơn nữa cũng chỉ có nó biết được Mộc Tịch Bắc từng cùng một nam nhân đi dạo phố, nhưng mà nó không có lý do làm như vậy không phải sao?

Trong lòng Lão thái phi tuy có một tia do dự, nhưng vẫn phủ định suy đoán này.

Mộc Tịch Bắc nháy mắt với Thanh Từ, Thanh Từ nhẹ gật đầu trong nháy mắt liền biến mất dạng.

Mộc Tịch Hàm nhìn một màn trước mắt, chỉ chết lặng chống lại hai mắt Mộc Tịch Bắc.

Nàng thật sự không cam lòng, vì sao rõ ràng lúc trước tất cả mọi thứ muội muội này đều không bằng mình, mà bây giờ lại có được hết thảy, có được tất cả? Thậm chí có được những thứ mình cũng khát vọng, rốt cuộc vì cái gì lại thành như vậy?

Bà tử kia mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, lại không biết có nên khai ra Liễu Chi Lan hay không, dù sao Liễu Chi Lan hiện tại có thai, cho dù mình chỉ chứng bà ta, sợ là cũng không ai có thể trừng trị bà ta được.

" Người tới, kéo xuống đánh cho ta, đánh tới khi nào bà ta chịu nói mới thôi! "

Lão thái phi mở miệng nổi giận nói.

Rất nhanh, liền có hai tên thị vệ đem người kéo xuống, những thị vệ này vẫn là những thị vệ lão thái phi mang theo lúc nhập phủ, nghe nói là Tiên Hoàng ban tặng, chỉ nghe mệnh một mình thái phi.

Bà tử kia vừa nghe xong, bắt đầu giãy dụa kịch liệt:

" Thái phi tha mạng, thái phi tha mạng a... Lão nô nói, lão nô cái gì cũng nói..."

Trong lòng Liễu Chi Lan căng thẳng, lập tức mở miệng nói:

" Ngươi điêu nô này, cần phải chi tiết bẩm báo, nếu như có nửa câu nói ngoa, đừng nói là thái phi, ngay cả ta, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Có lẽ bởi vì Mộc Chính Đức sắp trở về, lại được Lão thái phi ngầm đồng ý, hai ngày này khí thế Liễu Chi Lan càng ngày càng thịnh.

Bây giờ bà tử kia lại lâm vào tình thế khó xử, hai bên đều là chủ tử, mình ra sao cũng đều đắc tội với người, bây giờ sợ là không có đường sống nữa.

Bà tử kia cắn răng một cái, mở miệng nói:

" Là chủ mẫu sai lão nô đem cặn thuốc kia đổ vào trong góc viện, là chủ mẫu sai lão nô làm, thật sự là chủ mẫu sai lão nô làm, thái phi tha mạng a, thái phi tha mạng a..."

Lão thái phi thở mạnh một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Liễu Chi Lan, bà vẫn luôn không thích người của Liễu gia, bây giờ Liễu gia diệt vong, bà ngược lại sinh ra mấy phần thương hại với bà ta, hơn nữa cũng không biết người đệ đệ của mình đang mân mê thứ gì, lại còn để bà ta có con của mình, Lão thái phi lúc này mới tha thứ cho Liễu Chi Lan.

" Liễu Chi Lan! Ngươi có lời gì để nói!"

Lão thái phi nghiêm nghị nói.

Liễu Chi Lan lại thản nhiên nói:

" Thái phi, ngài cũng không thể nghe bà tử bất tín này nói bậy, bà ta đã có thể bán chủ cầu vinh, vu hãm chủ tử của mình, như thế nào lại không thể vu hãm ta?"

Lão thái phi hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Liễu Chi Lan mang theo vài phần chán ghét:

" Tốt nhất nên như thế!"

" E rằng cũng không phải như thế. "

Thanh Từ từ trong viện đi ra, trong tay nắm chặt một vòng cổ hồng ngọc, còn có một cái vòng ngọc.


Liễu Chi Lan biến sắc, bà tử này dường như nhìn thấy chứng cứ, lập tức lo lắng mở miệng:

" Đây đều là chủ mẫu muốn lão nô làm việc nên cho lão nô, ban đầu lão nô cũng không chịu, nhưng phu nhân lại uy hiếp lão nô, nếu lão nô không chịu hỗ trợ, đợi đến tương lai đứa con của phu nhân chào đời, lão nô sẽ không còn đường sống, phu nhân nói chỉ cần lão nô chịu giúp bà ấy lần này, thì sẽ bỏ qua cho lão nô, lại trả cho lão nô chuỗi Hồng Liên tử cùng vòng ngọc."

Liễu Chi Lan vẫn còn muốn giải thích, thanh âm có chút bén nhọn:

" Rõ ràng là điêu nô ngươi trộm đồ của ta lại ở đây trả đũa!"

Bà tử kia lập tức mở miệng nói:

" Phu nhân ngài cũng không thể như vậy a... Đây rõ ràng là đồ ngài cho ta."

Kỳ thật lúc trước Liễu Chi Lan tìm tới bà tử này, một là bởi vì Mộc Tịch Bắc không ở đây, bà tử này tìm mình đầu nhập, thứ hai là bởi vì bà tử này ở trong phủ nhiều năm, sớm đã hỗn thành kẻ già đời, lá gan cũng lớn hơn một chút, rất nhiều chuyện người khác không dám làm, bà ta đều dám làm một chút, cũng chính vì vậy, làm việc thường thường không dễ bị bắt được nhược điểm, nhưng lại không ngờ tới, vẫn là bị người bắt lấy cái đuôi!

Liễu Chi Lan đang muốn giải thích, Mộc Tịch Bắc lại cầm vòng ngọc và hồng xuyến trong tay Thanh Từ qua, đi lên trước hai bước mở miệng nói:

" Mẫu thân, kỳ thật chuyện này rất dễ lý giải, nếu thật sự là bà tử này đi trộm đồ vật của người, vì sao chỉ trộm hai món này, nhìn chuỗi bảo thạch này, mặc dù màu sắc không tệ, thế nhưng màu đỏ lại sâu cạn không đồng nhất, từng hạt châu lớn nhỏ cũng không đều, nhìn lên liền biết không phải thứ quý báu gì, lại nhìn vòng ngọc này, mặc dù rất trong suốt, nhưng bên trong còn hiện lên tạp chất cùng vết rạn, càng không được tính là đồ tốt gì cả, có ai đi trộm đồ lại không có mắt như vậy chứ."

Liễu Chi Lan há hốc mồm, lại không biết nên nói cái gì, nội tâm như bồn chồn nhảy loạn, nhưng mà ngẫm lại bây giờ trong bụng mình đang mang thai đứa nhỏ, liền lại ưỡn ngực, cho dù xảy ra chuyện, sợ cũng không có ai dám làm gì bà, huống chi lão gia sắp trở về rồi, không có ai dám xử trí bà ở thời điểm này.

" Cho nên, thứ này tất nhiên không phải bà tử này trộm, ngược lại tiền mặt trong tay mẫu thân rất hạn hẹp, cho nên mới không thể không cầm đồ vật thưởng cho người ta, cầu người ta làm việc mới phải. "

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng.

Cũng phải, Liễu gia vừa đổ, quyền lực của Liễu Chi Lan lại bị mất, ở giữa còn từng có một đoạn thời gian, tiền trong tay đều xài không sai biệt lắm, mà bây giờ ở trong phủ cơ hồ có thể nói là Lão thái phi đang quản gia, mấy cửa hàng cũng sớm ở thời điểm khẩn cấp sang tay, chỉ còn lại một chút lại để dành, làm tốt trù tính sau này, cho nên Liễu Chi Lan ngoại trừ lệ ngân mỗi tháng, thì cũng không còn thu nhập gì khác.

Bây giờ sự tình cũng coi như chân tướng rõ ràng, chính là Đương gia chủ mẫu muốn hãm hại trong sạch của Ngũ tiểu thư, hủy thanh danh Ngũ tiểu thư, còn đem canh tránh thai đổ vào viện của tiểu thư.

Mộc Hải Dung đột nhiên lấy lại tinh thần, dường như lại nhận định Liễu Chi Lan là hung thủ hại chết chó nàng, đột nhiên liền chạy nhanh đến, một phen xô Liễu Chi Lan.

Mọi người kinh hô một trận, Lão thái phi lập tức quát:

" Mau, ngăn lại!"

Bà tử bên người Liễu Chi Lan lập tức đỡ Liễu Chi Lan lại, đẩy Mộc Hải Dung ra, Mộc Hải Dung lại mang ánh mắt đầy phẫn hận nhìn về phía hai người Liễu Chi Lan và bà tử, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy hận ý.

Mộc Tịch Bắc hơi nhíu nhíu mày, tính tình Mộc Hải Dung nhìn như nhu thuận, có điều thứ nhất dễ dàng bị người lợi dụng, thứ hai nếu thật sự bị nàng ta hận, cũng rất nhức đầu.

Cứ việc bà tử đã giữ lại Liễu Chi Lan, thế nhưng Liễu Chi Lan vẫn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Lão thái phi vội vàng sai hai bà tử hữu lực chế trụ Mộc Hải Dung, phòng ngừa nàng ta lại làm ra chuyện gì đó.

" Người tới, giam Liễu Chi Lan lại cho ta, không cho phép ra khỏi Chi Lan viện một bước, cũng không cho phép bất luận kẻ nào thăm viếng! Chi phí ba bữa cơm cứ theo thường lệ, chuyện này chờ lão gia trở về rồi xử trí! "

Lão thái phi nhất thời cũng cảm thấy khó giải quyết, chỉ có thể trước nhốt Liễu Chi Lan lại.

Hai tên thị vệ lập tức kéo Liễu Chi Lan xuống, cũng không thèm để ý tới Liễu Chi Lan đang có thai, nếu như bà ta thật sự muốn giằng co không đi, vậy phải cẩn thận đứa con của mình, tính toán cuối cùng có thể mất nhiều hơn hay không.

Liễu Chi Lan cuối cùng bị kéo xuống, nhưng trên mặt Lão thái phi vẫn như mây đen dày đặc, cũng không có chuyển biến tốt đẹp, nhìn bà tử quỳ trên mặt đất mở miệng nói:

" Mang bà tử này xuống đánh chết! "

" Thái phi tha mạng a. Thái phi tha mạng a... "

Bà tử kia bị kéo xuống dưới, trong miệng còn không ngừng cầu xin tha thứ.

Lão thái phi nhìn đám người một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói:

" Ngũ tiểu thư quản giáo không nghiêm, phạt chép hai mươi lần kinh Phật, không chép xong không được ra khỏi viện!"

" Vâng, cô. "

Mộc Tịch Bắc gật đầu, ở trong lòng yên lặng tính toán một chút, hai mươi lần như thế nào cũng phải mất hơn mười ngày, xem ra cũng là biến thành cấm túc.

Lão thái phi liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc, thở dài, thật là một đứa không khiến người ta bớt lo, làm hại lòng của bà cả ngày lo lắng hãi hùng, đứa nhỏ này không có việc gì liền cho mình đánh đòn cảnh cáo, làm trái tim bà lúc cao lúc thấp, thần kinh đều căng đến cực hạn, nếu như không cho nó chút giáo huấn, chỉ sợ sau khi Chính Đức trở về sẽ càng thêm vô pháp vô thiên!

Lão thái phi xoay người rời đi, đám người cũng đều tản đi, Mộc Tịch Hàm nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, quay người rời đi.

Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng Mộc Tịch Hàm, mắt sắc rất sâu, người, chính là như thế, có thể nhìn người khác không tốt bằng ngươi, lại luôn không thể thấy người khác tốt hơn ngươi, Thanh Từ nhìn theo ánh mắt Mộc Tịch Bắc, lại có chút khó hiểu mở miệng nói:

" Tiểu thư, chuyện hôm nay rốt cuộc là Liễu Chi Lan gây nên hay là Mộc Tịch Hàm gây nên, sao nô tỳ có chút nhìn không rõ chứ?"

Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, lộ ra ý cười lạnh nhạt, cho dù là Thanh Từ sợ cũng đã nhìn ra, phần tình cảm tỷ muội này như thế nào tồn tại nữa?

Xoay người đi vào sân viện, một mặt mở miệng nói:

" Mộc Tịch Hàm độc chết chó của Mộc Hải Dung, lại vô ý để Liễu Chi Lan biết được chuyện này, thậm chí hướng dẫn Liễu Chi Lan đặt canh tránh thai ở bên trong viện ta, mượn chuyện Mộc Hải Dung đại náo đến điều tra viện của ta."

" Nhưng mục đích của Mộc Tịch Hàm là cái gì đây? Ngược lại nàng ta cũng không trực tiếp xuất thủ nhằm vào tiểu thư. "

Thanh Từ gật đầu nói.

" Mục đích của nàng ta... "

Ý cười bên môi Mộc Tịch Bắc dần dần tán đi, mục đích của nàng ta tự nhiên là truyền ra tin tức mình thất thân, khiến Ân Cửu Dạ ngại dư luận không dám cưới mình, cũng làm cho mình bởi vì dư luận mà bị ngàn người chỉ trỏ.

" Nàng ta xác thực không trực tiếp nhằm vào ta, nếu như nói nàng hại, đó là con chó kia của Mộc Hải Dung, chỉ là Liễu Chi Lan cũng bị nàng ta tận lực hướng dẫn mới có hành động như vậy. "

Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt giải thích nói.


" Tiểu thư, Mộc Tịch Hàm này trước kia đối xử với người cũng không tệ lắm, sao bây giờ lại thay đổi thành cái dạng này? Vậy trên thế gian này rốt cuộc còn cái gì mới có thể vĩnh viễn không thay đổi?"

Thanh Từ tựa hồ cũng rất có cảm xúc mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc nhìn về dãy núi trùng trùng điệp điệp ở xa xa, trầm mặc chốc lát, mở miệng nói:

" Trên thế gian này chỉ có thay đổi mới là không thay đổi, chỉ có thay đổi mới là vĩnh hằng."

Thanh Từ đầu tiên là sững sốt, ổn định lại tâm thần cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ gật đầu.

Mộc Tịch Bắc đẩy cửa ra đi vào phòng:

" Đi thôi, còn phải chép phật kinh đấy. "

Cũng còn phải cẩn thận ngẫm lại Mộc Tịch Hàm còn muốn làm cái gì đây, nhìn dáng vẻ hôm nay của nàng ta sợ là sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, nữ nhân chấp niệm thật sự là đáng sợ, nàng như thế, Mộc Tịch Hàm cũng như thế, Liễu Chi Lan cũng là như thế.

Mộc Tịch Bắc trở lại trong phòng thì cũng không vội mà chép phật kinh, đầu tiên là bổ sung cho mình một giấc, dù sao hôm nay thật sự là làm ầm ĩ, có điều nàng vẫn cảm thấy đứa nhỏ này của Liễu Chi Lan có quái dị, trước khi Mộc Chính Đức đi, làm sao lại đột nhiên lại có thể đối tốt với Liễu Chi Lan chứ? Một người sao lại đột nhiên nhân từ với người mà mình đã hận rất lâu chứ?

Đừng nói là Mộc Chính Đức đột nhiên lương tâm phát thiện, cảm thấy mình ra tay quá ác, Liễu Chi Lan đáng thương, đây là đánh chết nàng cũng sẽ không tin. Như vậy đột nhiên đối tốt với Liễu Chi Lan liền chỉ có một mục đích, liền còn là vì hận, cho nên bây giờ mới thật sự là muốn cho Liễu Chi Lan ngã mạnh xuống mới đúng, nhìn xem, nam nhân đều là hung ác bao nhiêu.

Trong mơ mơ màng màng Mộc Tịch Bắc liền ngủ mất, trên vai vẫn có chút cảm giác đau nhức nóng rực như trước, lại làm cho nàng cảm thấy an tâm, thật giống như hắn vẫn luôn ở đây.

Mà đổi thành một mặt, Liễu Chi Lan náo loạn, nói là không có người nói chuyện, buồn bực muốn chết, nhất định phải để cái tiểu thư đi qua bồi tiếp bà.

Mà bây giờ các vị tiểu thư trong phủ thì Mộc Hải Dung rất hận bà, Mộc Tịch Bắc bị cấm túc, liền chỉ còn lại Mộc Tịch Hàm thường xuyên hầu ở bên người Lão thái phi mà thôi.

Lão thái phi thứ nhất là vì đổi cái yên tĩnh, một hai là cảm thấy giữa Mộc Tịch Bắc và Mộc Tịch Hàm dường như có chút không đúng, nên bà muốn ổn định lại tâm thần suy nghĩ thật kỹ.

Xốc lên rèm cửa dày đặc, Mộc Tịch Hàm bước vào, nhẹ giọng nói:

" Mẫu thân."

Liễu Chi Lan đang ngồi ở trên giường, một tay chống cái sập trên bàn trà, hai đùi cũng đều gác lên trên sập tử, cực kì thoải mái.

" Đến đây. "

Liễu Chi Lan liếc nhìn Mộc Tịch Hàm một cái.

Mộc Tịch Hàm nhẹ gật đầu, đứng ở đối diện Liễu Chi Lan, Liễu Chi Lan chỉ chỉ ghế, mở miệng nói:

" Ngồi đi."

Không thể không nói, Liễu Chi Lan này thật sự là thay đổi không ít, lúc trước vị Đương gia chủ mẫu này rất đoan trang tìm không ra một điểm tì vết, bây giờ lại hoàn toàn là một bộ dáng khác.

Mộc Tịch Hàm cũng không mở miệng, chỉ an tĩnh ngồi ở đối diện Liễu Chi lan, một đôi mắt nhìn về phía Liễu Chi Lan, lại là trống rỗng, không có tình cảm gì.

" Thời gian gần đây của Tứ tiểu thư càng ngày càng không tệ, có Lão thái phi có thể dựa vào, trong phủ này sợ là không ai dám không để Tứ tiểu thư vào mắt rồi. "

Liễu Chi Lan mở miệng cười nói, ngược lại cũng không bởi vì bị nhốt lại mà trở nên táo bạo.

" May nhờ có Thái phi nâng đỡ, vẫn đối xử với con vô cùng tốt. "

Mộc Tịch Hàm an tĩnh mở miệng, không chút nào biểu hiện thân thiện.

" Đúng vậy a, bây giờ có Lão thái phi quan tâm, còn có cái gì buồn phiền đâu?"

Liễu Chi Lan thở dài mở miệng nói.

Mộc Tịch Hàm không nói tiếp, Liễu Chi Lan đành phải mở miệng lần nữa:

" Mẫu thân cũng coi là nhìn ngươi và đứa nhỏ Bắc Bắc từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tỷ muội các ngươi từ trước đến nay tình thâm, sao bây giờ lại có hiềm khích?"

Mộc Tịch Hàm nhìn Liễu Chi Lan một chút, chỉ mở miệng nói:

" Không có."

Liễu Chi Lan cười nhạo một tiếng, cầm quả vải trong mâm, nhét vào trong miệng của mình, thẳng đến phun hạt ra, mới lại lên tiếng:

" Con chó kia của Mộc Hải Dung chính là ngươi hại chết đi? Cũng đừng nói không phải, ta thế nhưng thấy ngươi đút gì đó cho con chó kia, còn nữa ngươi tận lực để cho ta nghe được tin tức Mộc Tịch Bắc thất thân, lại đề cập đến canh tránh thai, không phải là vì để cho ta giúp ngươi dí Mộc Tịch Bắc vào tử địa sao?"

Thần sắc Mộc Tịch Hàm rốt cục hơi có chút động dung:

" Bà đều biết cả?"

" Lúc ấy đúng là không biết, chỉ là ngày nhàn rỗi, cẩn thận nghĩ lại thì cũng biết hết. "

Liễu Chi Lan mắt không chớp nhìn Mộc Tịch Hàm, mặc dù đứa bé này bà cũng không thích, nhưng so với Mộc Tịch Bắc hại cả nhà mình chết hết, dù có là người hung thần ác sát cũng đều nổi bật lên vẻ dễ thương.

" Ta không muốn nàng ta chết, ta chỉ muốn... "

Mộc Tịch Hàm mở miệng giải thích, nhưng lời còn chưa nói hết, lại bị Liễu Chi Lan đánh gãy:

" Ngươi chỉ là muốn làm cho nàng ta thân bại danh liệt? Ha ha, thật sự là buồn cười... Tịch Hàm a, ngươi thật sự là quá ngây thơ, ngươi cho rằng ngươi làm ra chuyện như vậy, nàng ta còn xem ngươi là tỷ tỷ sao?"

Mộc Tịch Hàm trầm mặc không có mở miệng, nàng không biết nên nói cái gì, nàng thật sự không muốn Mộc Tịch Bắc chết, nàng chỉ muốn nàng ta thân bại danh liệt, khuê danh bị hủy hết, muốn nam nhân kia vì vậy mà vứt bỏ nàng ta thôi.

Lời nói của Liễu Chi Lan tựa như một cái kim châm vào trong lòng làm Mộc Tịch Hàm rất khó chịu, thế nhưng nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào tình cảm của nàng đối với vị muội muội này đã dần phai nhạt, nhất là lúc biết được nam nhân kia vậy mà ở cùng một chỗ với Mộc Tịch Bắc, nàng ghen tỵ đến muốn phát điên.

Bởi vì biết bọn họ ở cùng một chỗ, cũng bởi vì nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ở trong khoảng thời gian mất tích đó đều ở cùng với hắn, cho nên nàng nhận định Mộc Tịch Bắc đã thất thân, mới có thể nghĩ đến biện pháp tự cho rằng sẽ không tổn thương đến nàng ta này.

Liễu Chi Lan tóm lại cũng không phải cái đèn đã cạn dầu, dường như mơ hồ đoán được ý nghĩ của Mộc Tịch Hàm, cũng không nói ra, chỉ mở miệng nói:

" Nếu đã có tâm làm việc ác, ngươi cũng đừng có ở đó làm bộ làm tịch, còn làm cái dáng vẻ không chịu thương tổn tới muội muội mình, ngươi đã muốn làm cho nàng ta thân bại danh liệt, chẳng lẽ còn dám nói không thẹn với lương tâm nói ra câu không muốn thương tổn nàng ta? Ngươi không cảm thấy buồn nôn, mẫu thân đều muốn e ngại thay ngươi."

Mộc Tịch Hàm há to miệng, không biết nên nói cái gì, ai ngờ Liễu Chi Lan lại tiếp tục mở miệng:

" Tính tình Mộc Tịch Bắc ngươi không phải không biết, bây giờ nếu ngươi đã làm như vậy, ngươi cho rằng nàng sẽ không biết? Giương cung không quay đầu tên lại, tình cảm tỷ muội các ngươi đã đến đường cùng! Ngươi rõ ràng đã cảm thấy có lỗi với nàng ta, ngươi ghen tỵ, ngươi ghen tỵ nàng ta có được hết thảy, cho nên ngươi không cam lòng, không cam lòng một mực bị hào quang của nàng ta bao phủ, có phải hay không? Đây chính là tư tâm ngươi đang quấy phá, ngươi rõ ràng đã thay đổi!"

" Ta không có! Ta vốn không muốn như vậy, là nàng ta lừa gạt ta trước, trêu đùa ta trước! "

Mộc Tịch Hàm nghĩ đến Mộc Tịch Bắc đã nói rõ là sẽ đi Bắc Bang hòa thân, khiến nàng cảm thấy mình có hi vọng, thậm chí ở trong lòng còn áy náy với nàng ta rất lâu, vẫn luôn tự trách, nhưng ai biết, cuối cùng nhìn thấy lại là hai người cùng nhau thân mật khăng khít, nàng liền tựa như một con ngốc cả ngày nằm mơ mộng đẹp, mơ mơ màng màng, làm mộng đẹp của mình!

Khóe miệng Liễu Chi Lan nhếch lên một nụ cười, bà thích nhất là xem tiết mục tỷ muội tương tàn, cứ việc Mộc Tịch Hàm bây giờ còn đang do dự, nhưng Liễu Chi Lan tin tưởng, cuối cùng, nàng ta nhất định sẽ hoàn toàn bất hoà với Mộc Tịch Bắc, đối bà mà nói, đây tuyệt đối không thua gì một kiện thiên đại hỉ sự.

Mộc Tịch Hàm dần dần an tĩnh lại, ánh mắt nhìn Liễu Chi Lan mang theo vài phần chết lặng:

" Mẫu thân tựa hồ là đang châm ngòi ly gián? Hay là muốn ta làm vũ khí trong tay mẫu thân? Không cảm thấy là đang tính lầm sao?"

Liễu Chi Lan sững sốt, không có mở miệng, Mộc Tịch Hàm lại mở miệng lần nữa:

" Nếu như mẫu thân muốn tìm ai báo thù, đều có thể tự mình ra tay, ta sẽ không trở thành vũ khí trong tay mẫu thân, cho nên mẫu thân vẫn nên sớm từ bỏ ý định này đi. Về phần bản thân ta, ta tự có tính toán của ta, càng không cần mẫu thân phí tâm vì ta."


Liễu Chi Lan nhìn bộ dạng bình tĩnh của Mộc Tịch Hàm, liền biết mình căn bản không xúi giục được đứa bé này, nàng vẫn như cũ có chính dự định của nàng, càng không thể vì mình sử dụng, thật sự là đáng tiếc, có điều mặc kệ như thế nào, chí ít bây giờ Mộc Tịch Hàm và Mộc Tịch Bắc không hợp nhau luôn là sự thật.

Liễu Chi Lan có chút ít tiếc hận mở miệng:

" Thật sự là đáng tiếc, ta thật ra hết sức tò mò ngươi và đứa bé Bắc Bắc kia ai lợi hại hơn một chút, vốn cho rằng có thể nhìn một chút trò hay..."

Mộc Tịch Hàm lại đứng lên, lạnh lùng nhìn Liễu Chi Lan một cái:

" Mẫu thân, nữ nhi cáo từ trước."

Nói xong, cũng không đợi Liễu Chi Lan mở miệng, Mộc Tịch Hàm liền quay người đi ra ngoài, trong nháy mắt vén rèm cửa lên, Liễu Chi Lan lại lần nữa lên tiếng nói:

" Gần nhất phải cẩn thận với Lão thái phi chút, hôm nay Mộc Tịch Bắc xảy ra chuyện, ngươi người tỷ tỷ từ trước đến nay luôn bảo vệ muội muội, lại không có mở miệng nói chuyện, sợ là đã khiến cho bà ta hoài nghi rồi đấy."

Ngón tay Mộc Tịch Hàm hơi cuộn lên, đi ra ngoài, xác thực, nàng vậy mà quên cầu tình cho Mộc Tịch Bắc, cái này sợ là đã khiến Lão thái phi nảy sinh lòng nghi ngờ rồi.

Ba ngày sau

Lão thái phi bưng chén trà ở trên bàn uống trà, một bên ngồi chính là Mộc Tịch Hàm, mà Tình cô cô đứng ở một bên còn lại.

" Thế nào? Hai ngày này Ngũ tiểu thư có cái gì động tác gì không? "

Lão thái phi nhìn về phía Tình cô cô ở bên người.

Trong lòng Tình cô cô biết Lão thái phi hỏi chính mấy ngày nay Mộc Tịch Bắc có cái gì bất mãn không, lập tức đáp lời:

" Ngũ tiểu thư nơi đó vẫn rất yên tĩnh, hình như đều ở trong phòng, ngược lại không có động tĩnh gì cả."

Lão thái phi có chút hài lòng gật đầu, bà là muốn mài dũa tính tình Mộc Tịch Bắc, đứa nhỏ này thông minh quá mức, tâm kế có sâu, luôn luôn bách chiến bách thắng, bà sợ nó không thiếu được sẽ có chút ngạo khí, đến lúc đó tâm cao khí ngạo, không đem ai để vào mắt, này mà té ngã một cái, sợ là không lật người được.

Bây giờ thấy nó không có một câu oán giận, vô thanh vô tức chép phật kinh, cũng không thấp thỏm lo âu, Lão thái phi lại hết sức hài lòng.

Mộc Tịch Hàm mở miệng nói:

" Cô, tính tình Bắc Bắc mặc dù hoạt bát, nhưng lúc làm việc trong lòng luôn cân nhắc, từ trước đến nay lại nhu thuận, nghĩ đến là sẽ không gây ra sai lầm gì đâu."

Lão thái phi gật gật đầu, không thể hiện ý kiến, chỉ mở miệng nói với Mộc Tịch Hàm ở bên cạnh:

" Phụ thân ngươi trong hai ngày này sẽ trở về, ngươi còn chọn trúng công tử nhà ai, đến lúc đó bảo phụ thân ngươi đi nói cho ngươi."

Mộc Tịch Hàm nghe xong liền cảm thấy bực bội, nhưng chỉ mở miệng nói:

" Đều do cô làm chủ."

" Ngươi nếu thích người nào, cứ việc nói với cô, ngươi tuy là con thứ, nhưng chỉ cần là người không sai biệt lắm, ngược lại cũng đỡ phải đi kiếm."

Lão thái phi mở miệng nói.

Trong lòng Mộc Tịch Hàm cảm thấy nặng nề, bỗng dưng nhớ tới mình chỉ là thân phận thứ nữ, căn bản không xứng với đương kim hoàng tử, vì thế mở miệng nói:

" Cô, không biết tiểu thư thứ xuất của phủ Thừa Tướng chúng ta phối với hoàng tử thì như thế nào? "

Khóe miệng Lão thái phi hơi nhếch lên, mở miệng nói:

" Nếu như được nâng đỡ, có lẽ là có thể làm cái Trắc Phi, nhưng mà ngươi phải biết rằng, tiểu thư con vợ cả của phủ Thừa Tướng làm Trắc Phi Hoàng tử mới chính là lẽ thường, thứ nữ vẫn còn kém xa, chỉ là đương kim Hoàng gia đơn độc, Nhiếp Chính vương phủ độc đại, cho nên yêu cầu Trắc Phi Hoàng tử ngược lại cũng thấp hơn rất nhiều."

" Vậy nói cách khác hiện tại loại tình thế này, thứ nữ Tướng phủ vẫn có thể làm cái Trắc Phi? "

Mộc Tịch Hàm lại mở miệng nói, nhưng trong lòng thì bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ, chỉ cần Bắc Bắc nguyện ý, nàng tình nguyện cùng với nó làm Trắc Phi.

" Nghĩ gì mà hỏi cái này? Chẳng lẽ nhìn trúng hoàng tử nào?"

Lão thái phi đem rất nhiều Hoàng tử lướt qua trong đầu rồi loại bỏ một lần, mở miệng hỏi Mộc Tịch Hàm.

" Đây cũng không phải, con là nghĩ đến dường như tình cảm của Bắc Bắc với Nhiếp Chính vương và Lục hoàng tử đều rất tốt, cho nên nghĩ đến Lục hoàng tử có thể cầu thú Bắc Bắc hay không thôi? "

Mộc Tịch Hàm mở miệng giải thích.

Lão thái phi không khỏi nhớ tới một màn ở trong cung lúc trước, lại không biết đệ đệ nhà mình rốt cuộc là muốn giúp ai? Lục hoàng tử và Nhiếp Chính vương ngược lại đều là nhân trung chi long, dường như lại đều có tâm ý với Bắc Bắc, chỉ không biết cuối cùng Bắc Bắc sẽ cùng ai có kết quả? Bất quá bất kể là ai, nếu bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực quả thật không phải chuyện tốt.

" Nếu như nói ngươi gả cho Lục hoàng tử, sợ là còn chưa đủ, dù sao thân phận vẫn kém một chút, nhưng nếu là Bắc Bắc, vẫn là có khả năng, dù sao nó hiện tại là Quận chúa Bệ hạ đích thân phong, lại là quận chúa Bắc Bang đặc biệt ban, cho nên thân phận ngược lại là đủ. "

Lão thái phi rất ngay thẳng giải thích nói, nhưng căn bản không nghĩ tới đốt ngón tay Mộc Tịch Hàm đã phiếm thanh, sắc mặt lại càng âm trầm có chút khó coi.

" Mặc dù thân phận của ngươi không đủ, bất quá chờ có cơ hội cô đi cầu xin với Bệ hạ một cái, xem có thể phong Huyện chủ hoặc là Huyện quân cho ngươi hay không, cao hơn nữa thì cô cũng không giúp ngươi được. "

Lão thái phi thở dài mở miệng.

Tình cô cô liếc mắt nhìn bộ dạng cúi đầu của Mộc Tịch Hàm, từ góc độ của bà đó có thể thấy được Mộc Tịch Hàm nắm chặt ngón tay, không khỏi lưu thêm phân tâm nhãn, xem ra việc này phải nói với chủ tử một chút.

Tình cô cô có thể hiểu được Mộc Tịch Hàm trong lòng ghen tỵ, chẳng qua dưới cái nhìn của Tình cô cô, Mộc Tịch Bắc mỗi ngày sống trong thời khắc sinh tử, mới có được nhiều thứ như vậy, mà Mộc Tịch Hàm mỗi ngày chỉ là bồi ở bên chủ tử nhà mình, cũng đã cơm no áo gấm, so với Mộc Tịch Bắc, đạt được những thứ này dường như càng dễ dàng hơn chút.

Đưa tiễn Mộc Tịch Hàm, Tình cô cô đem chuyện này báo cho Lão thái phi, quả nhiên khiến Lão thái phi lại lưu thêm một phần tâm tư, thậm chí đã mơ hồ nhìn ra sự quỷ dị giữa đôi tỷ muội này.

Thế nhưng, dường như là Thu Hàn cũng se lạnh, đêm hôm ấy, Lão thái phi đột nhiên bị bệnh, mà còn bệnh không nhẹ.

Trong phủ lập tức có chút rối loạn, cũng may Lão thái phi mặc dù bệnh nặng, thế nhưng người vẫn thanh tỉnh, hơn nữa có Tình cô cô ở một bên hỗ trợ chuẩn bị, ngược lại cũng không có sinh ra sai lầm gì.

" Tiểu thư, Thái phi hình như là bị bệnh, còn bệnh không nhẹ. "

Thanh Từ mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc để cây viết trong tay xuống, đứng dậy vuốt vuốt ngón tay, vết thương trên tay mình còn chưa hoàn toàn lưu loát, cho nên sao chép cũng vô cùng chậm chạp.

" Mời đại phu chưa? "

Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.

" Đã đi mời rồi."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Thanh Từ lại mở miệng nói:

" Hơn nữa nghe nói ngày mai Thừa tướng cũng sẽ trở về. "

Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, Lão thái phi đột nhiên bị bệnh, Mộc Chính Đức lại sắp trở về, Mộc Tịch Hàm không biết sẽ làm ra chuyện gì đây.

Không thể tưởng được không tới mấy ngày nữa, cũng sẽ tiến hành cuộc đi săn mùa thu, đến lúc đó không thiếu được sẽ phải chống lại những con cháu thế gia kia, ánh mắt Mộc Tịch Bắc có chút yên lặng, xem ra đó là một thời buổi rối loạn.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Đỡ trán, hi vọng phiếu đánh giá của các bảo bối tận lực năm sao.... Để cho ta nhìn thấy vui vẻ lên chút...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận