Rắn Rết Thứ Nữ

Mộc Tịch Bắc đỏ mặt đẩy Ân Cửu Dạ ra, làm cho khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt kia cách xa mình một chút: " Ân Cửu Dạ, chàng đừng câu dẫn ta."

Ân Cửu Dạ nghe vậy, khóe miệng giương lên một nụ cười, lại ủy khuất nói: " Nương tử, rõ ràng là nương tử câu dẫn vi phu mà."

Mộc Tịch Bắc không tự chủ được rùng mình một cái, nhìn Ân Cửu Dạ trước mặt, duỗi ra bàn tay trắng thuần vỗ vỗ lên mặt Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ cũng bị hành động đột ngột của Mộc Tịch Bắc làm cho sững sờ, hai mắt đen nhánh nhìn nữ tử trước mặt không có mở miệng.

Mộc Tịch Bắc lẩm bẩm nói: " Không bị đánh tráo mà."

Ân Cửu Dạ nhìn bộ dáng mê mang của Mộc Tịch Bắc, không khỏi tâm tình tốt lên, hung hăng hôn một cái lên môi đỏ mọng của nàng.

Có lẽ ở trong tình yêu, mỗi người đều là kẻ đần, hoặc là một tên ngốc.

Thanh âm trong phòng dần dần nhỏ lại, Mộc Tịch Bắc cúi đầu tìm kiếm, muốn nhìn xuống phía dưới, lại bị Ân Cửu Dạ che lại mắt.

Ân Cửu Dạ theo khe hở trên nóc nhà nhìn xuống phía dưới, Quách La Ngưng Giai giống như một con rối, bị Hoàng đế đặt ở dưới thân, cả người ánh mắt đờ đẫn, không nhúc nhích, cũng không có một chút tức giận nào.

Có lẽ do lớn tuổi, hoặc là chỉ vì phát tiết lửa giận, thậm chí là trả thù, mà Hoàng đế cũng không làm quá lâu.

Lúc gần đi, cầm lấy quần áo ném vào trên người Quách La Ngưng Giai: " Hừ! Trẫm biết người của Quách La gia các ngươi không có một ai là coi trọng Trẫm, có điều cho dù xem thường thì thế nào! Hôm nay ngươi còn không phải như một con chó nằm ở dưới người Trẫm sao."

Dường như bị kích thích, ánh mắt Quách La Ngưng Giai có chút giật giật, nhìn Hoàng đế đưa lưng về phía mình rời đi.

" A! " Nổi điên hét lên.

Thấy Hoàng đế rời đi, Ân Cửu Dạ mới thả tay đang bịt mắt Mộc Tịch Bắc ra, Mộc Tịch Bắc chỉ nhìn xuống dưới một chút, rồi liền ngẩng lên căm tức nhìn Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ vẻ mặt mờ mịt, không đợi phản ứng, Mộc Tịch Bắc cũng đã cầm lấy cánh tay của hắn, cắn mạnh một phát.

Hàm răng sắc nhọn giống như thú nhỏ, hằn vài dấu máu, Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, nhưng không có né tránh.

Nghe thấy mùi máu tươi trong miệng, Mộc Tịch Bắc lúc này mới nhả ra, nhưng sau đó lại dỡ mái hiên nhìn xuống dưới.

Ân Cửu Dạ không rõ ràng cho lắm, muốn ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, nhưng ai tưởng được, Mộc Tịch Bắc lại trốn qua một bên.

Nhìn thấy nàng lăn lộn trên nóc nhà, trái tim của Ân Cửu Dạ cũng lăn theo, lại thấy nàng tránh xa mình như vậy, lúc này mặt tức thì đen lại.

Mộc Tịch Bắc bĩu môi, vẫn không có ý định để ý tới nam nhân này.

Ân Cửu Dạ đang muốn mở miệng, trong phòng chợt truyền đến âm thanh đập đồ trắng trợn, Mộc Tịch Bắc lại vội vàng chạy lại chỗ cũ, nhìn xuống dưới.

Toàn bộ căn phòng đã thành một đống hỗn độn, trong phòng đồ sứ ngọc khí, đều hóa thành từng mảnh sứ vỡ, nước trà cũng tràn ra ngoài, trông thật khó coi.

Quần áo trên người Quách La Ngưng Giai lung lay sắp rớt, nhưng nàng ta cũng không quan tâm, mà vẫn tiếp tục nổi điên đập bể đồ đạc.

Đồ đạc trong phòng rất nhanh đã bị đập sạch sành sanh, Quách La Ngưng Giai tiếp tục giật xuống bức tranh trên tường, bắt đầu xé nát.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Quách La Ngưng Giai y phục hở nửa, trong lòng thấy ghen tỵ.

Một phát đánh vào sườn mặt Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ bị đánh thì sững sờ, lực đạo mặc dù không lớn, lại đủ để chứng minh vật nhỏ này càng ngày càng vô pháp vô thiên.


Ân Cửu Dạ cũng không nói gì, chỉ là hạ quyết định, đêm nay trở về nhất định phải giáo huấn nàng thật tốt mới được.

Hai người trầm mặc một hồi, thấy Quách La Ngưng Giai đã yên tĩnh trở lại, Mộc Tịch Bắc không tình nguyện nói với nam nhân bên cạnh: " Mang ta xuống dưới."

Ân Cửu Dạ liếc xéo nàng một cái, ôm ngang hông nàng, cẩn thận phóng tới mặt đất.

Chờ Ân Cửu Dạ giải quyết hết thị nữ trước cửa, Mộc Tịch Bắc mới đẩy ra cửa phòng.

Quách La Ngưng Giai hai mắt đờ đẫn nghe thấy tiếng mở cửa, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi cùng chán ghét, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa, dường như sợ cẩu Hoàng đế lại quay lại.

Đợi đến khi an tĩnh lại, nàng liền bắt đầu cảm thấy trên người có một cơn đau trước nay chưa từng có, khiến nàng vô cùng bất an.

Hoàng đế cưỡng bức chiếm đoạt nàng, thậm chí một khúc dạo đầu cũng không có, cái này cũng làm cho Quách La Ngưng Giai một lần coi chuyện phòng the như một cơn ác mộng.

" Giai phi nương nương vẫn mạnh khỏe chứ? " Mộc Tịch Bắc cười mở miệng.

Quách La Ngưng Giai sắc mặt ngưng trệ, sau đó trong mắt lóe lên một tia hoảng hốt, nàng không thể để Mộc Tịch Bắc trông thấy bộ dáng bây giờ của mình được? Không... Không thể! Nàng không thể ở trước mặt nàng ta mất mặt như vậy! Vậy sẽ khiến cho cả đời nàng đều không ngẩng đầu lên được.

Mộc Tịch Bắc ôm lấy khóe môi đi đến, còn Ân Cửu Dạ thì ôm cả eo của nàng.

Mộc Tịch Bắc cũng không vội vã đi lên phía trước, mà là trên dưới đánh giá căn phòng này một chút, mặt đất đầy mảnh sứ vỡ cùng nước canh, còn Quách La Ngưng Giai thì một thân xốc xếch.

" Nương nương đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ căn phòng này có trộm lẻn vào?" Mộc Tịch Bắc cười hỏi.

Quách La Ngưng Giai cắn chặt đôi môi, chống lại cặp mắt cười nhẹ nhàng của Mộc Tịch Bắc, không nói một lời.

Mộc Tịch Bắc đi về phía Quách La Ngưng Giai, Ân Cửu Dạ nhìn mảnh vỡ dưới chân, trầm giọng nói: " Cẩn thận."

Nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ ưu tú như thế lại sủng ái Mộc Tịch Bắc như vậy, trong lòng Quách La Ngưng Giai dâng lên ghen tị ngập trời, vì sao nàng ta thì được một nam nhân tuấn mỹ coi như trân bảo, mà mình lại bị lão Hoàng đế tra tấn như thế chứ.

Quách La Ngưng Giai vẫn ngồi thẳng tắp, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy bộ ngực Quách La Ngưng Giai mơ hồ muốn lộ ra ngoài, lập tức quay mặt nhìn Ân Cửu Dạ.

Vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy con ngươi đen nhánh của Ân Cửu Dạ đang ôn nhu nhìn mình, lúc này liền có chút xấu hổ quay đầu đi, đem lời vừa tới miệng nuốt trở vào, tâm tình cũng không hiểu liền tốt lên.

Quách La Ngưng Giai thật sự là không chịu được hai người ở trước mặt nàng tình tứ ngọt ngào, rốt cục mở miệng nói: " Vĩnh Dạ quận chúa là muốn đến chê cười ta sao? Vậy thật đúng là đến nhầm chỗ rồi."

Mộc Tịch Bắc trả lời: " Cũng phải, căn phòng này hỗn loạn như vậy, đúng là chẳng có gì để cười cả."

Giờ phút này Quách La Ngưng Giai gần như rơi vào điên cuồng, thấy ngữ khí Mộc Tịch Bắc lãnh đạm lại mang theo trào phúng, liền như chim sợ cành cong, lập tức bén nhọn nói: " Mộc Tịch Bắc! Ngươi đừng có đắc ý quá sớm, luôn có một ngày, ngươi cũng sẽ như ta thôi! Không, ngươi sẽ càng thảm hại hơn ta, Hoàng đế đối xử với ta như thế, chẳng lẽ ngươi cho rằng, hắn sẽ đối xử tử tế với ngươi sao? Phải biết rằng, Tướng phủ các ngươi mới là lực cản lớn nhất của Hoàng đế!"

Mộc Tịch Bắc đang muốn nói chuyện, Ân Cửu Dạ lại bình tĩnh cuống họng nói: " Nàng sẽ không gả cho Hoàng đế."

Ánh mắt Quách La Ngưng Giai rơi vào trên người Ân Cửu Dạ, mang theo một loại tham lam, mặc dù nàng không yêu hắn, nhưng không thể không nói, hắn thật sự quá dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của nữ nhân.

" Thái tử sao lại chắc chắn như thế? Dù sao Thái tử từ đầu đến cuối chỉ là Thái tử, cũng không phải Hoàng đế. " Cho dù Quách La Ngưng Giai sớm đã nghe nói, Ân Cửu Dạ đã nhiều lần ngỗ nghịch Hoàng đế, nhưng vẫn nhịn không được muốn nhanh chóng thể hiện tài ăn nói của mình.

Ân Cửu Dạ nhìn Quách La Ngưng Giai, cười quỷ dị: " Bởi vì hắn không có mạng để cưới."


Quách La Ngưng Giai toàn thân chấn động, sát khí kia quả thực đâm xuyên qua linh hồn của nàng.

Nhìn thấy nữ nhân khác từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Ân Cửu Dạ, Mộc Tịch Bắc hôm nay cũng không biết làm sao, cơn ghen càng ngày càng tăng, tiến lên một bước, chặn lại tầm mắt của Quách La Ngưng Giai.

Ân Cửu Dạ nhìn thấy nữ nhân hơi cong miệng nhỏ, giữa hai đầu lông mày toát ra vẻ ôn nhu: "

Về đi."

Mộc Tịch Bắc cũng mất tâm tình chế giễu, quay người đi ra ngoài.

Nam tử nhu tình ở trong mắt Quách La Ngưng Giai phá lệ chướng mắt, nhìn bóng lưng hai người đi ra ngoài, một tay lấy đồ vật trên giường ném ra ngoài.

Lúc này, ngoài phòng truyền đến âm thanh đối thoại không lớn.

" Ta muốn móc con mắt của nàng ta." Mộc Tịch Bắc mắt sắc đen tối không rõ, khiến cho người ta phân không ra là nói đùa, hay là thật lòng.

Ân Cửu Dạ chỉ cưng chiều cười nói:" Được."

" Ân Cửu Dạ."

" Hử?"

" Ta và nàng ta ai đẹp hơn?"

" Nàng."

" Thật chứ?"

" Ừ."

" Chàng gạt ta! " Mộc Tịch Bắc có chút tức giận.

Ân Cửu Dạ dừng lại, hai tay nắm lấy bả vai Mộc Tịch Bắc, gằn từng chữ một:" Thế giới của ta chỉ có nàng thôi."

Mộc Tịch Bắc hơi đỏ mắt, dường như đối với việc mình cố tình gây sự có chút chột dạ, liền nhẹ nhàng mắng một tiếng: " Đồ ngốc."

Ân Cửu Dạ khẽ nhếch miệng, hắn muốn nàng càng ngày càng vô pháp vô thiên, muốn nàng càng ngày càng ngang ngược, phải đem hắn khắc vào trong tim của nàng.

Trở lại Tướng phủ, Mộc Tịch Bắc còn chưa ngồi vững, thì hơi thở của nam nhân đã đập vào mặt, chặt chẽ khóa nàng ở trong ngực.

Mộc Tịch Bắc hơi nghiêng mặt, thoáng ửng đỏ.

Ân Cửu Dạ ngựa quen đường cũ cởi bỏ y phục Mộc Tịch Bắc, sau đó liền bắt đầu tinh tế hôn.

Mộc Tịch Bắc khẽ nhắm lại hai mắt, cảm thụ được nhiệt độ của nam nhân, tiếng hít thở dần dần tăng thêm.


Nam nhân ghé đầu vào trên ngực Mộc Tịch Bắc, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng.

Tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc khoác lên đầu vai nam nhân, sau đó lại cường ngạnh nâng lên khuôn mặt nam nhân, để hắn đối mặt với mình.

Bởi vì bị đánh gãy, Ân Cửu Dạ có chút bất mãn, nhưng vẫn nhẫn nại nhìn nữ nhân dưới thân.

" Ta và nàng ta dáng người ai đẹp hơn? " Giọng nói của Mộc Tịch Bắc như có chút chột dạ.

Ân Cửu Dạ chỉ nhìn chằm chằm nàng không có trả lời, giọng của Mộc Tịch Bắc nhỏ dần: " Làn da thì sao?"

Ân Cửu Dạ nheo lại hai mắt, toát ra nguy hiểm, trầm giọng nói: " Không bằng ta dùng hành động trả lời nàng."

Mộc Tịch Bắc còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy nam nhân có động tác, cả người rốt cuộc không còn tâm tư suy nghĩ cái gì nữa.

Một đêm này, thẳng đến hừng đông, Mộc Tịch Bắc mới chìm vào giấc ngủ, cũng không biết sao, thể lực của nàng lại biến tốt, dĩ nhiên thẳng đến một canh giờ trước khi trời sáng mới bắt đầu khốn đốn.

Nhưng dù là vậy, nàng vẫn như cũ đau khổ cầu xin cả nửa buổi tối, cũng không biết là bởi vì cầu xin tha thứ hay là cái gì khác, ngày hôm sau cuống họng đều trở nên khàn khàn.

Có điều từ đó về sau, Mộc Tịch Bắc cũng không dám hỏi lại vấn đề này nữa, hơn nữa rất kiên định cho rằng, mình nhất định là nữ tử đẹp nhất dưới gầm trời này!

Hai người đều ngủ thẳng đến buổi chiều ngày kế tiếp mới dậy, lúc tỉnh lại, Ân Cửu Dạ đã cho người chuẩn bị xong thức ăn, nhưng nhìn thấy Mộc Tịch Bắc nhập nhèm mắt buồn ngủ như mèo con, mái tóc hơi rối, liền kìm nén không được lại áp đảo nàng lần nữa.

Không bao lâu, sắc trời tối xuống, Mộc Chính Đức cũng tới đây.

Trên mặt Mộc Tịch Bắc vốn treo nụ cười yếu ớt, nhưng ánh mắt của Mộc Chính Đức lại rơi vào trên người nàng thời gian khoảng chừng uống cạn nửa chén trà, nhìn đến nỗi nàng ngay cả đầu cũng không dám nâng, tâm lý bồn chồn, cũng không biết là chuyện gì?

Sau đó, Mộc Chính Đức dời ánh mắt về phía Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ và ông liếc nhau một cái, lại bị Mộc Chính Đức xem như đang khiêu khích ông.

Lúc này liền mở miệng nói: " Bắc Bắc này, mấy năm nay cha vẫn đều không chăm sóc tốt cho con, đợi đến khi sự tình lần này kết thúc, con cũng đừng xuất giá vội, ở lại bên cha thêm hai năm, để cha đền bù lại thật nhiều cho con."

Mộc Tịch Bắc tay cầm chén trà run lên, Ân Cửu Dạ lại trầm giọng nói: " Không được!"

Mộc Chính Đức quét mắt Ân Cửu Dạ, thấy lông mày hắn chứa đầy sát khí, cuối cùng vẫn không mở miệng tiếp.

Dù sao trêu chọc hổ cũng không thể giống như trêu chọc mèo, Bắc Bắc chính là vảy ngược của Ân Cửu Dạ.

Mà Quách La Ngưng Giai sau khi Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đi rồi, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, kết quả lại nghĩ đến câu mà Ân Cửu Dạ nói, " hắn không có mạng để cưới "!

Đây là nói về Hoàng đế? Như vậy đây có phải mang ý nghĩa Tướng phủ và phủ Thái tử sắp có hành động rồi?

Vừa nghĩ đến đây, Quách La Ngưng Giai liền lập tức truyền một phong thư cho Quách La thị tộc, ý tứ trong lòng thì nói, Tướng phủ nhất định sẽ động thủ vào hai ngày này, mà vì lý do an toàn, bọn hắn nhất định sẽ động thủ vào đêm nay.

" Cha, người đã chuẩn bị xong cả rồi chứ? " Mộc Tịch Bắc chuyển chủ đề.

Mộc Chính Đức nhìn lướt qua dấu đỏ chói mắt trên cổ Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói: " Đã đâu vào đấy rồi."

" Đợi thêm nửa canh giờ nữa, sắc trời tối hơn một chút, liền bắt đầu hành động. " Mộc Chính Đức tiếp tục nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Con đi thay y phục."

Mộc Chính Đức đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ dù không tình nguyện, cũng đành phải đi theo ra ngoài.

Vừa mới đứng vững, liền bị Mộc Chính Đức dúi đầu, lập tức vỗ một cái vào trên đầu Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ con ngươi âm trầm nhìn về phía Mộc Chính Đức, trong lòng kìm nén một hơi, ngoại trừ Mộc Tịch Bắc dám đối với hắn muốn làm gì thì làm, còn chưa từng có người nào giáo huấn hắn như vậy.

Mộc Chính Đức lại bước đi thong thả, cuối cùng mở miệng nói: " Ta nói cho ngươi biết, nếu Bắc Bắc có chuyện gì không hay xảy ra, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."


Lần này Ân Cửu Dạ không bất mãn, chỉ an tĩnh nghe Mộc Chính Đức giáo huấn.

Mấy người nhàn thoại việc nhà, lại như không có cảm giác sắp tới đại sự gì cả.

Lúc Mộc Tịch Bắc đẩy cửa ra, hai người đều đã thu thập xong.

Mộc Chính Đức nhìn sắc trời một chút, mở miệng nói: " Ta đi trước, các con đi vào ám đạo đi."

Ân Cửu Dạ mang theo Mộc Tịch Bắc tung mình lên ngựa, không bao lâu, liền tìm được một lối ra của ám đạo trong cung.

Hai người từ lối ra tiến vào, Ân Cửu Dạ đã sớm chuẩn bị, đốt sáng một bó đuốc, một tay giơ bó đuốc, một tay dắt Mộc Tịch Bắc.

Ân Cửu Dạ đi cực chậm, bởi vì điều kiện nơi này thật sự là gian nan.

Địa đạo rất thấp, cơ hồ chỉ cho người lùn thông qua, mà cao như Ân Cửu Dạ, còn cần cúi người xuống một chút.

Địa đạo cũng rất hẹp, chỉ chứa được một người tiến lên, dưới chân có chút gập ghềnh, thậm chí lúc trước đào thông gạch ngói vụn cùng cát đá có không ít chồng chất ở dưới chân, không được đưa ra ngoài.

Đại khái đi được một hồi, hai người rốt cục cũng đi tới đội ngũ cuối cùng, đây là đội quân dưới trướng Ân Cửu Dạ, trước đó đã được điều động, ở đây chờ đợi mai phục, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong địa đạo không khỏi có chút oi bức.

Nhưng mọi người đều kiên nhẫn cùng đợi, phần lớn ngồi trên mặt đất, dựa vào một vách tường, co lại hai chân.

Mà giờ khắc này trong Quách La thị tộc, mọi người đều tề tụ đông đủ, gia chủ Quách La thấy tất cả mọi người đã đến đông đủ, có chút kiềm chế hưng phấn, mở miệng nói: " Nhân mã tụ tập đủ cả rồi chứ."

" Bẩm gia chủ, đã đủ cả rồi, đang chờ ở gần đây. " Một người mở miệng nói.

Gia chủ Quách La gật gật đầu, lúc này, một người cầm một tờ giấy đi đến: " Chủ tử, có tin tức."

Gia chủ Quách La vừa thấy, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời: " Mộc Chính Đức đã dẫn binh tiến đánh hoàng cung."

" Vậy chúng ta cũng lập tức xuất binh đi! Tuyệt đối không thể để cho hắn thật sự đăng cơ làm đế được!"

" Đúng vậy! Gia chủ, chúng ta cũng xuất binh đi."

" Chờ một chút, còn phải đợi chút thời gian, sẽ có tin tức. " Gia chủ Quách La chắc chắn mở miệng, nhưng cũng đã đứng dậy dẫn đầu mọi người tập hợp ở trong sân.

Lúc này đi vào cung khó tránh khỏi có chút quá sớm, hắn cũng không thật sự muốn cứu Hoàng đế, mà hi vọng đợi đến sau khi Hoàng đế bị Mộc Chính Đức giết chết, thì mình mới động thủ.

Mà giờ khắc này Quách La Ngưng Giai có vẻ rất hưng phấn, mặc dù Mộc Tịch Bắc chưa kịp gả cho Hoàng đế, Tướng phủ cũng đã có biến, nhưng chỉ cần người của Quách La thị tộc làm Hoàng đế, thì nàng nhất định phải làm cho ả ta sống không bằng chết.

Mộc Chính Đức thống lĩnh một nhóm nhân mã, ở trong đêm đen như mực tiến lên, dân chúng trên đường dường như cũng cảm nhận được bầu không khí hôm nay thật sự rất khẩn trương, nhà nhà đều đóng kín cửa sổ, nhưng lại nhịn không được nhìn ngó xung quanh.

Hoàng đế đang ở ngự thư phòng xem tấu chương, lại nghe thấy ngoài cửa có thông truyền Giai phi nương nương cầu kiến, vốn không muốn gặp, nhưng nghĩ đến thái độ hôm qua của mình, sợ bị Quách La gia tộc mãnh liệt trả thù, cuối cùng Hoàng đế vẫn cho nàng ta đi vào.

Quách La Ngưng Giai một thân váy dài thanh lịch, trên đầu đeo đồ trang sức đơn giản lại lộng lẫy, trong tay cầm theo hộp cơm, đạp trên gió đêm chầm chậm mà đến.

" Bệ hạ, suốt đêm xem xét tấu chương thật sự là vất vả, thần thiếp mang cho người chút thức ăn khuya, người dùng đi rồi hẵng xem tiếp. " Quách La Ngưng Giai nhìn Hoàng đế trong lòng dâng lên một tia sát ý, nhưng thanh âm lại ôn hòa, không có mánh khóe gì.

Hoàng đế nhìn điểm tâm Quách La Ngưng Giai bày ở trước mặt mình, có chút do dự, để Vương công công cầm ngân châm kiểm nghiệm một phen, lại chờ Quách La Ngưng Giai tự mình ăn hai cái, lúc này mới dám dùng.

Trong phòng tản ra mùi hương nhàn nhạt, mọi người lại đang âm thầm ẩn núp, tùy thời mà động.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Phòng tắm rỉ nước, phòng ngủ bị chìm...,>_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận