Rắn Rết Thứ Nữ

Mọi người hơi kinh ngạc nhìn Mộc Hải Dung, chỉ thấy Mộc Hải Dung cả người toàn thân ướt đẫm, tóc ướt sũng chảy xuống giọt nước, dính ở trên mặt, nước giếng lạnh lẽo cùng nước mắt xen lẫn với nhau, nhìn không ra bộ dạng lúc đầu.

Mộc Chính Đức chỉ cau mày không có mở miệng, Mộc Hải Dung lại khóc hô:" Cha, cha tại sao có thể như vậy, rõ ràng ca ca là bị Cát Vương khi nhục, người tại sao có thể đối với huynh ấy như vậy!"

" Ta ngược lại còn muốn hỏi xem rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện như vậy, nó không tỉnh lại ta phải mở miệng hỏi ai? " Mộc Chính Đức âm thanh lạnh lùng nói, dường như cực kì tức giận.

Mộc Hải Dung có chút yên lặng, mặc dù nàng cũng muốn hỏi phụ thân vì sao không cùng giội chậu nước lạnh lên trên người Cát vương, nhưng mà nghĩ một chút liền biết, Cát vương là hoàng thân quốc thích, cho dù có sai lầm gì, cũng không tới phiên Mộc Chính Đức tới nói công đạo, mà hẳn phải giao cho Hoàng đế xử trí, nếu không thì sẽ bị người nắm chuôi.

Huống chi, chuyện này đến bây giờ cũng không rõ ràng ai đúng ai sai, Mộc Chính Đức không hỏi Mộc Hải Tường, chẳng lẽ còn muốn đi chất vấn Cát vương? Vậy mới là đầu óc bị nhét đá.

Liền giống với rõ ràng là Cát vương có lỗi, nhưng nếu ngươi tự mình động Cát vương, như vậy cho dù ngươi có lý cũng biến thành vô lý, ngược lại, chỉ có tạm thời nhịn xuống, chờ Hoàng đế làm chủ, ngươi mới là phía có lý.

" Ngươi đây là đang cùng ai nói chuyện! Vậy mà la to như thế, gia giáo của ngươi đâu! " Mộc Chính Đức trầm mặt nói với Mộc Hải Dung, nhưng trong lòng thì biết được vấn đề này lúc đầu nhất định là nhằm vào Mộc Tịch Bắc, chỉ là Bắc Bắc thông minh, mới có thể trả lại trên người Mộc Hải Dung.

" Con... Con... Nhưng mà... Ca ca huynh ấy đã bất tỉnh rồi, tại sao còn đối với huynh ấy như vậy. " Mộc Hải Dung mặc dù bất lực cãi lại, chỉ là lo lắng lại vẫn tràn đầy như cũ.

" Vốn là ngươi sinh sự từ việc không đâu, đưa mọi người đến nơi này, bây giờ xảy ra chuyện như thế này, ngươi lại bắt đầu cản trở, ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì, coi cha là cái gì, coi những tân khách này là cái gì, mà cho phép ngươi hồ nháo như vậy! " Mộc Chính Đức cả giận nói.

Mộc Hải Dung nghiêng người, nhìn ca ca mình sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, trong lúc nhất thời không cách nào mở miệng, nàng cũng không biết, người nằm đây vốn nên là Mộc Tịch Bắc, làm sao lại biến thành ca ca của mình, ca ca của mình cho dù võ công không phải cực cao, nhưng mà cũng không yếu, làm sao lại làm thịt cá, biến thành cái dạng như trước mắt.

Mộc Hải Dung biết, nếu như việc này không ai biết được còn tốt, có lẽ ca ca của mình nhịn một chút liền trôi qua, nhưng bây giờ nhiều người ở đây như vậy, chuyện nam nam tằng tịu với nhau chắc hẳn ngày mai sẽ truyền khắp đế đô, ca ca luôn ôn hòa từ đây sợ là không còn mặt mũi làm người, là nàng ta. Là nàng ta hại huynh ấy!

" Không phải như vậy. Không phải như vậy. Ca ca chỉ là bị người hại..." Mộc Hải Dung hai mắt sưng đỏ, mang theo tia khẩn cầu mở miệng.

Mộc Chính Đức lại nói: " Sự tình luôn phải hỏi rõ từ đầu đến cuối, đường đường là Đại công tử của Tướng phủ ta vậy mà cùng nam nhân tằng tịu với nhau, cái này nếu truyền ra ngoài, người của Tướng phủ ta đều không ngẩng đầu lên được."

Mộc Hải Dung bị chặn không mở miệng được, nhưng vẫn như cũ ngăn ở trước người ca ca của mình, chính là không cho gã sai vặt kia giội nước lạnh lên trên người ca ca của mình nữa.

Gió lạnh thổi tới, Mộc Hải Dung cả người thoáng lạnh run, bờ môi cũng bắt đầu có chút trắng xanh, người đầy nước lạnh bị gió thổi lại càng thấm từng cơn gió lạnh, cả người nhìn rất đáng thương.

Mộc Hải Dung giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người nhìn lại trong phòng: " Không đúng, ta rõ ràng nhìn thấy Ngũ tỷ tỷ cùng Cát vương đi vào, Ngũ tỷ tỷ không có ra ngoài, nhất định còn ở trong phòng này, nhất định còn ở trong phòng này."

Mộc Hải Dung xoay người đứng lên, liền bắt đầu lật tung khắp phòng, tính cả ngăn tủ mở ra từng cái, thậm chí cả màn che cùng rèm cừa đều vén hết lên.

Mộc Chính Đức cùng đông đảo tân khách cũng không mở miệng ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Mộc Hải Dung.

Nhưng nửa ngày qua đi, dường như Mộc Hải Dung lại vẫn chê không đủ, lục lọi phòng Cát vương đến loạn thất bát tao, nhưng vẫn như cũ không chịu từ bỏ ý đồ.

" Đủ rồi! Quả thực là hồ nháo, còn thể thống gì nữa! " Mộc Chính Đức hai tay chắp sau lưng, mở miệng giận dữ mắng mỏ.

Mộc Hải Dung ngước mắt nhìn về phía Mộc Chính Đức: " Không phải, con rõ ràng tận mắt nhìn thấy Ngũ tỷ tỷ đi vào, làm sao lại không ở đây, làm sao lại không ở đây, Ngũ tỷ tỷ nhất định trốn ở đâu đó."

" Ngay từ đầu ngươi đã nói năng bậy bạ, bàn lộng thị phi, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì, khó trách mẫu thân ngươi đối với ngươi thương tâm như thế! " Mộc Chính Đức dường như cũng rất thất vọng với Mộc Hải Dung.

" Ta không có. Ta không có. " Mộc Hải Dung đột nhiên an tĩnh lại, nhìn Mộc Chính Đức trong mắt lóe lên một tia hận ý.

Nam nhân này không phải phụ thân nàng, không phải phụ thân sủng ái nàng, nếu không phải bởi vì ông ta, mẫu thân sẽ không đối xử với nàng như vậy, nếu không phải bởi vì ông ta, cũng sẽ không có người như Mộc Tịch Bắc tồn tại, ca ca của mình cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.

" Đây là chuyện gì xảy ra, làm sao náo nhiệt như vậy. " Một giọng nữ mềm mại từ sau lưng mọi người truyền đến.

Đông đảo tân khách đều quay đầu, nhường ra một con đường.

Chỉ thấy Mộc Tịch Bắc đã đổi một thân váy dài chu sa kim sắc lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, khuôn mặt mỹ lệ, hình như là bị gió thổi, hai má ửng đỏ, nói cười yến yến, một thân hào quang.

Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người nữ tử liền không dời đi được, Mộc Tịch Bắc quả thật là quốc sắc thiên hương, mặc dù nói những người ở đây phần lớn đã nhìn quen sắc đẹp, người nào trong phủ không phải oanh oanh yến yến vô số, tuyệt sắc nữ tử tung hoành, nhưng mà có thể giống như Mộc Tịch Bắc vừa liếc mắt một cái liền làm cho người ta khắc sâu vào trong đầu là ít lại càng ít.

Nàng tựa như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhìn như lụa mỏng quấn quanh, mềm mại có thể đụng, lại tự có khí khái của nàng, bên dưới mềm mại ẩn chứa góc cạnh, giấu giếm sắc bén cùng đao mang.

Mộc Hải Dung lại càng mắt không chớp dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt tràn đầy không dám tin, nàng ta. Nàng ta làm sao lại ở chỗ này. Làm sao lại hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện ở chỗ này.

Mộc Chính Đức trong mắt ấm áp, trái tim dần dần hạ xuống, nhìn bộ dạng Bắc Bắc dường như không đáng ngại, ông lúc này mới yên tâm.

" Bắc Bắc làm sao lại đến đây. " Mộc Chính Đức hơi chậm lại ngữ khí.

Mộc Tịch Bắc giẫm lên một tia nắng đi lên phía trước, cười nói: " Con trở về tìm đại phu băng bó vết thương một chút, nghe nói bên này xảy ra chuyện, liền thay bộ y phục rồi chạy tới, cũng không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì."

Mọi người thấy Mộc Tịch Bắc vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi lần nữa nhìn về phía Mộc Hải Dung chật vật ở trên mặt đất, Mộc Hải Dung trước đó rõ ràng nói Ngũ tiểu thư cùng Cát vương vào gian phòng kia, nhưng mà bây giờ Ngũ tiểu thư lại không có chỗ nào không đúng.

Mộc Chính Đức nhẹ gật đầu: " Vết thương thế nào rồi?"

" Cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua không cẩn thận cào bị thương thôi, cẩn thận xử lý một chút chắc hẳn sẽ không lưu lại sẹo. " Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đáp lời, lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, khiến cho người ta nhịn không được trong lòng tán thưởng, không khỏi than thở, khó trách Ngũ tiểu thư này lại được niềm vui của lão hồ ly Mộc Chính Đức, chỉ phần xử sự không sợ hãi này, cũng rất dễ dàng khiến cho người ta bắt đầu yêu thích.

Mộc Chính Đức gật đầu nói: " Lục muội muội con hôm nay không biết là lên cơn điên gì, nhất định cứ nói nhìn thấy con cùng Cát vương vào gian phòng kia, mang theo mọi người đến đây để xem xét đến tột cùng, cũng không thấy con, lại nhìn thấy đại ca con vậy mà ở cùng Cát vương tằng tịu với nhau, nhưng đều bất tỉnh rồi!"

Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia kinh ngạc, mở miệng nói: " Lục muội muội làm sao biết con tới nơi này?"


Mọi người lần nữa dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, chẳng lẽ nàng thật sự theo Cát vương trở về gian phòng kia.

Mộc Hải Dung lại càng nhãn tình sáng lên, một thân ướt sũng đứng dậy, mang theo vài phần vội vàng mở miệng nói: " Cha, người xem, con đã nói nàng ta trở về theo Cát vương, ngươi một nữ tử theo Cát vương vào trong phòng đó làm cái gì, ngươi ngược lại nói ngươi rốt cuộc cùng Cát vương làm cái gì!"

Mộc Tịch Bắc cũng không kinh hoảng, khóe miệng từ đầu đến cuối hàm chứa một chút ý cười, trong ánh mắt lại mang theo vài phần sắc bén: " Sao nghe ý tứ của Lục muội muội, thật giống như ta cùng Cát vương đã làm việc gì không thể lộ ra ngoài."

" Chẳng lẽ không đúng sao? "Mộc Hải Dung bén nhọn phản bác.

" Vậy ta ngược lại muốn hỏi Lục muội muội một chút ta cùng Cát vương có thể làm việc gì không thể lộ ra ngoài." Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.

" Chuyện cẩu thả."

Mộc Tịch Bắc cười một tiếng: " Muội muội sức tưởng tượng thật đúng là phong phú, Cát Vương vừa mới bất hạnh mất đi con yêu, sao có thể có ý định này."

" Nhưng hắn rõ ràng cùng đại ca tằng tịu với nhau... " Mộc Hải Dung có lý phản bác, lại không biết trúng bẫy của Mộc Tịch Bắc, một câu liền đem Mộc Hải Tường về đến trong hàng ngũ cực kì không chịu nổi.

Mộc Hải Dung nghĩ đến chính mình vậy mà nói đại ca mình như thế, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cặp mắt căng tròn mang theo hận ý khó hiểu nhìn Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc lại xoay người hướng mọi người nói: " Nhưng quả thực, ta đi đến trên cầu gặp Cát vương, Cát vương tâm tình không tốt, ta liền đi theo nói chuyện phiếm hai câu, về sau Cát vương thấy ta bị đại tỷ tỷ tổn thương không nhẹ, thẹn trong lòng, lại nghe nói ta đề cập đến sự tình đường sông, cho nên liền đáp ứng giao quyền lực khởi công xây dựng đường sông Đế đô cho phụ thân làm."

Mộc Tịch Bắc một phen, lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn, chuyện khởi công xây dựng đường sông tuyệt đối là một cái đầu to, rung động của chuyện này, hơn xa so với chuyện Đại công tử Tướng phủ yêu đương vụng trộm nhiều.

Quyền thế của Tướng phủ hiện giờ đã muốn ngập trời, nhưng vẫn đang không ngừng mạnh lên, quả thực là muốn lên tận trời mà.

Tin tức nặng ký này không khỏi khiến cho mọi người đối với thế cục trong triều phân tích một lần nữa, nhưng vẫn có người tâm tồn do dự, Cát vương thật sự đem văn thư này cho Tướng phủ?

Trong mắt Mộc Chính Đức cũng hiện lên một tia kinh ngạc, chuyện khởi công xây dựng đường sông khá phức tạp, nếu như làm tốt, thì sẽ thắng được một mảnh khen ngợi, nếu như không tốt, thì sẽ bị người làm đầu đề câu chuyện, hiện giờ trong triều mọi việc phức tạp, ông vốn cũng không nghĩ có thể nhận được chuyện này, nhưng không thể tưởng được, Mộc Tịch Bắc lại vẫn bắt được văn thư này tới tay.

Đứa nhỏ này giống ai, nhạn qua nhổ lông a?

Khóe miệng Mộc Chính Đức không tự chủ được vén lên một độ cong, mọi người lại chỉ ở trước mặt ông bởi vì chuyện văn thư mà tâm tình tốt hơn.

Mộc Tịch Bắc từ trong tay áo xuất ra văn thư giao vào trong tay Mộc Chính Đức, sau khi Mộc Chính Đức mở ra, nhìn kỹ, sau đó gật đầu nói: " Đúng là văn thư khởi công xây dựng đường sông, làm khó Cát vương tín nhiệm Bản Tướng như thế, Bản tướng cũng chỉ có từ chối thì bất kính."

Mọi người trong lúc nhất thời bỏ chuyện Mộc Hải Tường qua một bên, đều ôm quyền chúc mừng Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức cũng nhất nhất gật đầu tiếp nhận.

Nhưng quay đầu lại sử ánh mắt với Mộc Tịch Bắc, con nhìn chuyện tốt con làm xem, Mộc Hải Tường thành cái dạng này, cái này mà truyền ra ngoài, Tướng phủ không biết thành bộ dáng gì nữa, mặt mũi hoàn toàn mất a.

Mộc Tịch Bắc thè lưỡi, thấy Mộc Chính Đức lên án, cũng dùng ánh mắt đỉnh trở về, dù sao hiện tại Tướng phủ vốn đã không còn thể diện gì, lại nhiều thêm một kiện cũng không sao.

Mộc Chính Đức thấy Mộc Tịch Bắc vẻ mặt thản nhiên, hung hăng trừng mắt lại, dường như lại nói, đều là nha đầu con làm chuyện tốt, hẳn là một khoảng thời gian nữa không cần ngẩng đầu làm người.

Mộc Tịch Bắc nháy mắt mấy cái, không phải lấy được văn thư đường sông sao, trong triều người đến nịnh bợ cha còn không kịp, ai dám tỏ thái độ với cha.

Mộc Chính Đức tức giận hừ một tiếng, lập tức phủ lên tươi cười như hồ ly, cùng mọi người hàn huyên.

Mộc Hải Dung sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lúc nhất thời chưa kịp hồi thần, ai đến quan tâm ca ca nàng, ca ca của nàng còn đang hôn mê bất tỉnh ở đây này.

" Ta không tin, ta không tin, nhất định là ngươi cùng Cát vương làm chuyện gì cẩu thả, Cát vương mới có thể đem văn thư này cho ngươi! " Mộc Hải Dung thấy mình cùng Mộc Hải Tường đã bị mọi người bao phủ, rốt cục nhịn không được lớn tiếng gào thét.

Mộc Tịch Bắc đang hàn huyên cùng tiểu thư quan gia rốt cuộc quay đầu, cả phòng lần nữa bởi vì Mộc Hải Dung mà trở nên yên lặng.

" Lục muội muội lời nói này quả thật là không đúng, thứ nhất, Vương gia cũng không phải là người thị phi không phân biệt được, bệ hạ có thể ủy thác trách nhiệm cho Vương gia, chính là tín nhiệm vương gia, làm sao lại bởi vì chuyện cẩu thả như lời muội nói, mà giao văn thư cho ta. " Mộc Tịch Bắc đi lên trước hai bước, tay trong tay áo có chút nắm chặt.

" Thứ hai, muội muội là đang hoài nghi năng lực của phụ thân? Hay là đang hoài nghi ánh mắt của Vương gia, cho rằng phụ thân không có năng lực gánh trách nhiệm này?" Mộc Tịch Bắc mang theo ba phần chất vấn mở miệng nói.

Mộc Hải Dung chỉ cảm thấy yết hầu tắc nghẽn, nói không ra lời.

" Thứ ba, lúc ấy trong phòng cũng không phải chỉ có hai người ta cùng Vương gia, đại ca cũng ở đây, cho nên ta mới có thể yên tâm, chỉ là sau đó bởi vì lo lắng xử lý vết thương, ta mới rời đi trước, còn đại ca thì trò chuyện với Cát vương vô cùng ăn ý, ta liền không quấy rầy nữa. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.

" Không có khả năng, làm sao có thể như thế này! Ngươi nói bậy, ngươi nói hươu nói vượn! Rõ ràng chính là ngươi. " Mộc Hải Dung còn chưa nói hết câu, Mộc Chính Đức đã quăng một cái tát tới.

" Câm miệng, tự ngươi nói xem ngươi hôm nay gây ra bao nhiêu chuyện, Hải Dung à Hải Dung, ngươi làm sao có thể biến thành cái dạng này, thật sự là khiến cho vi phụ thất vọng. " Ngữ khí của Mộc Chính Đức đột nhiên nghiêm nghị lên, khiến cho người ta hiểu rõ, nam nhân này từ đầu đến cuối cười như hồ ly nhưng xưa nay không phải kẻ dễ nắm.

Mộc Hải Dung ôm khuôn mặt sưng đỏ của mình, trong lòng lại nhịn không được cười nhạo, quả nhiên không phải thân sinh, bằng không làm sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy, vì sao cho tới bây giờ chưa từng xem nàng động nàng một chút.

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng khuyên nhủ: " Phụ thân bớt giận, Lục muội muội hoài nghi như vậy về tình cũng có thể hiểu, nhưng nếu như Lục muội muội không tin, có thể đợi đến khi Vương gia tỉnh lại hỏi thăm một hai liền biết."

Mọi người nhịn không được gật đầu, Mộc Tịch Bắc đúng là không cần thiết nói dối, dù sao Cát vương không lâu nữa sẽ tỉnh lại, chỉ cần hỏi một chút thì sẽ biết được sự tình đến cùng là thế nào, luôn giấu diếm không được.

Mộc Chính Đức mở miệng lần nữa:" Đem Mộc Hải Tường giội tỉnh cho ta."

Gã sai vặt kia lần này động tác cực kì nhanh, tựa như vẫn luôn cầm sẵn thùng nước chờ ở nơi đó, không đợi Mộc Hải Dung kịp phản ứng, một thùng nước lạnh trực tiếp giội xuống người Mộc Hải Tường.

Mộc Hải Dung một tay đẩy ra gã sai vặt, nhưng cả người cũng bởi vì nước trên sàn nhà mà té ngã trên đất, Mộc Hải Tường vẫn không có tỉnh lại, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn, Mộc Hải Dung nhìn thấy đau lòng giống như không thể hô hấp.


Vì sao sự tình lại biến thành cái dạng này, làm sao lại liên lụy đến ca ca của nàng, làm sao lại...

" Tại sao có thể như vậy. Tại sao có thể như vậy... " Mộc Hải Dung ngồi quỳ dưới đất một mặt lau nước mắt, một mặt kêu rên.

Mặc dù Mộc Hải Tường không có tỉnh lại, nhưng mà Cát vương lại tỉnh, tình dục trong mắt vẫn không có tan đi, mang theo vài phần mê mang, con ngươi có chút tan rã.

" Vương gia. " Mộc Chính Đức đi lên phía trước, sắc mặt không được tốt lắm, nhưng cũng không mất cấp bậc lễ nghĩa.

" Ưm.? " Ánh mắt Cát vương thoáng chuyển động chốc lát, dường như lúc này mới nhớ lại trước đó xảy ra chuyện gì, ánh mắt dời từ trên người Mộc Chính Đức, rơi vào trên người Mộc Hải Tường nằm dưới đất, sắc mặt có chút khó coi.

Mặc dù hắn mất lý trí, nhưng cũng không phải mất trí nhớ, nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Người nằm trên đất cũng không phải một nam nhân tùy tiện, mà là Trưởng công tử Tướng phủ, càng là con của Thanh Quốc công chúa, vấn đề này coi như khó làm.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Cát vương mở miệng hỏi: " Không biết sau khi ta đi nơi này của Vương gia đã xảy ra chuyện gì?"

Cát vương nghe thấy giọng nói của Mộc Tịch Bắc, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, hồi tưởng lại một màn phát sinh trước đó.

Sau khi Mộc Tịch Bắc cầm được văn thư, Cát vương làm sao còn có thể đợi thêm, ở dưới xu thế thúc giục tình hương, vốn cũng không thể tự điều khiển Cát vương liền khô nóng khó nhịn, hận không thể lập tức xông lên.

Ý loạn tình mê trong mắt Cát vương đều là dáng người uyển chuyển của Mộc Tịch Bắc, lại không ngờ, đang muốn tiến lên, đột nhiên không biết từ chỗ nào xuất hiện một nam tử mặc áo đen.

Nam tử khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt mang theo sát ý không chút che giấu, môi mỏng khẽ nhếch, tỏ rõ nam tử không vui.

Ngay lúc Cát vương còn chưa kịp phản ứng, nam tử kia lại ôm Mộc Tịch Bắc vào lòng, ôm chặt eo của nàng, hai mắt tĩnh mịch nhìn mình chằm chằm.

Cát vương chỉ cảm thấy toàn thân rét run, lại nhìn, cuối cùng lấy về ba phân thần trí, nhận ra người này không phải người khác, chính là đương kim Lục hoàng tử chạm tay có thể bỏng, chân lập tức liền mềm nhũn.

Nghe nói Lục hoàng tử từ sau lần trở về từ cõi chết, liền biến thành một ma đầu giết người, mặc dù đánh mấy trận thắng trận, vì bách tính làm không ít chuyện tốt, nhưng mà đối với người chọc tới hắn, đều là thủ đoạn độc ác, cực kì tàn nhẫn.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần sương mù, ở trong lồng ngực nam nhân cọ cọ, hơi vểnh môi lên nói:" Chàng đã đến rồi."

Ân Cửu Dạ nhìn nhìn vẻ mặt nhu thuận Mộc Tịch Bắc, lại nhìn nhìn vết cào trên cánh tay nàng, môi mỏng không động, chỉ: " Ừ " một tiếng.

Mộc Tịch Bắc lại tựa như không có phát giác nam nhân không vui, chỉ rất vui vẻ tựa vào trong ngực Ân Cửu Dạ, trước đó đề phòng lập tức liền nới lỏng, tựa như đứa nhỏ uống say.

Ân Cửu Dạ thấy dáng vẻ không an phận của Mộc Tịch Bắc, chặt chẽ giam cầm nàng ở bên trong lòng, tránh nàng lộn xộn.

Cát vương lại là mắt choáng váng, đang muốn mở miệng, lại cảm thấy trên cổ chợt lạnh, cái kia vừa mới cứng chắc lại lập tức hành quân lặng lẽ, hai cái đùi nhịn không được run lên.

Giương mắt nhìn lại, trên cổ Cát vương chẳng biết lúc nào hơn hai thanh đao, chỉ cần hắn dám động một tí, bảo đảm trong nháy mắt liền có thể cắt đứt huyết quản của hắn.

Sơ Nhất mang theo mặt quỷ nhìn dáng vẻ Cát vương trước mặt, trong lòng nhịn không được chửi thầm, chỉ là thứ như vậy, làm hại hắn nửa ngày thở mạnh cũng không dám, từ lúc chủ tử nhận được tin tức của Thanh Từ, sắc mặt liền chìm có thể so với mây đen ở trên bầu trời.

Cát vương run run rẩy rẩy không dám mở miệng, Ân Cửu Dạ lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, Sơ Nhất không biết từ chỗ nào xuất ra một viên gì đó, trực tiếp nhét vào trong miệng Cát vương, bóp cằm của hắn làm cho hắn nuốt xuống.

Sau đó cũng thả đao trong tay xuống, mở miệng nói với Cát vương: " Đây là độc dược, trong vòng sáu canh giờ không có giải dược, ngươi sẽ thất khiếu chảy máu mà chết."

Trong lòng Cát vương lộp bộp lập tức chìm xuống dưới, lại không biết mấy người này muốn làm cái gì, đang nghĩ ngợi nói lời tốt hơn, thế nhưng trong nháy mắt từ cửa sổ lại bị ném vào một người nam nhân.

Không phải người khác, chính là Mộc Hải Tường.

Cát vương vốn cho rằng bọn họ hạ cho mình loại độc này, cuối cùng sẽ yêu cầu mình xử lý một số chuyện, chỉ cần bọn họ cầu cạnh mình, Cát vương cũng không cần e ngại như vậy nữa.

Nhưng ai biết đoàn người này sau khi vứt xuống nam nhân kia lại đột nhiên biến mất không thấy, làm hại Cát vương nghĩ rằng đây là một giấc mộng.

Sau khi bọn người Ân Cửu Dạ rời đi không lâu, Cát vương lại phát giác chính mình toàn thân khô nóng khó chịu, hai mắt dần dần mê mang, đã không có tiêu cự, so với trước đó không biết khó nhịn hơn gấp bao nhiêu lần, hoặc phải nói là đói khát, cảm giác như chớp mắt sau đó hắn liền muốn căng nứt mà chết.

Thần trí dần dần tiêu tán, bản năng chạy về phía nam tử trên đất, đắm chìm ở trong khoái cảm vô biên.

Mà mặt khác sau khi Ân Cửu Dạ mang Mộc Tịch Bắc trở về, sắc mặt từ đầu đến cuối đều không tốt, muốn nói cái gì đó, nhưng đôi tay nhỏ bé không an phận của Mộc Tịch Bắc cũng đã trượt vào vạt áo hắn, miệng nhỏ cũng đưa lên.

Ân Cửu Dạ lấy tay nhỏ của nàng ra, giữ chặt cổ tay nữ tử, thanh âm khàn khàn mở miệng nói: " Đừng nhúc nhích, ngoan."

Mộc Tịch Bắc cũng không còn phóng túng mình, thần trí dần dần khôi phục lại, chỉ là đầy người dục hỏa cũng đã khó nhịn không thôi, đang muốn cắn nát đôi môi của mình, để cho mình thanh tỉnh một chút, lại bị Ân Cửu Dạ nắm cằm.

Mộc Tịch Bắc ngước mắt chống lại đôi mắt đen nhánh kia, trong lòng xao động dần dần bình phục lại, Ân Cửu Dạ lại mắt lộ nguy hiểm mở miệng nói: " Làm cái gì?"

Mộc Tịch Bắc có chút chột dạ, rất nhiều chuyện nàng đều theo thói quen, cho dù sẽ cân nhắc cảm thụ của hắn, nhưng hầu như không thể tránh được, luôn cảm thấy hắn có chút nhỏ nói thành to, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia ấm áp.


Thấy Mộc Tịch Bắc cúi đầu, Ân Cửu Dạ hơi buông lỏng tay ra, vận nội lực giúp nàng khai thông một chút mị dược trong cơ thể.

Mộc Tịch Bắc đỏ mặt gò má ra không ít mồ hôi, mặc dù vẫn như cũ cực kì xao động, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều, thời điểm hai mắt mở ra lần nữa cũng đã rõ ràng không ít.

Ân Cửu Dạ đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại xoay người muốn đi, vượt lên trước một bước nói với hắn: " Ta đi trước nhìn xem sự tình tiến triển."

Ân Cửu Dạ nhìn bóng lưng nữ tử, ánh mắt tĩnh mịch, không nói gì, trong mắt lại dâng lên một chút độ ấm.

Hoá ra khi Mộc Tịch Bắc phát giác được sự tình không đúng, liền kêu Thanh Từ lập tức đi thông tri Ân Cửu Dạ, mà một mặt thì kéo dài thời gian, dù sao cho dù nàng không đi cùng Cát vương, nếu Cát vương quyết định chủ ý không thả nàng đi, do dự không thiếu được sẽ bị người hữu tâm gặp được, ngược lại dễ dàng bị truyền ra lời đồn khó nghe, đối với thanh danh mình không tốt.

Cho dù là có Thanh Từ ở đây, nhưng mà nhiều người phức tạp, nếu như thật sự đánh ngất Cát vương, không thiếu được sẽ lại sinh ra sự cố, huống chi, nàng một lòng muốn lấy được văn thư đường sông, đương nhiên sẽ không lấy trứng chọi với đá.

Nàng tin Ân Cửu Dạ nhất định có thể chạy đến, huống chi, mình kéo dài chút thời gian luôn luôn có thể làm được.

Cát vương lấy lại tinh thần, nhìn Mộc Tịch Bắc, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, sợ mình nói sai một câu, mạng nhỏ liền mất.

Nhưng Cát vương không có mở miệng, mọi người lại xem Cát vương trầm mặc như hắn ngầm thừa nhận, cho là hắn đối với chuyện mình cùng Mộc Hải Tường tằng tịu với nhau bị người nhìn thấu, là không cách nào mở miệng.

Mộc Chính Đức thấy vậy, mở miệng nói: " Việc này ta muốn tấu rõ với Bệ hạ, thỉnh cầu Bệ hạ cho ra một cái thuyết pháp, cho dù Mộc Chính Đức ta muốn vì Bệ hạ phân ưu, tu sửa đường sông, nhưng nhất quyết sẽ không bán con của mình, dùng cái này làm thủ đoạn trao đổi!"

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, Mộc Chính Đức đến cùng là trà trộn tại quan trường, chiêu này không thể không phòng, nếu không chuyện này nếu như không tấu lên cho Bệ hạ, mọi người liền sẽ nói Mộc Chính Đức vì văn thư này ngay cả nhi tử cũng không cần, cho nên chỉ có thể tạm thời đắc tội Cát vương, sau đó Hoàng đế xử trí Cát vương xong, tất nhiên lại bởi vì chuyện này cảm thấy hổ thẹn với Tướng phủ mà lợi dụng chuyện văn thư tiến hành đền bù.

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy thuốc kia dường như lại tới, cái trán dần dần toát ra mấy lớp mồ hôi, khuôn mặt cũng có chút phiếm hồng.

Cát vương biết mình giảo biện không được, chứng cớ này vô cùng xác thực bị người lấy ra, hắn có thể nói là mặt mũi tổn hại vô cùng, thanh danh hoàn toàn mất hết, hơn nữa nhìn nhìn Mộc Hải Tường từ đầu đến cuối hôn mê bất tỉnh, liền biết cho dù nghĩ thành Mộc Hải Tường khi nhục hắn đều là không thể nói.

Mộc Tịch Bắc đang dự định trở về, nghĩ đến chuyện này tạm thời có một kết thúc, nhưng sự tình lại tựa như không muốn kết thúc.

" Đây là xảy ra chuyện gì. " Lão thái phi xuất hiện ở trước mặt mọi người, mà chuyện đáng nói chính là, Mộc Hải Thanh vốn là vừa mới sinh non hẳn phải nằm trên giường nghỉ ngơi vậy mà cũng được người đỡ lấy cùng nhau xuất hiện.

Mộc Hải Dung giống như tìm được chỗ dựa, lập tức liền đứng dậy đi tới bên người Mộc Hải Thanh: " Đại tỷ... Đại ca huynh ấy..."

Mộc Hải Thanh giữ tay nàng lại, lại ra hiệu nàng chớ có lên tiếng.

" Hải Thanh con không hảo hảo nghỉ ngơi, sao lại đến nơi này. " Mộc Chính Đức thần sắc lúc này đều là lo lắng.

Mộc Hải Thanh cũng không hoảng loạn, mặc dù có chút hữu khí vô lực, thanh âm cũng có chút nhẹ, nhưng vẫn mở miệng nói: " Phu quân con và người ta tằng tịu với nhau, đại ca con bị người khi nhục, con làm sao có thể nằm an ổn, nếu như lần này một trong hai xảy ra chuyện gì, con nếu như không còn gặp lại, há chẳng phải hối hận."

Mộc Chính Đức thở dài, không nói gì.

Mộc Hải Thanh tiếp tục nói: " Còn nữa con thân thể này vốn là ti tiện, nếu có hao tổn, ngược lại cũng không sợ tái xuất chuyện xấu gì."

Mộc Chính Đức nhẹ gật đầu: " Sự tình đúng là như lời con nói, Cát vương cùng đại ca con phát sinh chuyện cẩu thả, việc này phức tạp, ngày mai tiến cung ta muốn báo cáo Thánh thượng."

Mộc Hải Thanh nhìn về phía Cát vương ngồi ở một bên cúi cái đầu, cũng không mở miệng, trong mặt mày hiện lên một tia phức tạp: " Phụ thân, việc này có thể có hiểu lầm gì đó không? Con và phu quân làm bạn nhiều năm, cũng chưa từng thấy phu quân yêu thích nam sắc."

Mộc Chính Đức nhìn nàng ta một cái, sau đó mở miệng nói: " Nếu như không phải Cát vương giở thủ đoạn, chẳng lẽ là đại ca con lòng mang ý đồ xấu?"

Mộc Hải Thanh chỉ cảm thấy khó mà mở miệng, chuyện này người của hai bên ai xảy ra chuyện đối với nàng mà nói đều không phải chuyện tốt.

Sửa sang suy nghĩ, quét mắt Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Phụ thân, con cũng không phải là ý này, đại ca vốn có mỹ danh ôn nhã quân tử, vương gia mặc dù phong lưu, nhưng cũng không phải một kẻ chợ búa, từ trước đến nay chú ý ngươi tình ta nguyện, lần này sự tình kỳ quặc, có phải là vương gia và đại ca bị người động tay động chân hay không."

Tâm tư của mọi người không khỏi khẽ động, đây cũng là rất có thể, chẳng qua nếu như nhâm nhi lời này coi như còn có một tầng ý tứ, dù sao nếu như dựa theo lời nói trước đó, trong gian phòng đó thế nhưng có ba người, mà người nọ không phải người khác, chính là Ngũ tiểu thư Tướng phủ.

Nếu như hai người còn lại đều xảy ra chuyện, lại chỉ có nàng không có việc gì, không thể không nói, cái này rất có hiềm nghi.

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nhìn về phía Mộc Hải Thanh, không nói gì, người này vốn là dự định trước thiết kế mình đẩy nàng ta sảy thai, sau đó thiết kế mình cùng Cát vương yêu đương vụng trộm, lập tức liền ngồi vững hai tội danh, hiện tại thấy sự tình bị xáo trộn, lại muốn hãm hại mình trở thành kẻ khởi xướng.

Mộc Chính Đức mắt nhìn Cát vương vẫn không mở miệng, xoay người đánh giá phòng này một phen, mở miệng nói với gã sai vặt: " Cẩn thận kiểm tra căn phòng này một phen, nhìn xem có thứ gì không an ổn không."

Hai tên gã sai vặt cộng cả nha hoàn bắt đầu tiến hành lục soát gian phòng, ở dưới ánh mắt của mọi người, cuối cùng phát hiện hương bên trong lư hương Bạch hạc Bát Bảo có vấn đề.

" Lão gia, hương này hình như là..." Gã sai vặt gọi là đầu ăn hình như nhận ra hương kia là thúc giục tình hương, thế là có chút thấp thỏm tiến lên phía trước nói.

Mộc Chính Đức tiếp nhận hương đốt đến cơ hồ đã tan hết trong tay hắn, mở miệng nói: " Hương này là ai đốt, từ đâu tới?"

Không có người mở miệng, Mộc Chính Đức lại lên giọng: " Nha hoàn phụ trách phòng này đâu!"

Nha hoàn áo trắng canh giữ ở trước cửa trước đó lập tức đi ra quỳ xuống: " Lão gia. Lão gia. Là nô tỳ, là nô tỳ."

Mộc Chính Đức cúi đầu nhìn về phía nha hoàn áo trắng này, cảm thấy lạ mặt lần nữa mở miệng nói: " Ngươi là nha hoàn Cát vương phủ đi."

" Phải. Phải. Chính là nô tỳ."

" Hương này chính là ngươi bỏ? Ngươi lại từ đâu mà đến?"

Nha hoàn kia do dự một hồi, mở miệng nói: " Cái này. Đây là nô tỳ bỏ. Nô tỳ. Nô tỳ là nhận..."

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một chút ý cười, lẳng lặng nhìn nha hoàn trước mặt, nắm tay trong tay áo lại có chút căng lên, xem ra Mộc Hải Thanh hạ thật đúng là không phải mị dược bình thường, chỉ là bôi một chút trên móng tay, mà đã lợi hại như vậy.

Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người nha hoàn áo trắng kia, nha hoàn kia cuối cùng cắn răng một cái, mở miệng nói: " Là Ngũ tiểu thư cho nô tỳ, nói là chỉ cần nô tỳ đổi hương trong phòng đi, bên cạnh cái gì cũng không cần nô tỳ quản, nô tỳ liền làm theo."

" Ngũ tỷ tỷ, thì ra là ngươi hại đại ca ta, thì ra là ngươi! Ngươi thật sự là tâm địa ác độc, ngươi rốt cuộc là tồn tâm tư gì, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn chống chế như thế nào. " Mộc Hải Dung một tay chỉ vào Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc cũng không thèm để ý tới nàng ta, chỉ mở miệng hỏi nha hoàn: " Ngươi là nha hoàn của Vương phủ, làm sao lại nghe lệnh của ta?"

" Bởi vì... Bởi vì..."


" Nói! " Lão thái phi cả giận nói.

" Bởi vì Ngũ tiểu thư đáp ứng cho ta năm mươi lượng bạc."

" Vậy bạc đâu. " Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.

" Bạc. Bạc. Bạc ở đây. " Nha hoàn kia từ trong tay áo lấy ra hai thỏi bạc.

Mộc Tịch Bắc cầm hai thỏi bạc lên, đặt ở trong tay nhìn kỹ một chút, cười nói: " Đây là bạc ta cho ngươi?"

Nha hoàn kia trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi, gật đầu nói: " Phải. Phải..."

" Ngươi nha hoàn này thật đúng là to gan, trên thỏi bạc này rõ ràng viết là chữ Hối Thông, là bạc của tiền trang Hối Thông, nhưng tướng phủ ta dùng đều là bạc của tiền trang Bách Thuận, phía trên đều là chữ Bách Thuận, cũng không biết bạc này của ngươi là từ đâu đến. " Mộc Tịch Bắc cười nhạt mở miệng.

Nha hoàn kia dùng tay áo lau lau cái trán, mắt nhìn Mộc Hải Thanh, tiếp tục nói: " Cái này. Cái này..."

" Nhưng thật ra ta biết bạc của Cát vương phủ lại là của Hối Thông, ngươi nha hoàn này chẳng lẽ trộm bạc của chủ tử, hay là bị người sai sử, dám nói xấu đương kim Quận chúa! " Lão thái phi mở miệng nói.

" Là. Là như vậy. Mới đầu Ngũ tiểu thư muốn cho nô tỳ ngân phiếu thông dụng, thế nhưng nô tỳ không dám lấy, Ngũ tiểu thư liền bảo nô tỳ đi đổi tiền bạc, nói là giúp đỡ nàng chân chạy, nô tỳ theo thói quen liền đi Hối Thông, sau khi đổi bạc xong, Ngũ tiểu thư lúc này mới đem bạc cho nô tỳ. " Nha hoàn áo trắng nghĩ nghĩ, tự cho là nghiêm mật mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc thả hai thỏi bạc trong tay xuống, bạc từ trong tay Mộc Tịch Bắc lăn xuống đất, dừng ở trước mặt nha hoàn.

" Ngươi lại cẩn thận nhìn một cái, trên bạc này viết thế nhưng là Bách Thuận, ta chẳng qua là thử ngươi một hai, cũng chưa từng nghĩ, ngươi quả thật là kẻ lừa gạt, bây giờ nói dối làm cho ngươi soạn lợi hại như thế, cũng không biết ngươi là bị người nào sai sử, đến nói xấu ta. " Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ cười yếu ớt.

Trong lòng mọi người ngộ ra, Ngũ tiểu thư phản ứng thật nhanh, chỉ dăm ba câu, liền bóc trần nha hoàn này, chứng minh trong sạch của mình.

Nha hoàn kia sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, lại từ đầu đến cuối không chịu mở miệng, Mộc Tịch Bắc thấy dáng vẻ của nàng ta hình như là có nhược điểm ở trong tay người khác, hỏi lại cũng chỉ vu cáo lung tung, sẽ càng thêm phức tạp, dứt khoát mở miệng nói: " Thật không ngờ Vương phủ sẽ có nô tài như vậy, có điều một khi đã nói xấu Bản quận chúa như thế, dứt khoát kéo xuống đánh chết đi."

Mộc Chính Đức gật gật đầu, dường như cũng phát hiện Mộc Tịch Bắc khác thường, trực tiếp phất phất tay, để cho người ta lôi nha hoàn kia đi xuống.

Ân Cửu Dạ vẫn luôn ở ngoài cửa ánh mắt từ đầu đến cuối đều rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, thấy nàng hình như có chút không đúng, lúc này cũng đi đến.

Mọi người bởi vì khí tràng cường hãn của hắn áp tới, tự phát nhường ra một con đường, Cát vương nhìn thấy hắn sắc mặt cũng thay đổi mấy trận, ở dưới ánh mắt đen nhánh kia, chỉ cảm thấy vô số rắn độc mãnh thú tất cả đều quấn ở trên cổ của mình, kẹp chặt chính mình, dường như không thở nổi.

Trong phòng áp lực dần dần ngột ngạt, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Cát vương lại đột nhiên mở miệng nói: " Hương này là ta bỏ, là Bản vương mưu đồ làm loạn với Trưởng công tử."

Ân Cửu Dạ lúc này mới đem cặp mắt phảng phất có thể cắn nuốt người ta dời khỏi người Cát vương, mọi người mặc dù cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nhưng cũng không có mở miệng.

Sắc mặt của Mộc Hải Thanh càng là trắng bạch một chút, nàng đều đã trải đường tốt cho hắn, nhưng thằng ngu này lại không đi, ngược lại giúp Mộc Tịch Bắc, thật sự là khiến nàng tức chết.

Cát vương mặc dù cũng biết ý nghĩ của Mộc Hải Thanh, cho nên mới vừa rồi không có lên tiếng chính là vẫn đang do dự, dù sao mình đang trúng độc, bị người quản chế.

Nhưng khi Ân Cửu Dạ đi vào, Cát vương lại thấy nếu như mạng mình cũng bị mất, còn muốn trong sạch làm cái gì, cùng đối mặt với Lục hoàng tử quỷ dị, cũng không bằng trực tiếp thừa nhận càng thống khoái, dù sao phụ thân của mình năm đó liều chết cứu Hoàng đế, chắc hẳn chỉ cần Lục hoàng tử chịu bỏ qua hắn, hắn sẽ không có chuyện gì lớn.

Chuyện này xem như có một kết thúc, lấy việc Cát vương chiếm Trưởng công tử Tướng phủ trước kết thúc, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy mình phun ra hơi thở đều là nóng bỏng, nhìn về phía Ân Cửu Dạ ánh mắt mang theo mấy phần mê ly, không trong trẻo như dĩ vãng.

Đang muốn tán đi, Mộc Hải Dung lại lần nữa mở miệng: " Đại tỷ tỷ, tỷ sinh non có phải là bởi vì Ngũ tỷ tỷ đẩy tỷ! "

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Mộc Hải Thanh, lúc này mới nhớ tới, bọn họ dường như quên mất chuyện này, mặc dù trước đó trong lòng cũng không ngừng suy đoán, nhưng mà bây giờ người trong cuộc còn đang ở ngay chỗ này, còn không phải hỏi một chút liền biết.

Mộc Tịch Bắc nhìn Mộc Hải Dung, chỉ cảm thấy cho dù là Ngũ Thanh Thanh nàng cũng không có chán ghét đến như vậy, đúng, là chán ghét, không hiểu chán ghét cùng buồn nôn.

Quay đầu dừng ánh mắt ở trên người Mộc Hải Thanh, Mộc Tịch Bắc biết, nếu như nàng ta mở miệng thừa nhận là mình đẩy nàng xuống bậc thang, sợ là người ở chỗ này không thiếu được đều sẽ tin tưởng, thậm chí cũng sẽ không hoài nghi, dù sao trước đó trong lòng mọi người đã có đủ loại suy đoán, huống chi có mấy nữ tử sẽ vì hãm hại một nữ tử gái khác mà bỏ con của mình.

Thậm chí có thể nói là cầm tính mệnh cùng hạnh phúc sau này bỏ đi.

Mộc Chính Đức và Lão thái phi cũng nhìn về phía Mộc Hải Thanh, cau mày, chờ đợi Mộc Hải Thanh mở miệng.

Mộc Hải Thanh thì giống như bị nói tới chỗ đau, vẻ mặt ưu thương lại mang theo thoải mái mở miệng nói:" Thôi, tổng đứa nhỏ đã không còn."

" Đại tỷ tỷ, tỷ đừng tưởng rằng tỷ khoan dung rộng lượng thì người khác sẽ lĩnh tình của tỷ. " Mộc Hải Dung có chút lo lắng.

Mộc Tịch Bắc hai mắt híp lại, đã có chút tan rã, nhưng biết nam nhân kia đang ở ngay sau mình, không khỏi an tâm.

Mộc Hải Thanh dùng vẫn là chiêu này, các ngươi tùy tiện đoán tùy tiện nghĩ đi, ta chính là không nói, đến lúc đó cho dù Mộc Tịch Bắc bị ngàn người chỉ trỏ, cũng không liên quan chuyện của Mộc Hải Thanh nàng, dù sao nàng không hề nói gì.

Cùng giống như trước đó, Mộc Tịch Bắc cũng không cần xuất ra chứng cứ, chỉ có thể mặc cho lời đồn bao phủ, lại đều không có lý do biện bạch.

Mộc Tịch Bắc nhìn thật sâu mắt Mộc Hải Thanh, cho Mộc Chính Đức một cái nháy mắt.

Mộc Chính Đức lĩnh hội mở miệng nói: " Một khi đã như vậy, sự tình liền đến nơi đây đi, có điều Mộc Hải Tường làm ra chuyện thế này, thật sự là làm cho tướng phủ ta mất hết mặt mũi, cho nên, Bản tướng quyết định, trục xuất Mộc Hải Tường khỏi gia môn, huỷ bỏ thân phận chức quan."

Hai tỷ muội Mộc Hải Thanh lảo đảo một cái, suýt nữa đứng không vững, Mộc Hải Thanh do dự một lát, vẫn như cũ chịu đựng.

Mộc Hải Dung lại lo lắng mở miệng nói: " Đại tỷ, tỷ rốt cuộc là thế nào ngã xuống, cho dù là Vương gia cũng đang chờ tỷ cho ra một cái thuyết pháp, đến cùng có phải Ngũ tỷ tỷ đẩy hay không."

Mộc Hải Thanh nặng nề nhắm mắt lại, rốt cục gật đầu nói: " Lúc ấy Ngũ muội muội hình như bị trật chân, không cẩn thận đẩy ta một cái."

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Buồn ngủ cực kì. Nhưng ta không có nuốt lời a. Ta vẫn là người rất giữ uy tín ha. Bình thường nói chuyện đều làm được.

Ta xoát bảng kim cương rống rống. Nhưng quả thật là liều mạng a, ngây người hai giờ thứ nhất, đã bị người giết chết. Ha ha ha, nhưng thứ hai hẳn là vững vàng. A a đát

Đề cử Văn Văn 《 Nhúng chàm hồng trần, nữ vương quật khởi 》


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận