Rắn Rết Thứ Nữ

Vương công công khẽ nâng lên mí mắt, liếc nhìn Quách La Ngưng Giai một chút.

Quách La Ngưng Giai giống như có cảm ứng, đoan trang cười một tiếng, đứng dậy đi đến sau lưng Hoàng đế, hai tay nhẹ khoác lên trên vai của Hoàng đế, bắt đầu xoa bóp: " Bệ hạ ngày ngày làm việc vất vả, nhất định là rất mệt mỏi."

Hoàng đế chỉ cảm thấy cả người đều hết sức rã rời, có chút bất lực, mở miệng nói: " Làm phiền ái phi."

Quách La Ngưng Giai lại cười nói: " Bệ hạ vất vả chuyện quốc sự, thần thiếp không thể phân ưu vốn đã là sai lầm, bây giờ có thể vì bệ hạ tận hơi tận sức, thần thiếp thật sự cảm thấy rất vinh hạnh."

Vương công công nhẹ khép lại đôi mắt, chỉ coi như cái gì cũng không nhìn thấy.

Hoàng đế vỗ vỗ tay lên bàn tay mềm mại đặt ở trên bả vai mình, cả người có chút mơ mơ màng màng.

" Ái phi... Đêm qua Trẫm đối xử với ngươi như vậy, ngươi sẽ không trách Trẫm chứ."

" Đương nhiên sẽ không, ngược lại là thiếp thân không thể kịp thời thông cảm với ưu tư của bệ hạ, thật sự là thần thiếp sai lầm. " Nụ cười trên mặt Quách La Ngưng Giai cứng đờ, chỉ là Hoàng đế cũng không trông thấy.

Vương công công thấy vậy, lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.

Màn tơ bị gió xuân thổi đầy trời, có chút giương nanh múa vuốt, lại tựa như oan hồn đang thét gào.

Binh mã của gia chủ Quách La đã tập hợp xong, chỉ còn chờ một tiếng ra lệnh, thì sẽ lập tức công phá cửa cung.

" Khởi bẩm gia chủ, thám tử nhận được tin tức, nhân mã của Mộc Chính Đức đã đánh vào cửa cung. " Một người tới báo.

Gia chủ Quách La khẽ gật đầu, nhưng không vội vã xuất binh, mà kiên nhẫn chờ đợi Vương công công phát ra tín hiệu.

Mặc dù nói, thám tử lấy được tin tức là nhân mã của Mộc Chính Đức đã đánh vào cửa cung, nhưng hắn biết rõ Mộc Chính Đức làm người xảo trá, vì phòng ngừa có biến, nên hắn vẫn không dám manh động.

Chỉ có xác nhận đội nhân mã đang ẩn nấp trong mật đạo của Mộc Chính Đức đã chân chính tràn vào Hoàng cung, mới có thể chứng thực tội danh hắn ta mưu triều soán vị, lúc đó bọn họ mới có thể nâng cao cờ hiệu diệt trừ loạn đảng được.

" Tình huống thế nào rồi? " Tên lão giả kia đi ra, đứng ở bên người gia chủ Quách La.

" Hết thảy còn ở trong lòng bàn tay." Gia chủ Quách La mở miệng nói.

Lão giả gật gật đầu, bọn họ cũng không đem toàn bộ quả cân đặt ở trên người Vương công công, đồng thời từng khắc đều phái thám tử thăm dò tin tức.

Rốt cục, một vòng pháo hoa bay lên không trung.

Người của Quách La thị tộc đều căng chặt tinh thần, tới lúc rồi!

" Xuất phát! " Gia chủ Quách La vung tay lên, dẫn đầu giục ngựa tiến lên.

Lúc gia chủ Quách La đến cửa cung, phát hiện thị vệ thủ vệ xác thực đều bị tru sát, trên đường đi thi thể vô số, lúc này mới hơi an tâm.

Gia chủ Quách La leo lên đài cao, vung tay hô to: " Mộc Chính Đức lòng lang dạ thú, ý đồ mưu triều soán vị, hôm nay, chúng ta liền thay trời hành đạo, diệt trừ gian nịnh, bảo hộ non sông tươi đẹp của Tây La ta!"


Trong lòng các tướng sĩ cũng lâm vào chấn động, nhìn thấy sau lưng gia chủ Quách La là từng vũng máu hợp thành sông, liền biết được, thật sự đã có người đánh vào trong cung!

Cờ hiệu diệt trừ gian nịnh vừa được đưa ra, gia chủ Quách La trong nháy mắt liền hóa thân thành nhân sĩ chính nghĩa, được vô số dân chúng cùng binh sĩ ủng hộ.

Nhân mã không thể đếm hết đánh vào Hoàng cung, một đường đi qua, chỉ nhìn thấy cảnh tượng tay chân bị cụt, máu chảy thành sông.

Cách đó không xa, truyền đến từng đợt thanh âm chém giết, đao kiếm leng keng, vang vọng cả bầu trời đêm.

Gia chủ Quách La mắt sắc tĩnh mịch, mơ hồ lóe ra vẻ hưng phấn: " Chúng tướng sĩ mau theo ta đi tru sát loạn đảng!"

Một đoàn người đánh đâu thắng đó, càng đánh càng hăng, cung nữ phi tần, thái giám thị vệ trong cung bị uổng mạng nhiều vô số kể, Điêu Lang Ngọc Thế ở trong chiến hỏa cũng hóa thành mảnh vỡ đầy đất, một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, rất nhanh liền biến thành cảnh tượng hoang tàn đổ nát.

Mà giờ khắc này Quách La Ngưng Giai vẫn đang xoa bóp bả vai cho Hoàng đế, cho đến khi Vương công công trở về, nhẹ gật đầu với nàng, thì ánh mắt của nàng ta trong nháy mắt liền tràn đầy sát ý.

Cho lui cung nhân, Quách La Ngưng Giai từ trong tay áo chậm rãi lấy ra một cây chủy thủ, ánh sáng lạnh phản chiếu ở trên mặt Hoàng đế, phản chiếu lên khuôn mặt thành hai nửa sáng tối.

Hai mắt Hoàng đế đột nhiên co lại, muốn cử động, lại chỉ cảm thấy tứ chi vô lực.

Mà trong chớp nhoáng đó, Quách La Ngưng Giai dùng sức, một tay cầm chuỷ thủ tinh xảo đâm vào yết hầu của Hoàng đế.

Máu tươi nóng hổi mang theo sền sệt, phun tới mặt nàng, khuôn mặt quý nữ, giờ phút này đều là vẻ dữ tợn.

Hoàng đế chết, chết thê thảm, hoảng sợ trợn tròn mắt, há to miệng, dường như muốn nói điều gì nhưng vẫn  chưa kịp nói.

Quách La Ngưng Giai nhìn dáng vẻ này của Hoàng đế, hai mắt đỏ bừng muốn nứt, vì sao, vì sao chỉ kém có một ngày! Nếu như Hoàng đế chết vào đêm qua, có phải nàng sẽ không bị người ta tra tấn, có phải chỉ cần hắn ta chết vào đêm qua, thì nàng vẫn là quý nữ danh môn không thể khinh nhờn như trước hay không!

Vừa nghĩ đến đây, Quách La Ngưng Giai lại đem chủy thủ trong tay đâm vào trái tim Hoàng đế, sau đó hung hăng rút ra, cứ tuần hoàn lặp lại, hận ý kéo dài.

Cho đến khi máu tươi dính đầy long bào Hoàng đế, Quách La Ngưng Giai mới hữu khí vô lực ngồi xuống đất, dao găm trong tay rơi ở một bên.

Vương công công nhìn một màn trước mắt, vẫn như cũ bất động thanh sắc, chỉ cúi đầu rất thấp, tựa như cái gì cũng không biết.

" Vương công công...Nhanh, tộc trưởng nói đã an bài xong đường lui cho ta, mau dẫn ta rời đi. " Sau khi Quách La Ngưng Giai lấy lại tinh thần, nghe thấy tiếng hô giết ngoài cửa càng lúc càng lớn.

" Vâng... Giai phi nương nương." Vương công công đến gần Quách La Ngưng Giai một chút, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Mà Quách La Ngưng Giai vốn muốn đứng lên, nhưng lúc này làm thế nào cũng không đứng lên được, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, không khỏi vạn phần kinh hoảng.

" Vương công công, mau đỡ ta một chút. Tộc trưởng bọn họ sắp tới đây rồi, ta nhất định phải rời đi trước khi bọn họ tới, đúng rồi, Mộc Chính Đức đâu? Mộc Chính Đức không phải đã đánh vào trong cung sao? Vì sao người còn chưa xuất hiện ở trong này. " Quách La Ngưng Giai tuy rằng có chút bối rối, lại vẫn khá lý trí.

Thì ra, Quách La thị tộc quyết định chủ ý là để Quách La Ngưng Giai giết chết Hoàng đế, sau đó đợi đến khi Mộc Chính Đức đến, liền đem cái chết của Hoàng đế giá họa cho Mộc Chính Đức, cuối cùng, bọn họ lại mượn danh chính nghĩa đến đây diệt trừ gian nịnh, giết chết Mộc Chính Đức!

Vương công công cũng không đưa tay đỡ Quách La Ngưng Giai, chỉ chậm rãi nói: " Nương nương, ngài vẫn mau mau đứng lên đi, binh mã của Quách  La thị tộc đã đánh tới trước cửa, nếu như xông vào, nhìn thấy một màn này, thì ngài sẽ thành tội nhân thiên cổ sát hại Hoàng đế đấy ạ."

Quách La Ngưng Giai nhìn Vương công công, chỉ cảm thấy sự tình có chút không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không lần rõ đầu mối, chỉ giơ tay về phía Vương công công: " Làm phiền công công kéo ta đứng lên."


Quách La Ngưng Giai cho rằng toàn thân mình vô lực, chỉ vì lúc trước giết Hoàng đế đã tổn hao tinh thần quá mức, mặc dù bên trong điểm tâm nàng có bỏ Nhuyễn cốt tán, nhưng nàng cũng đã sớm dùng qua giải dược rồi.

Vương công công lại không nhúc nhích, chỉ đứng ở xa xa nhìn Quách La Ngưng Giai đang đau khổ giãy dụa.

" Nếu nương nương không có ý định rời đi, vậy lão nô liền đi trước. " Vương công công nhìn bàn tay trắng nõn đang duỗi ra trước mặt, dự định xoay người rời đi.

Quách La Ngưng Giai sinh ra một sự hoảng sợ, vội vàng tiến lên níu lấy ống quần Vương công công, chỉ tiếc khí lực không đủ, cả người đều nằm rạp trên mặt đất: " Xin công công mang ta đi cùng với."

Nói không sợ là không thể nào, mặc dù nàng hận Hoàng đế, nhưng chỉ là lấy thân phận một nữ nhân hận một nam nhân thôi, nhưng nếu để cho nàng lưng đeo tội danh hành thích vua, sao nàng có thể không sợ hãi đây.

Vương công công liếc mắt nhìn bàn tay đang níu lại ống quần mình, lập tức giật lại ống quần từ trong tay nàng ta, không nói một lời, tiếp tục xoay người rời đi.

" Công công đừng đi...Đừng đi mà... Nếu như công công chịu giúp Ngưng Giai lần này, ngày sau Quách La thị tộc chúng ta xưng đế, nhất định sẽ không thiếu một phần lợi ích cho công công đâu! " Quách La Ngưng Giai kinh hoảng mở miệng.

Vương công công cười lạnh một tiếng: " Quách La thị tộc không có ngày mai, lại càng không cần phải nói đến đế vị."

Quách La Ngưng Giai chỉ có thể sững sờ nhìn bóng lưng Vương công công rời đi, trong đầu lặp đi lặp lại đều là lời hắn nói.

Đại môn " Rầm " Một tiếng bị mở toang, vô số binh mã như thủy triều tràn vào.

Gia chủ Quách La cầm đầu vốn trong lòng tràn đầy vui vẻ, thế nhưng một đường đi tới, lại càng lúc càng cảm thấy sự tình kỳ quặc, bởi vì bọn họ tru sát " Loạn đảng " thật sự là quá ít, hơn nữa căn bản không hề nhìn thấy bóng dáng của Mộc Chính Đức đâu.

Nhưng giờ cung đã lên dây thì không thể quay đầu, bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi.

Trong chớp mắt đại môn bị đẩy ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, long bào của Hoàng đế dính đầy máu ngã vào trong vũng máu, mà Quách La Ngưng Giai thì mặt mũi tái nhợt, trên mặt, trên tay, trên váy dài đều là máu tươi, một thanh chủy thủ tinh xảo rơi ở một bên.

Toàn bộ đại điện vậy mà không có một ai, chỉ còn lại âm thanh tách tách, kinh dị vô cùng.

Sắc mặt của gia chủ Quách La lập tức tái mét, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, lúc này, không phải bọn họ nên bao vây Mộc Chính Đức sao? Mà tang chứng bắt được không phải cũng là Mộc Chính Đức sao? Sao mà Ngưng Giai còn chưa rời đi!

" A....Nàng ta giết bệ hạ! Nàng ta giết bệ hạ rồi! " Mọi người bắt đầu nhao nhao nghị luận, trừ bỏ một số tướng sĩ tử trung với Quách La thị tộc, thì rất nhiều người đã bắt đầu sinh ra hoài nghi với hành động diệt trừ gian nịnh của Quách La thị tộc.

" Có chuyện gì vậy! " Mộc Chính Đức một thân triều phục đi đến, đi theo phía sau là văn võ bá quan.

Gia chủ Quách La chấn động trong lòng, tình cảnh giờ phút này, chẳng phải là thành Quách La gia hắn mưu triều soán vị, giết chết Hoàng đế rồi sao!

" Bệ hạ! " Mộc Chính Đức diễn trò làm đủ nguyên bộ, bước nhanh về phía trước, nhìn Hoàng đế người đầy lỗ máu, thần sắc đau đớn kịch liệt.

" Các ngươi đây là phản rồi, vậy mà tự mình mang binh tiến cung, tru sát Bệ hạ, ý đồ mưu triều soán vị! " Mộc Chính Đức đánh đòn phủ đầu, nghiêm nghị chất vấn.

Trong lúc nhất thời, văn võ bá quan đều bị biến cố bất thình lình dọa sợ ngây người, từng tiếng khiển trách trách cứ gia chủ Quách La.

Lúc này gia chủ Quách La mới sâu sắc cảm nhận được mình bị trúng kế, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể cá chết lưới rách, vì thế liền phất tay: "  Mau giết hết những loạn thần tặc tử này cho ta!"


Binh mã mà gia chủ Quách La mang đến lập tức rút ra đao kiếm trong tay, từng người bắt đầu nhích tới gần.

Mộc Chính Đức chắp hai tay sau lưng: " Mưu triều soán vị, hành thích vua đoạt vị, thật sự là tội không thể tha!"

Trong lòng gia chủ Quách La gia dâng lên mười phần dự cảm không tốt, giờ phút này lại sớm đã bất lực thay đổi càn khôn.

" Giết! " Tiếng hô giết xuất hiện lần nữa, binh mã đã sớm tiềm phục ở trong địa đạo nháy mắt tràn vào, rất nhanh đã chế trụ đại bộ phận nhân mã của gia chủ Quách La, tầng tầng vây quanh, chắp cánh cũng khó thoát.

Gia chủ Quách La tâm chợt lạnh, đột nhiên bừng tỉnh, hắn cùng Vương công công ước định, là đợi đến khi nào binh mã đang mai phục ở trong ám đạo của Mộc Chính Đức xuất binh tiến đánh Hoàng cung, thì mới phát tín hiệu cho hắn, để cho hắn bắt tặc ở đây.

Nhưng nhìn tình thế bây giờ, Vương công công không chỉ không báo, ngược lại còn phát tín hiệu cho hắn trước, đợi đến khi bọn hắn đi tới hiện trường, thì binh mã của Mộc Chính Đức mới tràn ra, bắt quả tang bọn họ tại chỗ!

Hay, Hay! Cơ quan tính toán tường tận, không nghĩ tới cuối cùng lại bị lợi dụng!

Vốn tưởng rằng mình là người bộ thiền, nhưng hóa ra lại sớm trở thành món ăn trong mâm của thợ săn.

Lúc này Vương công công từ ngoài cửa đi đến, đứng ở sau lưng đám người Mộc Chính Đức, khéo miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, vẫn là bộ dạng khúm núm như trước.

Ánh mắt của gia chủ Quách La cơ hồ dán chặt vào trên người Vương công công, hắn thật sự không ngờ, một tên thái giám lại có lá gan cỡ này, dám đùa bỡn Quách La thị tộc trong lòng bàn tay! Càng không ngờ đến, cả một Quách La thị tộc lớn như thế vậy mà lại thua ở trong tay một tên thái giám!

" Còn không mau bắt lại những loạn thần tặc tử này! " Ân Cửu Dạ mở miệng nói.

Gia chủ Quách La đương nhiên không cam lòng, lúc này liền giương đao phản kháng, trong đại điện nháy mắt một mảnh huyết quang.

Nhưng có lẽ bởi vì thực lực cách xa, lại thêm trước đó đã có rất nhiều người bị chế trụ, cho nên binh mã mà gia chủ Quách La dẫn đầu rất nhanh đã bị tru sát hầu như không còn.

Còn lại một đoàn người của Quách La thị tộc, thì hai mắt đỏ bừng, hận không thể ăn sống nuốt tươi Mộc Chính Đức, mộng tưởng xưng đế trong nháy mắt vỡ tan, trong nháy mắt từ Thiên Đường ngã xuống đáy vực.

Mộc Chính Đức vẫn là vẻ mặt nghiêm nghị như trước, nghiêm túc dị thường.

Thế cục trong khoảnh khắc đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, Mộc Tịch Bắc an tĩnh đứng ở một bên, không có chút rung động nào.

Thân ở vòng xoáy quyền lực, vĩnh viễn không nên đắc ý quá sớm, người tự cho là đúng luôn luôn cho rằng mình là người thắng, thật tình không biết, lại sớm đã đi vào âm mưu của người khác, chỉ có để bị tính kế, mới có thể tính kế người khác.

Quách La thị tộc trong lúc vô tình phát hiện nàng mua chuộc Vương công công, nghĩ rằng đã bắt được thang lên trời, lại không biết đó là đường Hoàng Tuyền nàng cố ý lưu cho bọn hắn.

Ngày đó nàng lướt qua Quách La Ngưng Giai rời đi, Quách La Ngưng Giai vừa mới thụ phong, lại bởi vì cần phải đo y phục nên không thể nào trở về phủ ngay được, mà hôn sự lửa sém lông mày, ngày kế đã phải vào cung.

Cho nên nàng ta tất nhiên sẽ phái nha hoàn thiếp thân hồi phủ báo lại việc này, thương lượng đối sách, mà nàng lại cố ý giằng co với Vương công công ở trước cửa cung, để nha hoàn kia ngẫu nhiên nhìn thấy bí mật động trời này.

Mà trong xấp ngân phiếu nàng đưa cho Vương công công, có xen lẫn một tờ giấy, trên tờ giấy chỉ viết một câu, Quách La thị tộc tất có việc cầu công công, chỉ một câu này thôi thì đã đủ để cho Vương công công nghĩ rõ ràng ngọn nguồn trong đó rồi.

Mà qua một chiêu này, thủ đoạn của ai cao hơn một bậc, cũng đã nhìn ra rõ ràng.

Cho nên, khi Quách La thị tộc tìm tới Vương công công, trăm phương ngàn kế, dùng trọng kim mua chuộc Vương công công, thì cánh cửa địa ngục cũng đã mở rộng với bọn hắn rồi.

Quách La Ngưng Giai ngơ ngẩn nhìn Mộc Tịch Bắc, giờ phút này nàng chật vật không chịu nổi, máu me đầy mặt, mà nàng ta, vẫn như cũ là một thân phong hoa, không nhiễm bụi bặm.

Mộc Tịch Bắc rõ ràng nhìn thấy không cam lòng trong mắt Quách La Ngưng Giai, cười đi về phía nàng ta, xoay người giúp nàng sửa sang mái tóc rối bời, nhẹ nhàng giúp nàng ta vén ra sau tai, đưa lưng về phía mọi người.

" Ngươi xem, ngươi sẽ phải chết, mà ta vẫn còn sống rất tốt. " Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng.


Quách La Ngưng Giai muốn hất tay Mộc Tịch Bắc đi, nhưng lại không làm gì được, bàn tay giơ lên một nửa lại nặng nề hạ xuống, chỉ là trong đôi mắt, lại chứa đầy hận ý.

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Mặc dù ngươi đã sớm ăn giải dược Nhuyễn cốt tán, nhưng trong phòng này đốt chính là Tề Lan Hương, Tề Lan Hương tác dụng với giải dược Nhuyễn cốt tán, sau khi ngươi dùng sức kịch liệt, sẽ khiến cho toàn thân ngươi xụi lơ bất lực."

Con ngươi của Quách La Ngưng Giai đột nhiên co lại, lúc này mới ý thức được hôm nay nơi này đốt cũng không phải là Long Tiên Hương mà Hoàng đế thường dùng.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Xem ra đêm qua Hoàng đế nhất định làm ngươi mệt đến chết rồi, bằng không sao ngươi có thể đâm hắn nhiều nhát như vậy, đến mức thể lực hao hết, chính mình cũng không đứng lên nổi."

Quách La Ngưng Giai tức đến nổi phun ra một ngụm máu tươi, chật vật nhìn Mộc Tịch Bắc đang ở trên cao nhìn xuống mình, lại bất lực không thể làm gì, há to miệng nói: " Mộc Tịch Bắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Mộc Tịch Bắc cũng không thèm để ý, chỉ cười yếu ớt nói: " Trên đời này có rất nhiều người muốn ta chết, chỉ là, cho tới bây giờ, bọn họ đều đã chết hết, mà ta vẫn còn sống."

Ân Cửu Dạ sai người mang toàn bộ người của Quách La thị tộc xuống dưới, nhốt vào thiên lao, mà một ít vây cánh cùng quan viên tham dự vào trong chuyện này nhất thời bắt đầu cảm thấy bất an, tân đế sắp đăng cơ, nghĩa là trên triều đình sẽ có một màn thay máu, một lần nữa đổi mới, con đường phía trước, chưa biết sẽ ra sao.

Mộc Tịch Bắc nhìn thân ảnh Quách La Ngưng Giai bị mang xuống, bỗng nhiên đứng lên.

Quách La Ngưng Giai, ngươi cho rằng ngươi có thể nhìn thấu ta, nhưng nhìn thấu lại không có nghĩa là thắng lợi. Ngươi có thể nhìn thấu bên trong ta thực chất là tàn nhẫn, nhưng lại không nhìn thấu Tướng phủ ta đều là người lòng đầy tính kế, thận trọng từng bước một.

Cuộc chiến tranh đoạt hoàng quyền, vốn là hỗn loạn khó phân, mà ta muốn cũng không phải là hủy một cái thân phận danh môn quý nữ không đáng nhắc đến của ngươi, mà ta muốn chính là bố cục ngập trời ẩn sau người ngươi.

Sách sử ghi chép, Tây La Ai Hiến đế năm bốn mươi tám, bộ tộc Quách La dẫn binh đánh vào Hoàng thành, nữ nhi Quách La thị tộc Quách La Ngưng Giai giết chết Hoàng đế, bộ tộc Quách La mưu đồ soán vị, ý đồ lật đổ Ai Hiến đế, nhưng sự tình bị bại lộ, Thừa tướng Mộc Chính Đức cùng Thái tử Ân Cửu Dạ đã điều khiển binh mã, liên thủ trấn áp, bình phục phản loạn.

Ai Hiến đế băng hà, tân đế đăng cơ, ba trăm ba mươi bảy nhân khẩu của Quách La thị tộc, bị chém đầu cả nhà, đến tận đây, một đại tộc lánh đời trăm năm, trở thành loạn thần tặc tử trong miệng bách tính, hoàn toàn biến mất khỏi Tây La.

" Ân Cửu Dạ, ta muốn cái kia. " Đầu đường Đế đô, có một nam tử thân khoác áo bào đen đang lôi kéo một nữ tử tư sắc khuynh thành đi dạo phố.

Ân Cửu Dạ kéo tay Mộc Tịch Bắc chậm rãi đi về phía trước, gió nhẹ thổi nhăn y phục, lại làm cho người ta không dời nổi hai mắt, Mộc Tịch Bắc lấy một cái mặt nạ, cầm trong tay thưởng thức một hồi, mặt nạ này đúng là rất tinh xảo, cũng không phải là mặt động vật hay là cái gì khác, nó có màu trắng bạc, nhìn hơi giống mặt người, quỷ dị, lại xinh đẹp lạ thường.

Mộc Tịch Bắc giơ lên khuôn mặt tươi cười, đội mặt nạ lên trên đầu, hơi che đi cái trán, nhưng cũng không cản trở tầm mắt.

Ánh mắt nam nhân nhìn nàng cưng chiều mà ấm áp, ánh mặt trời chiếu vào trên người hai người, giống như dát lên một tầng bạc kim, toàn bộ xung quanh nháy mắt hóa thành hư vô, giống như bên trong tiếng ồn ào náo động của phố xá sầm uất, chỉ có hai người bọn họ.

Từ lúc Hoàng đế băng hà cho tới hôm nay đã là ngày thứ ba, chỉ là tân hoàng vẫn chưa đăng cơ, về phần nguyên nhân, là do Ân Cửu Dạ không chịu xưng đế, thản nhiên nói hắn cũng không phải con ruột của Hoàng đế, đồng thời lại là song sinh, chỉ sợ mang đến điều xấu cho Tây La, nên liền từ chối đế vị, cũng đưa ra một hiền thần khác, đề cử Mộc Chính Đức làm Hoàng đế.

Trong lúc nhất thời, ở Tây La thậm chí là toàn bộ lục địa đều nhấc lên sóng gió không nhỏ, dù sao thiên hạ này người không muốn làm Hoàng đế thật sự là ít lại càng ít, trong lúc nhất thời, liền lưu truyền lời đồn đãi thiện ý Ân Cửu Dạ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, mà Mộc Tịch Bắc tức thì bị truyền thành tài năng kinh tế, trong lúc nhất thời đưa tới vô số nam tử khom lưng.

Mà danh tiếng của Mộc Chính Đức ở trong dân gian vốn đã cực cao, lại có Thái tử đề cử, nên cũng không có ai lớn tiếng phản đối gì cả.

Nhưng Mộc Chính Đức lại đẩy lại việc này cho Ân Cửu Dạ, tuyên bố Hoàng đế băng hà, Thái tử lẽ ra nên tiếp nhận quân vương đời tiếp theo, nên chậm chạp không chịu tiếp nhận đế vị.

Bởi vì cứ nhún nhường lẫn nhau, ngược lại hai người lưu truyền ra một đoạn giai thoại, trong lúc nhất thời người ca tụng vô số, chỉ nói là Tây La có phúc.

Chẳng qua nếu như bọn họ biết, Mộc Chính Đức chậm chạp không chịu tiếp nhận đế vị, chỉ bởi vì không muốn để cho Mộc Tịch Bắc đại hôn nhanh như vậy, sẽ có cảm thụ như thế nào.

" Đều nói song sinh là ác ma, nhưng Tây La ta ra một Thái tử tốt, trấn thủ biên cương phù hộ Tây La, Thái tử tốt thật tốt nha."

Trong một bàn đá xanh nhỏ, truyền đến tiếng cười vui vẻ của đám trẻ con, một đoàn người lớn ngồi ở trước cửa hái rau xanh trong tay, bọn nhỏ thì giống như người điên, chạy loạn khắp nơi, trên từng khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, chỉ có con ngươi là sáng kinh người.

Mộc Tịch Bắc tựa vào trong lòng nam nhân, trên mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt, Ân Cửu Dạ, thật tốt quá, chúng ta rốt cục có thể quang minh chính đại đứng ở dưới mặt trời này rồi, bây giờ, sẽ không còn ai gọi chàng là Ân Cửu Sanh nữa, ai ai cũng đều biết tên của chàng rồi.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Nhắn lại chờ cuối tuần đáp lại... Gần đây tăng thêm thật nhiều thí nghiệm, mỗi ngày đều rất mệt mỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận