Rắn Rết Thứ Nữ

Edit: Khuynh Vũ

Mộc Chính Đức đã nhanh chóng được an trí tại Hoàng Lăng, trong triều trên dưới đều là không khí trang nghiêm, có người thoải mái, cũng có người mất mát, nhưng việc Mộc Chính Đức đột nhiên ra đi không thể nghi ngờ khiến cho mọi người trở tay không kịp.

Ba ngày sau, Ân Cửu Dạ lấy thân phận Thái tử, danh chính ngôn thuận kế thừa đế vị, nắm trong tay tất cả triều chính.

Mộc Tịch Bắc ở trong Càn Nguyên điện, nhìn bức chân dung Sở Tinh treo trên tường, rơi vào trầm tư.

Thanh Từ và Phó Dĩ Lam luôn ở bên người nàng, dường như sợ nàng nghĩ quẩn.

" Lấy bức tranh lại đây cho ta. " Mộc Tịch Bắc nói với Thanh Từ.

Thanh Từ tiến lên lấy tranh xuống, Mộc Tịch Bắc mở ra trên bàn sách, cẩn thận xem tường tận.

Ánh mắt rơi vào con thỏ sau làn váy của Sở Tinh, con thỏ chỉ lộ ra một con mắt hồng ngọc, hơn phân nửa thân thể đều núp ở sau váy Sở Tinh, Mộc Tịch Bắc hơi nhăn đầu lông mày.

Nếu như nàng nhớ không lầm, hôm đó nàng thấy trên bức tranh này, con thỏ lộ ra hai con mắt.

Tuy rằng một con mắt còn lại chỉ lộ ra một chấm đỏ rất nhỏ, nhưng lại giúp tăng thêm mấy phần thần vận, trông rất sống động.

Nhưng bây giờ trên bức tranh này rõ ràng không có, như vậy điều này nói rõ cái gì?

Mộc Tịch Bắc trong lòng căng thẳng, nói cách khác bức tranh này đã bị người đổi đi?

Mộc Tịch Bắc lại dừng ánh mắt trên bức tranh này, quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó liền quay người bắt đầu lật tìm tấu chương Mộc Chính Đức đã từng phê duyệt.

"Chủ tử, người đang tìm gì vậy?" Thanh Từ nhịn không được mở miệng hỏi.

Mộc Tịch Bắc không trả lời, tìm được một chồng tấu chương liền bắt đầu lật xem, cẩn thận chú ý đến cách viết của Mộc Chính Đức, rồi đầu bút lông dùng mực.

Sau đó lại để sát vào nhau rồi bắt đầu so sánh, trong lòng vui mừng.

Bức tranh này căn bản cũng không phải do danh gia Nam Kiều Đông Phương Lãng vẽ, mà là Mộc Chính Đức phỏng theo!

Mộc Tịch Bắc không dám nói cho bất luận người nào biết tin tức này, cũng không dám sai người tìm về một bức tranh khác của Đông Phương Lãng, mà là ngồi bất động ở trên giường rồng, thất thần.

Nếu như nói bức tranh này là Mộc Chính Đức phỏng theo, như vậy cũng mang ý nghĩa bức tranh lúc trước vốn dĩ có vấn đề, cho nên ông mới hủy đi nguyên tác, không nói cho bất luận kẻ nào biết, tự mình vẽ ra bức tranh này cho đủ số, giả bộ trúng kế.

Điều này cũng mang ý nghĩa, Mộc Chính Đức đã thấy rõ kế hoạch của bọn người Sở Tinh, cho nên tương kế tựu kế, đồng thời, cũng mang ý nghĩa,  rất có khả năng ông vẫn chưa chết!

Nghĩ đến đây, hai mắt Mộc Tịch Bắc trong nháy mắt sáng lên.

Mộc Tịch Bắc đứng lên, đi đến bên chậu than trong phòng.

Thanh Từ và Phó Dĩ Lam đều bị nàng làm cho choáng váng, không biết nàng đang bận cái gì, nhưng cũng đều đi theo.

Chậu than được đặt ở trong góc bên cạnh bàn, dùng để đốt một số văn kiện mang tính cơ mật.

Mà bây giờ, toàn bộ chậu than đều trống rỗng, được xử lý rất sạch sẽ.

" Vương công công, lần cuối đổ chậu than này là lúc nào. " Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.

" Chậu than sáng và tối mỗi ngày sẽ đổ một lần, sau khi Tiên Hoàng tạ thế, đương kim bệ hạ vẫn chưa từng dùng qua nơi này, cho nên lần đổ cuối cùng là hôm Tiên Hoàng bệ hạ băng hà."

Mộc Tịch Bắc nhìn chậu than trống không, không nói chuyện, đặt ánh mắt xung quanh chậu than, sau đó, cầm chậu than lên.

Lại phát hiện, dưới đáy chậu than có một tàn giấy to bằng móng tay, bốn phía còn có dấu vết bị cháy đen, chỉ có thể nhìn ra ở giữa có một chấm vàng, tựa như là bị lửa hun.

Mộc Tịch Bắc nhặt lên, lần nữa đi trở về trước bàn, cầm mảnh vụn trong tay bắt đầu đối chiếu với hình vẽ trong bức tranh.

Cả bức tranh chỗ có màu vàng không ít, nhưng nếu nói là màu sắc bị lửa hun vàng này, cũng chỉ có quạt hương bồ trong tay Sở Tinh.

Mộc Tịch Bắc đặt miếng vụn trên quạt hương bồ trong bức tranh, di chuyển bốn góc, cuối cùng tìm được một chỗ cơ bản phù hợp.

Suy đoán trong lòng được khẳng định, cả người vui mừng nhảy nhót.

Lúc Ân Cửu Dạ trở về, liền nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đã có tinh thần hơn nhiều.

" Chẳng lẽ có chuyện gì vui?" Ân Cửu Dạ ôm nữ tử vào lòng.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, hai mắt lấp lánh, nhưng không nói gì.

Mà Ân Cửu Dạ giống như đã biết, nên cũng không hỏi.

" Bệ hạ, bệ hạ Nam Kiều Quốc cầu kiến. " Vương công công mở miệng nói.

" Truyền."

Sau khi Hiên Viên Ngưng Trần đi vào, đầu tiên là biểu đạt sự bị thương khi Mộc Chính Đức tạ thế, sau đó lại chúc mừng Ân Cửu Dạ kế thừa đại thống, đồng thời không quên trấn an Mộc Tịch Bắc nên bớt đau buồn, có thể nói là rất biết làm người.

" Hôm nay đến đây, kì thực là có chuyện muốn thương lượng cùng Bệ hạ."

" Mời nói."

Hiên Viên Ngưng Trần nói: " Lần này Tiên Hoàng Tây La băng hà, mẫu hậu Trẫm đã tự mình ra roi thúc ngựa từ Nam Kiều chạy đến đây, muốn bái tế một phen, không ngờ, lúc này lại phát hiện ra một chuyện cũ năm xưa, mà chuyện này có liên quan đến bệ hạ, cho nên mẫu hậu muốn mời bệ hạ qua phủ một chuyến."

Ân Cửu Dạ trầm mặc một hồi, Mộc Tịch Bắc đại khái cũng đoán được Ân Tiêu tìm Ân Cửu Dạ là vì chuyện gì.


Chỉ là không nghĩ tới Ân Tiêu đã đến nhiều ngày như vậy, nhưng lại không lập tức tìm tới Ân Cửu Dạ, mà là làm như không có việc gì trôi qua nhiều ngày như vậy, đúng là cũng nhịn giỏi.

" Cũng được. " Mộc Tịch Bắc thay Ân Cửu Dạ mở miệng đáp ứng.

Nàng biết trong đáy lòng hắn chung quy vẫn có một tia khát vọng với mẫu thân, dù biết khát vọng này cuối cùng cũng sẽ biến thành thất vọng, nhưng cho dù chỉ cần đến hỏi bà ta một câu vì sao lại hận hắn như vậy, vứt bỏ hai huynh đệ bọn họ để đổi lấy quyền thế có thấy đánh giá không, và bà ta có từng hối hận không?

Cho dù hắn muốn vứt bỏ quá khứ, cả một đời ở bên người nàng là đủ.

Nhưng có một số việc, không phải quá khứ sẽ thật sự qua đi, cho dù là quá khứ, cũng cần một kết thúc, hắn không muốn đời này hắn phải tiếc nuối.

Dù sao đối với một đứa trẻ mà nói, mẫu thân vĩnh viễn là một người cực kỳ trọng yếu.

Hiên Viên Ngưng Trần nhìn về phía Ân Cửu Dạ, dường như muốn hỏi lại ý tứ của hắn, Ân Cửu Dạ trầm giọng nói: " Được."

" Như vậy ngày mai gặp ở phủ trạch. " Hiên Viên Ngưng Trần cáo từ rời đi.

" Gặp một lần cũng không sao, chỉ sợ bà ta có ý khác thôi." Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.

Ân Cửu Dạ hơi rũ xuống con ngươi.

Ngày kế tiếp, Mộc Tịch Bắc theo Ân Cửu Dạ cùng nhau xuất hiện tại phủ trạch của Ân Tiêu.

Hiên Viên Ngưng Trần đi phía trước dẫn đường: " Mời, gia mẫu đang ở bên trong."

Sau khi Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đi vào, trước hết lọt vào tầm mắt chính là một nữ nhân yêu dã tuyệt đại, cả người tuyệt đối không thể dùng một câu phong hoa tuyệt đại là có thể miêu tả ra được.

Trên người nữ nhân không nhìn thấy hơi thở thuần lương gì, nhưng liếc mắt một cái lại có thể nhìn ra một thân khí phách do lâu năm ở trong quyền lực, mang theo một vẻ yêu diễm của nữ nhân cũng có thêm một loại khí khái phóng khoáng tự do.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ bình tĩnh như trước, nhưng Mộc Tịch Bắc lại có thể cảm nhận được, bàn tay đang cầm tay mình đang run rẩy.

Nữ nhân cong lên môi đỏ, nhìn về phía Ân Cửu Dạ ánh mắt mang theo từ ái: " Sao thế, trông thấy mẫu thân nên kích động?"

Giọng nói kia nhàn nhạt, tựa như một vị trí giả lớn tuổi trìu mến nhìn con của mình, chỉ có điều cũng chính vì giọng nói nhàn nhạt này, lại tỏ rõ sự thản nhiên của bà ta.

Mộc Tịch Bắc rất muốn hỏi bà ta, rốt cuộc vì sao có thể tự nhiên được như vậy? Chẳng lẽ bà ta chưa từng vì những chuyện mình từng làm mà ăn ngủ không yên, mà hối hận sao?

Bà ta rốt cục vì sao làm được loại chuyện, phái sát thủ truy sát Ân Cửu Dạ hơn mười năm, nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt từ ái này nhìn hắn?

Mộc Tịch Bắc vẫn cho rằng mình rất biết diễn trò, mang theo mặt nạ giả dối rêu rao khắp nơi.

Nhưng mà nữ nhân trước mặt này, lại còn biết diễn trò vượt xa hơn nàng, không, hoặc là không nên nói bà ta diễn trò.

Bởi vì sự tình diễn ra trên người bà ta, chính là đương nhiên như vậy, thậm chí lẽ ra nên là như vậy, làm cho người ta không biết phải lấy lập trường nào đến chất vấn bà ta.

Có lẽ, đây chính là Ân Tiêu, bà ta thản nhiên đối mặt và thừa nhận tất cả những chuyện mình từng làm ra, không che lấp cũng sẽ không ăn năn.

Ân Tiêu nhìn Mộc Tịch Bắc đang lẳng lặng không nói gì, cười nói: " Đây chính là con dâu của ta sao? Thật sự là bộ dáng đẹp."

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đều không mở miệng, bởi vì vô luận ai trong bọn họ, đều không làm được dáng vẻ không có việc gì như Ân Tiêu.

" Ta biết ngươi đang nghĩ gì? Đại khái là bất bình ta đã từng truy sát con ta nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ vẫn có thể làm như không có việc gì phải không." Ân Tiêu không thèm để ý nhấp một ngụm trà.

" Nếu như hắn có thể lật đổ ta, đó là bản lãnh của hắn, nếu như hắn không thể, như vậy thì phải nghe theo sắp đặt của ta, dù ta từ bỏ hắn, nhưng hôm nay hắn vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt ta. " Ân Tiêu cười nói.

Mộc Tịch Bắc chợt nhớ tới Ân Cửu Sanh, nữ nhân này từ đầu đến giờ đều không hỏi Ân Cửu Sanh một câu, có phải sống chết của hắn đối với bà ta mà nói căn bản không quan trọng hay không.

Nhưng mà nghe bà ta nói xong, nàng lại không nói được một câu phản bác, không thể cãi lại, cũng không thể chỉ trích.

Bởi vì nữ nhân ngồi ở đối diện, bà ta vui vẻ tiếp nhận tất cả chửi rủa, cũng tiếp nhận tất cả sự thù hận và khiển trách của bọn họ, thậm chí sẽ không vì điều đó mà sinh ra một tia áy náy hay buồn bực nào.

" Lại đây, hai con." Ân Tiêu vẫy tay gọi hai người.

Hai người vẫn không cử động.

Ân Tiêu đứng dậy, mở ra tấm bản đồ to lớn trên bàn.

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ bước tới gần hai bước.

" Đây là bản đồ lục địa đại lục hiện giờ, Đông Du, Tây La, Nam Kiều, Bắc Bang, bốn nước sát nhau, có thể nói là chủ đạo, tính cả Đồng La, Ám Dạ, Thanh Quốc, mười tiểu quốc dị vực tạo thành mảnh đất như hiện tại. " Ân Tiêu thu liễm vẻ yêu mị trước đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Làm Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cũng trở nên ngưng trọng một cách khó hiểu.

Nữ nhân này, chính là có khả năng này, khiến cho người ta bất tri bất giác muốn theo sát bước tiến của bà ta.

" Chỗ xa hơn, còn có bàn đà đảo, kính âm đảo, và vô số hải đảo khác tạo thành một hải vực, mênh mông vô bờ, thậm chí người trên lục địa vĩnh viễn không thể nào đến được. "

Ân Tiêu chỉ vào hải đảo trên bản đồ mở miệng nói.

" Mà nguyện vọng của ta chính là một ngày kia thống nhất lục địa, tiêu diệt phân tranh, dưới sự dẫn dắt của ta, lục địa sẽ đi vươn lên giàu mạnh trước nay chưa từng có, không còn giết chóc không còn tranh chấp, người người giàu có, thiên hạ hài hoà. "

Ân Tiêu thản nhiên mở miệng.

Trái tim Mộc Tịch Bắc chấn động, cho tới bây giờ nàng chưa từng có dã tâm lớn như vậy, cũng chưa từng có ý tưởng to lớn như vậy.

Tầm mắt của nàng chỉ dừng lại ở những người xung quanh nàng, mà nữ nhân yêu diễm trước mặt, trong lòng lại chứa đựng toàn bộ thiên hạ.

Giờ khắc này, Mộc Tịch Bắc đột nhiên cảm thấy bà ta cũng không còn đáng trách như vậy nữa, làm một nữ nhân, mưu hại trượng phu, bị thế nhân chửi rủa, vứt bỏ con cái, bị thiên hạ bài xích, nhận chỉ trích tẫn kê ti thần, gánh vác bêu danh hồng nhan họa thủy, nhưng vẫn như cũ thẳng tiến không lùi vươn tới lý tưởng của mình, nếu vậy như bà ta là khá đáng kính.


( Tẫn kê tư thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng.  Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.)

Có lẽ, bà ta cũng là người tàn nhẫn, nhưng khi quyết tâm cùng tín niệm của một người trở nên vững chắc không gì không phá, vậy thì bà ta sẽ bắt đầu tự tay giết chết tất cả mọi thứ ngăn cản bà ta tiến lên, bà ta lãnh huyết, bà ta vô tình, bà ta tàn nhẫn, bà ta vì lý tưởng nhất thống thiên hạ, từ một nữ nhân động lòng người bắt đầu trở nên lãnh khốc.

Bà ta vô tư hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng mà bà ta cũng mất đi thân nhân mất đi tất cả hạnh phúc cùng vui vẻ, bà ta tươi cười càn rỡ, múa bút vẩy mực, chỉ điểm giang sơn.

Nhưng cuối cùng, bà ta lại mất đi hài tử, mất đi trượng phu, mất đi thân nhân, mà việc bà ta có thể làm, không phải là thu hồi toàn bộ những thứ đã mất, mà là tiếp tục dựa vào khả năng của chính mình, chặt đứt tất cả kể cả những thứ sắp có được.

Chỉ có như vậy, bà ta mới không thể có đường lui, tiếp tục tiến đến mục tiêu của mình.

Trong thời gian này, không phải bà ta không mệt mỏi, không phải không có mất mát, cũng không phải chưa từng chán nản, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, mặc dù thê lương, nhưng bà ta vẫn sẽ cảm thấy thỏa mãn.

Ân Tiêu không nhìn hai người đang trầm mặc, mà là tiếp tục đặt ánh mắt ở trên tấm bản đồ to lớn.

Mộc Tịch Bắc cũng nhìn theo tầm mắt của bà ta, lần đầu tiên bắt đầu cẩn thận quan sát vùng lãnh thổ dưới chân mình, nàng chưa bao giờ biết nó lại bao la như thế, cũng không biết nó lại có nhiều nhánh sông như vậy, núi cao san sát chập trùng, bình nguyên bao la vô tận.

" Chỉ trong một năm, toàn bộ lục địa đã xảy ra bảy mươi hai cuộc chiến tranh, tám quốc gia phát sinh tình hình hạn hán, mười bốn quốc gia xảy ra hồng thuỷ, năm quốc gia phát sinh chính biến, sáu triệu người trôi dạt khắp nơi, ba trăm vạn người chết oan chết uổng, đây chính là phồn vinh thịnh thế mà các ngươi nhìn thấy. "Ân Tiêu bình tĩnh mở miệng.

Có lẽ, giờ khắc này, nàng không còn hận nữ nhân yêu mị này nữa, bà ta không phải là một nữ nhân tốt, cũng không xứng là thê tử tốt, thậm chí còn là một mẫu thân tệ hại, nhưng bà ta vứt bỏ tất cả, lại là vì nhất thống thiên hạ.

Đồn rằng bà ta phản bội Hiên Viên đế, ủy thân cho Thần Sách Đại tướng quân Nam Kiều, mới có thể ổn định giang sơn, cũng có đồn đại, bà ta từng bồi Tĩnh Khang quốc chủ một đêm, mới khiến Tĩnh Khang quốc nhập vào  bản đồ Nam Kiều.

Bà ta gánh vác tiếng tăm thần nữ, nhưng cũng chịu đủ bêu danh đãng phụ, bà ta đùa bỡn quyền thế trong lòng bàn tay, nhưng cũng không thể không cởi bỏ y phục, cúi đầu xưng thần.

Ân Tiêu xoay người lại, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng cười lên, lại lưu chuyển phong tình mị hoặc lòng người.

" Cho dù ta bỏ chồng vứt con, cho dù trượng phu của ta đã an nghỉ dưới đất hơn mười năm, nhưng vẫn như cũ nắm trong tay thế cục thiên hạ, cho dù con của ta bị giam cầm trong cung, chịu đủ truy sát không ngừng, thế nhưng hắn vẫn như cũ trở thành một vị đế vương bậc nhất. " Ân Tiêu chậm rãi ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.

Hương trà mờ mịt, mùi hương lan toả khắp phòng.

Mộc Tịch Bắc nghiêng đầu nhìn Ân Cửu Dạ, thấy vẻ mặt hắn vẫn yên lặng trước sau như một, sự kích động ban đầu từ lâu đã bình tĩnh lại.

Mộc Tịch Bắc biết, có lẽ hắn cũng có lý giải như nàng, nhưng chung quy vẫn không thể tha thứ.

Từ lúc nữ nhân này bắt đầu lựa chọn đồ vật mà bà ta muốn, thì rất nhiều người rất nhiều sự tình, cũng đã bắt đầu rời bỏ bà ta không thể cứu vãn được nữa rồi.

" Bây giờ con ta nắm trong tay Tây La, mẫu hậu lại chấp chưởng Nam Kiều, nhất thống thiên hạ đang ở trong tầm tay. " Trong giọng nói của Ân Tiêu mang theo nhè nhẹ chờ mong.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc lại giương lên một nụ cười châm chọc: " Thái hậu nương nương hình như có một việc tính sai rồi, muốn nhất thống thiên hạ chính là ngài, cũng không liên quan với Tây La ta."

Ân Tiêu rốt cục cẩn thận đánh giá Mộc Tịch Bắc một lần: " Như vậy ý của ngươi là muốn ngăn cản tâm nguyện nhiều năm qua của mẫu hậu?"

Trong lòng Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia trào phúng, nữ nhân này không hổ có thể có được Nam Kiều, thậm chí còn mưu toan ngồi hưởng thiên hạ, chính mình suýt nữa thì bị bà ta dẫn dắt rồi.

Bà ta ngôn từ chuẩn xác, câu câu có tình có lí, muốn nắm thiên hạ dân sinh trong tay, vì chúng sinh mưu phúc, xác thực lời nói không ngoa, cũng không có một chữ là giả.

Thậm chí ngay cả mình cũng bị bà ta đả động, muốn trợ giúp bà ta hoàn thành nguyện vọng nhất thống thiên hạ.

Thế nhưng, nàng lại suýt nữa quên, nữ nhân này hi vọng lại là sự ủng hộ của nàng và Ân Cửu Dạ.

Mặc dù bà ta không trịnh trọng đề cập đến chuyện Ân Cửu Dạ là con trai ruột của bà ta, nhưng từng chữ lại đều đang mưu đồ và tính kế.

Bà ta hi vọng lợi dụng phần thân tình mẹ con, để Ân Cửu Dạ chắp tay nhường giang sơn Tây La cho bà ta, thậm chí còn muốn mình và Ân Cửu Dạ trợ giúp bà ta hoàn thành đại nghiệp nhất thống thiên hạ.

Một khi mình và Ân Cửu Dạ bị thuyết phục, như vậy Tây La và Nam Kiều liên thủ, chỉ sợ thiên hạ thật sự sẽ trở thành vật trong bàn tay của nữ nhân trước mặt này.

" Chúng ta cũng không muốn trở thành mục tiêu trở ngại của nương nương, chỉ là nương nương là Thái hậu cao quý của Nam Kiều, không khó lý giải hùng tâm tráng chí của ngài, chỉ là việc này xác thật không liên quan gì với Tây La ta, Tây La ta cũng không có dã tâm nhất thống thiên hạ, chỉ muốn trông coi một góc hưởng thụ an bình thôi. " Mộc Tịch Bắc nói.

" Đương nhiên, ngài có lẽ sẽ nói thiên hạ hôm nay, tai hoạ không ngừng, Tây La cũng không có khả năng chỉ lo thân mình, có điều ta nghĩ, nếu như quân chủ của các quốc gia đều có thể chăm lo quản lý việc nước, cần cù vì dân, ta tin tưởng, thế giới nhất định có thể an bình. " Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói.

Ân Tiêu cười ha hả, sau đó nghiêm nghị chất vấn: " Ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ cần ngươi giữ vững một góc Tây La, thì có thể mãi hưởng thái bình sao?"

Ân Tiêu đưa lưng về phía hai người đi đến trước cửa sổ: " Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, trên lục địa này, chư quốc san sát, năm gần đây lại chiến sự liên miên, cho dù ngươi không muốn truy quyền đoạt thế, lại luôn khó tránh khỏi bị cuốn vào trong, cùng với việc làm một người bị động, sao không chủ động xuất kích."

" Nếu như người người đều suy nghĩ như Thái hậu, một năm chỉ sợ không chỉ có bảy mươi hai trận chiến tranh, Thái hậu nương nương hảo tâm ngược lại càng dễ khiến chiến hỏa tán loạn, người chết đói khắp nơi, huống hồ, coi như ngài nhất thống thiên hạ, thì cũng khó đảm bảo sẽ không có người có ý kiến không hợp nhau, đến lúc đó, cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như Thái hậu, nếu có người bởi vì cho rằng cách làm của Thái hậu gây bất lợi cho dân, thời khắc đều nghĩ lật đổ vương triều, như vậy chiến sự khi nào mới có thể dừng đây. "Mộc Tịch Bắc thong dong cãi lại.

Ân Tiêu có chút kinh ngạc, dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, từ đầu đến cuối bà chỉ nghĩ đến thiên hạ nhất thống, bà muốn dẫn dắt toàn bộ lục địa bước lên một độ cao mà trước nay chưa từng có.

" Thái hậu nương nương cũng là người, là người thì sẽ phạm sai lầm, cho dù ngài là quân vương cao quý, cũng không có khả năng không làm chuyện sai, đến lúc đó, không thiếu được sẽ có người cầm vũ khí nổi dậy, chiến sự sẽ mãi không dừng, huống hồ Thái hậu nương nương thân là nữ tử, trong thiên hạ, nữ tử làm đế vô cùng ít ỏi, chắc chắn sẽ có người đỏ mắt, cho nên bản thân ngài cũng đã là nguyên nhân gây ra tranh chấp không ngừng rồi. " Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm mở miệng.

Ân Tiêu không nói gì, ánh mắt rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, quan sát tỉ mỉ người nữ tử chưa tới hai mươi này, không ngừng hỏi lại mình, chẳng lẽ mình thật sự già rồi? Nhìn nàng ta hăng hái chỉ điểm giang sơn như thế, bà bỗng nhiên cảm thấy, vô luận mình  có thể giữ được dung nhan tuyệt sắc hay không, thì chung quy mình vẫn đã già.

" Mong nguyện vọng của Thái hậu nương nương có thể sớm ngày thành công, Tây La chúng ta tuyệt đối sẽ không trở thành hòn đá chắn đường Thái hậu nương nương thực hiện nguyện vọng, về phần nước khác phân tranh, dân chúng nước khác chịu khổ, thực sự hai người chúng ta cũng không có năng lực có thể quản, Ân Cửu Dạ là đế vương Tây La, việc cần lo đầu tiên chính là bách tính Tây La an khang, không để Tây La bị cuốn vào chiến hỏa, Tây La cũng sẽ không chủ động bước vào chiến hỏa, đương nhiên, điều này không có nghĩa là Tây La e ngại, nếu như có kẻ muốn phạm vào vương triều ta, vô luận là ta, hay là Ân Cửu Dạ, nhất định sẽ không chút do dự tru sát hầu như không còn!"

Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm nói một hồi, lại là chữ chữ kiên quyết.

Phải, ngươi muốn xưng bá thiên hạ, ngươi muốn thiên hạ nhất thống, được, ta sẽ không can dự, ta mong mộng tưởng của ngươi trở thành sự thật.

Nhưng nếu như ngươi muốn xâm phạm Tây La ta, như vậy thật xin lỗi, vô luận là Nam triều hay là Bắc Cương, xa đâu cũng giết!

Ân Tiêu không nhìn Mộc Tịch Bắc nữa, sự sắc bén cùng cơ trí của nữ tử này tuyệt đối vượt ra tưởng tượng của bà.

Những lời bà nói mặc dù không phải làm bộ, nhưng đúng là bà vẫn có lòng lợi dụng, muốn làm cho Ân Cửu Dạ cùng Mộc Tịch Bắc nguyện ý chắp tay nhường Tây La cho bà ta, cùng bà ta tung hoành thiên hạ.


" Thế con ta thì sao? Con ta cũng cho rằng như thế à? " Ân Tiêu chuyển ánh mắt tới trên người Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ dừng ánh mắt ở trên người nữ nhân xa lạ này, hắn không hiểu cái gì mà đại nghĩa, cũng không muốn biết hùng tâm tráng chí của bà ta, hắn cũng không thể nào thấu được cái người mà hắn nên gọi là mẫu thân này.

Hắn chỉ biết là, nếu có người muốn dùng giang sơn đến đổi Bắc Bắc của hắn, hắn quyết sẽ không nhượng bộ.

" Bà tâm kế lòng dạ thâm trầm như biển, sao có thể tự dưng nói ra dã tâm to lớn của bà cho người khác nghe được. " Ân Cửu Dạ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói mang theo một tia thoải mái.

Có lẽ, từ đầu, hắn không nên ôm hi vọng với mẫu thân hắn.

Ân Tiêu cười nói: " Thân ở trong vòng xoáy quyền lực, ai còn trong sạch hoàn mỹ chứ, ngươi có thể cam đoan tay ngươi chưa từng nhiễm máu tươi, hay là ngươi có thể cam đoan nàng ta chưa từng tính kế người khác, các ngươi đều có đầy đủ lý do, vì tình thân, vì tình yêu, vì bằng hữu, như vậy ngươi lấy lý do gì đến trách cứ ta?" Ân Tiêu nhìn Ân Cửu Dạ nói.

Ân Cửu Dạ vẫn trầm tĩnh như lúc ban đầu:" Ta không trách cứ bà, chỉ là khi bà lựa chọn không từ thủ đoạn lợi dụng chúng ta, thì nên nghĩ đến chúng ta sẽ không tiến hành dựa theo ý nguyện của bà, có lẽ bà thật sự là vì nhất thống thiên hạ, nhưng không thể phủ nhận, bà cũng trung thành với dã tâm của mình, bà trung thành với quyền lực, cũng vọng tưởng độc chiếm quyền lực."

Ân Tiêu không ngờ, Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc lại khó chơi như vậy, thật sự là nằm ngoài dự đoán của bà.

" Giúp ta có được thiên hạ có gì không tốt? Ngày sau thiên hạ này chung quy sẽ là của ngươi, ngươi và nữ tử âu yếm của ngươi có được giang sơn, thì không còn ai có thể ngăn cản hạnh phúc của ngươi nữa. " Ân Tiêu hướng dẫn từng bước.

Mộc Tịch Bắc lại chen miệng nói:" Không, bà sẽ không, cho dù chúng ta giúp bà có được thiên hạ, bà cũng sẽ không đem giang sơn chắp tay nhường cho Ân Cửu Dạ, bà nhất định sẽ không cam tâm làm một Thái hậu, bà muốn làm, cho tới bây giờ đều là đế vương, ở bên người bà, không khác gì bảo hổ lột da, lúc trước bà vì quyền lực có thể vứt bỏ nhi tử, hai mươi năm sau, bà cũng có thể vì quyền lực mà giết chết hắn."

Trong lòng Ân Tiêu dâng lên mấy phần lửa giận, nhưng lại cảm thấy buồn cười, rốt cuộc đã bao lâu rồi, bà không tức giận như vậy.

Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc quay người rời đi, lúc đi đến trước cửa, trầm giọng nói: " Có lẽ có một ngày ta cũng muốn thiên hạ này, nhưng mà, ta nhất định sẽ giẫm lên thi thể của bà để đăng cơ đế vị."

Ân Tiêu sững sờ, sau đó tiện tay hất hết toàn bộ tách trà trên bàn xuống đất.

Mộc Tịch Bắc nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm đồ sứ vỡ vụn, rũ mắt xuống, Ân Tiêu, có phải bà đã nếm được cảm giác khó xử cùng thống khổ khi bị con ruột của mình coi như cỏ rác rồi hay không.

Nàng biết, Ân Tiêu nhất định cho rằng, chỉ cần người mẫu thân này mở rộng vòng tay, thì con của mình nhất định sẽ trở về, chỉ tiếc, bà ta sai rồi, con diều bay xa, cho dù còn có sợi dây vướng mắc, nhưng một khi nó được chứng kiến thiên địa mênh mông, thì con đường này có vẻ không còn trọng yếu nữa.

Ân Cửu Dạ kéo Mộc Tịch Bắc đi ra toà phủ trạch, bắt đầu từ hôm nay, một đoạn huyết mạch thân tình này, cũng đến lúc nên vẽ một dấu chấm hết.

" Ân Cửu Dạ."

" Ừ."

" Tương lai chúng ta nhất định phải chăm sóc thật tốt Bảo Bảo của chúng ta."

" Được."

Ân Cửu Dạ từ phía sau ôm lấy nữ tử, dường như muốn từ trên người nàng tìm kiếm một phần mất mát ấm áp.

" Chàng thích bé trai hay là bé gái?" Mộc Tịch Bắc hơi ngứa, khẽ né tránh.

" Bé gái."

" Vì sao?"

" Bé gái giống nàng."

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc cong lên một đường cong:" Giống chàng không tốt sao?"

" Không tốt."

" Bảo Bảo con nghe thấy không, nếu như con là bé trai, nhớ kỹ tương lai tìm cha báo thù. " Mộc Tịch Bắc khẽ cười nói.

Ân Cửu Dạ buồn buồn nói: " Bé trai sẽ cùng ta giành Bắc Bắc."

Mộc Tịch Bắc cười khanh khách không ngừng: " Chàng lớn chừng này rồi, còn so đo với một đứa bé."

Sau khi hai người trở lại trong cung, Ân Cửu Dạ liền vội vàng xử lý chính sự, Mộc Tịch Bắc thì đi thăm lão thái phi.

Dù sao Mộc Chính Đức vừa mới qua đời, đây đối với lão thái phi mà nói là một sự đả kích không nhỏ.

" Cô, hôm nay sắc mặt của cô không được tốt lắm. "Mộc Tịch Bắc có chút lo lắng.

" Không có gì đáng ngại, chỉ là nhất thời không chịu được việc cha con ra đi thôi. " Ngữ khí của Lão thái phi có chút nặng nề.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc do dự không biết có nên nói ra phát hiện của nàng cho lão thái phi biết không, thế nhưng trong lúc nhất thời lại không dám tùy tiện làm việc, Mộc Chính Đức cẩn thận từng li từng tí như thế, tất nhiên là sợ lộ ra chân tướng.

Nghĩ nghĩ, Mộc Tịch Bắc trấn an nói:" Cô đừng vì vậy mà ảnh hưởng tới thân thể của mình, mọi thứ luôn phải nhìn theo chiều hướng tốt, giống như cha nói, người vất vả chính sự, chẳng qua đều là vì không yên tâm về con, bây giờ người đem những việc vặt vãnh này giao cho Cửu Dạ, xem như được thoải mái, cũng đúng lúc có thể an tâm đi tìm mẹ con rồi."

Mộc Tịch Bắc đỡ lão thái phi dậy khỏi Phật tượng trước mặt, trong tay lão thái phi vẫn sàng sàng phật châu: " Chỉ hi vọng như thế thôi, chỉ hi vọng dựa vào tính tình của cha con, đến Địa Ngục, cũng có thể mưu tính làm tới quỷ sai, cũng đừng đến mức bị người ta khi dễ."

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Cha đời này là Hoàng đế, cho dù xuống Địa Ngục, vậy cũng là chúa tể một phương, ai dám coi thường chứ."

" Đều là do Sở Tinh kia, ta thật sự không rõ, biết rõ không phải một người, vì sao cha con còn không phân biệt ngày đêm chạy đến đó kia chứ, bây giờ thì xong rồi, bồi luôn mạng nhỏ của mình vào đó, đại điển đăng cơ vừa mới xong, giờ thì biến thành tang lễ, đều là tai hoạ Nam Kiều đưa đến! Bằng không cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy. " Lão thái phi dường như cực kì chán ghét Sở Tinh.

Nghe xong lời này, Mộc Tịch Bắc lại nhịn không được suy nghĩ sâu xa rốt cuộc bức tranh này có liên hệ gì với việc Mộc Chính Đức ngày đêm đi đến chỗ Sở Tinh.

Nếu như bởi vì Sở Tinh và Sở Lương có dáng dấp giống nhau, mới khiến Mộc Chính Đức phá lệ cảm thấy hứng thú với nàng ta, ngày đêm ở bên, mà nếu như nàng không tin, thì chắc chắn Ân Tiêu cũng sẽ không tin.

Ân Tiêu sẽ không tin tưởng một đế vương đa mưu túc trí cuối cùng lại chết trong tay một Sở Lương giả, nhưng sự thật lại là, Ân Tiêu hoàn toàn tin tưởng.

Như vậy nói cách khác, Ân Tiêu tin chắc, Mộc Chính Đức sẽ ngày đêm ở bên Sở Tinh, sẽ dành tình cảm cực lớn cho Sở Tinh, mà điểm này, thật sự là nhờ bức tranh kia.

Mộc Tịch Bắc trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, nhất định là bức tranh kia bị động tay động chân.

Nếu như nàng đoán không sai, trên bức tranh nhất định có sử dụng thuốc bột mê hồn gì đó, có thể khiến cho người ta thần chí không rõ, thậm chí còn xuất hiện ảo giác.

Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên nhớ lại, Mộc Chính Đức đã dùng ngón tay lặp đi lặp lại miêu tả hình dáng nữ tử trong tranh, dần dà, nếu như ông dùng hai tay ấy, ăn mấy món như điểm tâm, vậy thì độc rất có thể sẽ dính vào điểm tâm, kể từ đó, tương đương với trúng độc trong bức tranh.

Mà bình thường mà nói, nếu như phát hiện, thì nhất định sẽ vạch trần ngay trước mặt, nhờ vào đó chất vấn Nam Kiều, thừa cơ chèn ép, giành lợi ích lớn hơn nữa.

Thế nhưng Mộc Chính Đức lại không làm như vậy, ngược lại tương kế tựu kế, tìm đường sống trong chỗ chết, đóng cửa phòng, tự mình vẽ lại một bức tranh Sở Tinh khác.

Mộc Chính Đức vốn là đệ nhất tuấn kiệt, thư pháp hội họa không phải việc khó, chỉ là về sau bởi vì Sở Lương bỏ mình, ông bắt đầu lộng quyền, mới khiến cho những việc này bị gác lại.

Nhưng thử hỏi xem, một người nam nhân am hiểu thư hoạ, sao lại không vẽ tranh nữ tử mình yêu cho riêng mình chứ? Cho nên nghĩ đến, năm đó Mộc Chính Đức nhất định vẽ không ít tranh về Sở Lương, lần này vẽ chỉ là ngựa quen đường cũ thôi.

Đúng rồi, Mộc Tịch Bắc nhớ sau khi nhìn thấy bức tranh này, thì bức sau này có vẻ nhu hoà hơn so với bức trước, giống như trút xuống bức tranh vô số tình cảm, cho dù cố ý thu liễm, nhưng vẫn có dấu vết mà lần theo.


Cũng chính vì điểm ấy, nên Ân Tiêu mới có thể hết hoài nghi với cái chết của Mộc Chính Đức.

Lại nghĩ đến hôm nay, Mộc Tịch Bắc nháy mắt tỉnh táo lại, thậm chí đột nhiên hoảng sợ.

Cái Ân Tiêu lợi dụng đều là nhược điểm của mỗi người, tỉ như Sở Lương là nhược điểm của Mộc Chính Đức, tỉ như tình cảm mẹ con của bà ta với Ân Cửu Dạ, bà ta lợi dụng tình cảm của mỗi người điều khiển tất cả, thậm chí vọng tưởng đùa bỡn Tây La trong lòng bàn tay.

" Sao vậy? " Giọng nói của Lão thái phi kéo suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc trở về.

Nàng khẽ lắc đầu, lại đang nghĩ, như vậy nhược điểm của mình là cái gì? Bà ta sẽ làm gì với mình?

" Con không sao đâu cô, chỉ là nhớ tới một số việc của phụ thân thôi. "Mộc Tịch Bắc trấn an nói.

Lão thái phi gật gật đầu, lại nói: " Chờ thêm hai ngày, mọi chuyện trong cung tạm thời an ổn hơn, ta sẽ đi Viễn Sơn tự cầu phúc cho phụ thân con."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Đến lúc đó con sẽ bồi cô một đường, miễn cho phụ thân ở dưới mắng con."

Lão thái phi gật đầu, Mộc Tịch Bắc lại đặt suy nghĩ ở trên người con mình, chẳng lẽ Ân Tiêu sẽ lợi dụng con của mình uy hiếp mình, sau đó lại uy hiếp Ân Cửu Dạ?

Giờ phút này Ân Tiêu đang nhắm mắt tựa ở trên một chiếc giường mềm, chăn mỏng đắp lên trên chân bà ta, cũng không biết đang tỉnh hay đang ngủ.

Người bên cạnh im lặng giống như không tồn tại, ngay cả âm thanh hô hấp cũng không nghe thấy.

" Chủ tử, Ngưng Trần bệ hạ tới."

" Ừ."

Hiên Viên Ngưng Trần đi đến trước mặt Ân Tiêu, sắc mặt có chút phức tạp, hắn cũng vừa mới biết, Ân Cửu Dạ lại là ca ca của mình, mẫu hậu của hắn rốt cuộc là dạng người gì? Bà muốn có được thiên hạ, vì sao còn đưa hắn lên hoàng vị, hắn có rất rất nhiều vấn đề muốn hỏi bà, nhưng thấy bà không có một chút ý định giải thích, hắn đột nhiên cảm thấy không sao mở miệng được.

" Ngưng Trần lại đây."

Hiên Viên Ngưng Trần ngồi xổm trước giường Ân Tiêu, Ân Tiêu nhẹ nhàng sờ tóc của hắn, thản nhiên nói: " Nay tâm nguyện của mẫu hậu sắp đạt thành rồi, con ta có cao hứng cho mẫu hậu không?"

" Nhưng mà hồi nãy Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc cũng đâu đáp ứng yêu cầu của mẫu hậu. " Hiên Viên Ngưng Trần hỏi ngược lại.

Ân Tiêu cười nhạt nói: " Ân Cửu Dạ chung quy là con của ta, hắn nhất định sẽ quay lại tìm ta."

Hiên Viên Ngưng Trần muốn nói lại thôi, Ân Tiêu nói: " Ngươi là cảm thấy hắn không phải là người thích truy đuổi quyền lực? Xác thực... Nhưng làm người thì sẽ có uy hiếp, cho nên, ngươi phải nhớ kỹ, đánh rắn đánh ba tấc, rất nhiều chuyện đều không thể theo ý nguyện của hắn."

" Vâng, nhi thần cẩn tuân mẫu hậu dạy bảo. " Hiên Viên Ngưng Trần rũ mắt nói.

Ba ngày sau, lão thái phi và Mộc Tịch Bắc cùng nhau ngồi xe ngựa đi Viễn Sơn tự, Thanh Từ và Phó Dĩ Lam đều đi theo, mà Ân Cửu Dạ cũng điều động hơn mười người mặt quỷ âm thầm bảo hộ, đồng thời còn điều thêm một ngàn hộ vệ.

Trong xe ngựa, Mộc Tịch Bắc nhìn thấy vẻ mặt lão thái phi trở nên tốt lên rất nhiều, không khỏi có chút hiếu kỳ.

Chẳng lẽ lão thái phi cũng phát hiện chuyện Mộc Chính Đức không chết? Hay là nói phụ thân cũng lưu lại manh mối gì đó cho cô, mới khiến cho cô an ổn lại.

Thấy tinh thần lão thái phi khôi phục không ít, Mộc Tịch Bắc mới an tâm.

Viễn Sơn tự ở trên một ngọn núi phía tây bắc của đế đô, khi đến dưới chân núi, tốc độ xe ngựa di chuyển liền chậm hơn rất nhiều.

Đường núi coi như bằng phẳng, cho nên xe ngựa di chuyển cũng không quá khó khăn.

Lúc đến Viễn Sơn tự, chủ trì ngôi chùa đã đứng chờ sẵn, có lẽ bởi vì hoàng thân, cầu nguyện ít nhiều cũng liên quan tới dân sinh, cho nên từ xưa đến nay, quý tộc hoàng thân đến chùa miếu, mới có may mắn được chủ trì tự mình tiếp đón.

" Hai vị thí chủ mời vào bên trong." Chủ trì ở phía trước dẫn đường.

Mộc Tịch Bắc đánh giá ngôi chùa một phen, ngược lại rất u tĩnh, bởi vì tọa lạc ở trong núi rừng, nên có mấy phần khí khái, khiến cho người ta cảm thấy rất là thư thái.

Bọn người Sơ Nhất âm thầm kiểm tra ngôi chùa một lần, cũng không có gì khác thường.

Một đoàn người nghỉ ngơi trước, đợi đến ngày mai mới bắt đầu cầu phúc, đồng thời nghe chủ trì giảng Phật pháp.

Mà lúc này, tin tức đoàn người Mộc Tịch Bắc đến Viễn Sơn tự, rất nhanh được truyền vào lỗ tai Ân Tiêu.

" Trưởng công chúa và Mộc Tịch Bắc cùng đi? Vậy thật đúng lúc, cũng giảm bớt mấy phần phiền phức. " Ân Tiêu cười nói.

Một phụ nhân giống như bà cốt ở bên người Ân Tiêu tiếp tục nói: " Thái hậu nương nương muốn nhất thống thiên hạ, thì Mộc Tịch Bắc nhất định phải trừ bỏ, người này Tử Vi Mệnh Bàn, mà Tân đế Tây La lại là Tham Lang tinh giáng lâm, nếu như hai người gặp gỡ, đối với thiên hạ của người chính là lực cản lớn nhất."

" Ta đã biết, ta sẽ đích thân đến Viễn Sơn tự. " Ân Tiêu thản nhiên nói.

" Nương nương thánh minh, nếu như hành động lần này có thể thành, thiên hạ tất nhiên sẽ là vật trong bàn tay nương nương. " Bà cốt xu nịnh nói.

" Nếu như trừ bỏ Mộc Tịch Bắc, mà ta vẫn không thể nắm trọn thiên hạ này, thì người kế tiếp ta muốn giết, chính là ngươi. " Trong giọng nói của Ân Tiêu mang theo một tia lãnh ý.

Từ mấy năm trước, bà đã muốn phát binh, chỉ là khi đó ở Nam Kiều xảy ra chính biến, một số tâm phúc của Hiên Viên đế mưu toan lật đổ bà, cho nên trên triều đình nhất thời rung chuyển bất an.

Mà bà cũng vì vậy mà mất đi cơ hội tốt nhất, bởi vì trong mấy năm tiếp theo, đợi đến khi bà quét sạch tất cả thanh âm phản đối trong triều đình, thậm chí lúc tất cả mọi người đều ủng hộ bà xuất binh, thì An Nguyệt Hằng lại đột nhiên xuống dốc.

Quân cờ này bà đặt đã nhiều năm, thế lực lại đột nhiên tan rã, điều này khiến kế hoạch trước hết thâu tóm thất bại trong gang tấc.

Lại không ngờ, bà chỉ sơ sẩy trong thời gian ngắn, vậy mà lại toát ra một Mộc Tịch Bắc, lại còn có một Mộc Chính Đức đa mưu túc trí, nhưng làm cho bà tức giận hơn chính là, con trai ruột của bà vậy mà cũng tham dự trong đó.

" Nô tỳ tự biết thân phận thấp hèn, nô tỳ chết không sao, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của nương nương, hoàn thành đại nghiệp nhất thống thiên hạ, nô tỳ chết cũng không tiếc." Bà cốt cung kính mở miệng.

Ân Tiêu bắt đầu khởi hành đến Viễn Sơn tự, nhưng trong lòng lại luôn nhớ đến lời bà cốt nói với mình.

Mộc Tịch Bắc vậy mà không phải Mộc Tịch Bắc, mà là một nữ tử gọi là Tịch Tình, mà lão thái phi lại là mẫu thân của nàng ta, chẳng lẽ nói thế giới này thật sự không thiếu cái lạ, thật sự có thể cải tử hồi sinh, thậm chí thật sự có thể trường sinh bất lão.

Rốt cục vì sao sau khi Tịch Tình chết đi lại có thể trùng sinh, bà cốt nói tới phương pháp rốt cuộc có thể tin hay không?

Nếu như mình thật sự có thể chết rồi trùng sinh, như vậy bà sẽ tìm một thân thể tốt, thu xếp sẵn mọi thứ, như thế, bà thậm chí không cần lo lắng cùng Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc đồng quy vu tận rồi.

Bởi vì, bà đã sớm sắp xếp xong xuôi đường lui, một khi trùng sinh, bà sẽ là bá chủ danh chính ngôn thuận của thiên hạ này.

Ân Tiêu thu liễm tâm tư, loại chuyện này chung quy có chút mạo hiểm, nếu bà có thể khống chế Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc, vậy cũng không cần mạo hiểm làm gì, đợi đến khi mình dầu hết đèn tắt, thì bên đặt cược sẽ là người thắng lớn nhất.

Có lẽ, mình thật sự có thể thiên thu vạn đại, nghĩ đến đây, Ân Tiêu cười lên ha hả.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Lễ quốc khánh vui vẻ các cô nàng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận