“Thế ạ…” Tôi lí nhí đáp rồi hít một hơi sâu. Nhịp tim làm toàn thân tôi rung lên. Bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy. Tính sao đây? Hay là kể cho Shiba-san? Kể được ra chắc chắn sẽ dễ chịu. Có khi còn được nghe lời khuyên của Shiba-san nữa. Nhưng có nên không? Shiba-san liệu có đem chuyện tôi kể nói với Ama không? Ama sẽ phản ứng thế nào nếu biết bài báo tôi đã đọc? Đầu thú chăng? Hay là lẩn trốn? Ở gần Ama đến thế, Ama dễ hiểu đến thế, sao tôi không thể lường trước được hành động của Ama? Có lẽ bởi tôi chưa bao giờ dính dáng tới một nghi án giết người. Lúc biết mình (có thể đã) giết chết một con người, người ta nghĩ gì nhỉ? Tương lai, người thân, cuộc sống, hẳn là rất nhiều thứ. Nhưng tôi không rõ lắm về những thứ đó. Bởi lẽ tôi không nhìn thấy tương lai, tôi thậm chí còn không biết nó có tồn tại hay không nữa, tôi không có người thân, cuộc sống chỉ toàn là rượu. Có một điều duy nhất mà tôi hiểu được, đó là tôi luôn ở bên Ama trong cuộc sống này và càng ngày càng yêu quý Ama.
“Lui, quên chuyện này đi. Anh hơi lo nên gọi điện hỏi thế thôi. Hôm nay đến chứ?”
Thấy tôi im lặng, Shiba-san hỏi, giọng lo lắng.
“À, không. Em cảm ơn. Hôm nay em không đến nữa, để khi khác anh ạ.”
“…Em đến được không? Anh có chuyện muốn nói.”
“Thôi được, em sẽ đến nếu có hứng.”
Tôi ngắt máy, đi quanh phòng, và nghĩ. Bồn chồn, tôi quyết định uống rượu. Tôi mở chai rượu Nhật hẹn uống cùng Ama ra tu. Rượu Nhật ngon hơn tôi tưởng, nó trôi ồng ộc qua cổ họng. Có cảm giác nó đang dâng lên trong cái dạ dày lép kẹp. Sau khi uống cạn một chai 65, tôi trở lại với việc trang điểm còn dang dở. Trang điểm xong, tôi lấy túi xách ra khỏi phòng.
“Em chào anh.”
“Sao thế? Mặt em tái nhợt kìa.”
Ngoái ra cửa sau tiếng chào của tôi, Shiba-san nhíu mày thăm dò.
“Có gì lao tâm khổ tứ à?”
Shiba-san cười ngượng hỏi, tôi cũng đáp lại bằng một cái cười gượng. Vừa bước tới trước quầy thì mùi hương trầm đang thắp cạnh chiếc máy tính tiền xộc lên mũi. Tôi thấy buồn nôn.
“Không đùa đâu, trông em lạ lắm.”
“Lạ gì cơ?”
“Lần cuối mình gặp nhau là bao giờ nhỉ?”
“Chắc khoảng hai tuần trước chứ đâu?”
“Từ dạo đó, em sút mất mấy cân?”
“Chẳng biết nữa. Nhà Ama không có cân.”
“Nhìn em kìa, trông teo tóp phát khiếp. Mặt thì xanh xao. Người thì sặc sụa mùi rượu.”
Tôi thử soi mình trong tủ kính. Đúng thật. Trông như một con nhện nước. Phát khiếp…. Phải rồi, tôi cũng nghĩ vậy. Sống không sinh khí là thế này đây. Tôi sực nhớ ra dạo này mình toàn uống rượu, chẳng ăn gì khác, có chăng chỉ là thức nhắm. Lần cuối cùng tôi ăn một bữa cơm cho ra bữa là khi nào nhỉ? Tôi bỗng thấy buồn cười, vai tôi rung lên.
“Ama bắt em nhịn à?”
“Ama suốt ngày lải nhải bắt em ăn thì có. Nhưng em chẳng thiết gì ngoài rượu.”
“Cứ như thế em sẽ chết đói trước khi tự sát đấy.”
“Em không tự sát.”
Tôi nói vậy và đi ngang qua Shiba-san vào căn phòng phía sau.
“Anh sẽ ra ngoài mua gì đó. Em thích ăn gì?”
“Mua bia cho em.”
“Bia có sẵn trong tủ lạnh rồi. Thích gì khác không?”
“Anh Shiba, anh đã bao giờ giết người chưa?”
Shiba-san nhìn tôi rất nhanh. Mắt Shiba-san sắc lẹm, tôi cảm thấy như khắp người mình đau nhói. “… Rồi,” Shiba-san thì thầm đáp và xoa đầu tôi. Lệ tôi trào ra, mặc dù không hiểu nỗi buồn ấy từ đâu.
“Cảm giác lúc ấy thế nào?”
Giọng tôi run run vì nước mắt.
“Rất dễ chịu.”
Shiba-san trả lời như thể vừa được hỏi “Tắm xong thấy thế nào?” Tôi đã hỏi nhầm người… Vừa tiếc rẻ cho những giọt nước mắt của mình tôi vừa lẩm bẩm, thế à?
“Cởi ra!”
“Sao bảo đi mua đồ?”
“Cái mặt lem nhem nước mắt của em làm anh hứng muốn chết.”
Tôi cởi quần áo, chỉ để lại đồ lót, rồi đưa tay sang Shiba-san. Lần đầu tiên tôi thấy Shiba-san mặc một chiếc sơ mi trắng, bên dưới là chiếc quần tây màu nâu. Chờ cho tôi tháo hộ thắt lưng xong, Shiba-san bế xốc tôi lên giường. Ánh mắt nhìn xuống đầy lạnh lùng của anh ta làm hai đùi tôi nổi gai ốc. Tôi đâu phải là con chó của Pavlov chứ… Shiba-san lấy ngón tay và dương vật ấn vào khắp da thịt tôi, mỗi lần như thế tôi lại nhăn mặt hoặc thở gấp. Những cuộc ân ái sau, lực ấn của ngón tay ấy bao giờ cũng mạnh hơn những cuộc ân ái trước. Bằng chứng của tình yêu đấy ư? Cứ cái đà này, có ngày Shiba-san sẽ giết tôi mất.
“Lấy anh đi?”
Sau khi làm xong, Shiba-san ngồi xuống bên tôi, lúc ấy vẫn đang nằm sấp trên giường, châm thuốc và hỏi vậy.
“Đấy là chuyện anh muốn nói với em à?”
“Ừ. Ama không phải kiểu người đáp ứng được em, và em cũng không phải kiểu người đáp ứng được Ama. Hai đứa có cái gì đó hơi thiếu cân bằng.”
“Vì thế mà anh bảo em nên lấy anh?”
“Không, không liên quan tới chuyện đó. Tự dưng muốn cưới, thế thôi.”
Shiba-san nói ra một câu thật buồn cười bằng cái giọng cộc lốc. Thế nào là tự dưng muốn cưới? Lời cầu hôn ấy khá lập lờ. Không đợi tôi trả lời, Shiba-san leo xuống giường và mặc quần áo. Sau đó, lôi ra cái gì đó từ dưới ngăn bàn.
“Anh làm cái nhẫn này.”
Shiba-san nói rồi đưa cho tôi một chiếc nhẫn bạc to xù xì. Nó dài từ gốc ngón tay cho đến giữa móng tay. Thật là … sặc mùi punk. Tuy nhiên nó được làm rất khéo để các khớp có thể gấp lại theo cử động của ngón. Tôi đeo vào ngón trỏ bên tay phải.
“Anh tự làm à?”
“Ờ, đấy là sở thích của anh. Nhưng chắc là không hợp với sở thích của em.”
“Thế cơ đấy, oách thật. Nhưng mà hơi hầm hố anh nhỉ.”
Tôi nói rồi cười, Shiba-san cũng gượng cười theo. Tôi cảm ơn và thơm lên má anh ta. Shiba-san lúng túng bảo, anh đi mua cái gì đó, rồi ra khỏi phòng. Tôi nhớ lại lời Shiba-san lúc nãy: thiếu cân bằng. Tôi tự hỏi về một mối quan hệ cân bằng giữa người với người. Nó có tồn tại thật không? Trong sự rã rời, tôi thử nghĩ tới khả năng làm đám cưới. Không thực tế. Những thứ tôi đang nghĩ, những khung cảnh tôi đang nhìn thấy, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay tôi lúc này đều không có vẻ gì là hiện thực. Tôi có cảm giác như mình đang ở một nơi chốn khác, đang quan sát chính mình từ một không gian khác. Tôi chẳng thể tin vào cái gì. Tôi chẳng thể cảm nhận được gì. Chỉ khi thấy đau tôi mới biết mình đang sống.
Shiba-san trở về cùng với một túi đồ trên tay.
“Này, ăn đi. Phải ăn lấy một ít.”
Shiba-san nói rồi bày katsudon và gyudon ra trước mặt tôi.
“Em thích món nào?”
“Em không ăn. Em uống bia được không?”
Tôi đứng dậy trước khi Shiba-san kịp trả lời. Lấy bia từ trong tủ lạnh ra, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn làm việc và nốc một hơi. Shiba-san sửng sốt nhìn tôi.
“Thôi cũng được. Em cứ như thế cũng chẳng sao. Khi nào có hứng thì cưới anh.”
Vâng. Tôi tươi tắn kéo dài giọng rồi dốc cạn chỗ bia.
Tôi ra về trước khi trời tối. Gió lạnh thổi. Tôi tự hỏi mình còn sống được đến bao giờ. Chắc không còn lâu nữa. Tôi linh cảm thấy thế. Về đến cửa phòng, tôi xỏ sang cỡ 2G. Tôi ấn thật mạnh, ứa máu. Đau quá, nước mắt trào ra. Tôi làm thế này rốt cuộc vì cái gì? Đến lúc Ama về thể nào chúng tôi chẳng cãi nhau. Tôi vừa bực bội với cơn đau vừa nốc cạn lon bia.
Hôm đó Ama không về. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Kể từ ngày sống chung, chưa có hôm nào mà hắn không về. Xong việc rồi, thế nào hắn cũng trở về căn phòng có tôi đang đợi. Hắn là một kẻ kỷ luật đến kỳ lạ. Nếu công việc kéo dài đến khuya, hắn nhất định sẽ gọi điện, phải rồi, hắn chưa bao giờ thế này. Tôi đã gọi vào di động cho hắn, nhưng máy không đổ chuông mà chuyển sang chế độ thư thoại. Không ngủ được, tôi thức luôn đến sáng, mắt thâm quầng. Làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao? Ama đang làm gì, ở đâu, sao lại bỏ tôi lại một mình? Ama đang nghĩ những gì? Tôi linh cảm thấy có một cái gì đó đã lặng lẽ kết thúc.
“Ama!”
Tiếng gọi đáng thương của tôi vang lên trong căn phòng vắng bóng Ama. Tao đã đeo khuyên 2G rồi đây này! Mày cười lên đi, vui lên đi! Tao muốn mày nói với tao rằng, Lui sắp hoàn thành split-tongue rồi nhỉ. Mày cáu kỉnh với tao bằng cái bộ mặt sửng sốt ấy đi vì tao đã uống hết chai rượu Nhật một mình rồi!
Thôi không nghĩ nữa. Sau khi vực lại tinh thần, tôi hăng hái ra khỏi nhà.
“Không phải người thân thì có yêu cầu điều tra được không?”
“Sao lại không?”
Tôi phát cáu với cái thái độ dửng dưng của tay cảnh sát.
“À, nhớ mang theo ảnh lúc làm đơn đấy.”
Tôi ra khỏi đồn cảnh sát mà không thèm trả lời. Tôi xăm xăm bước đi, nhưng chẳng biết là đi đâu. Tôi bất chợt dừng chân. Thôi chết, còn một việc nữa.
“Mình không biết tên Ama.”
Tôi lẩm bẩm một mình, rồi nhận ra tầm quan trọng của vấn đề. Nếu không biết tên thì không thể làm đơn. Tôi ngẩng mặt lên và bước tiếp.
Shiba-san nhìn cái dáng vẻ hớt hải của tôi với ánh mắt khó tả.
“Ama tên gì hả anh?”
“Sao lại đột nhiên hỏi thế?”
“Ama không về. em phải làm đơn yêu cầu cảnh sát điều tra.”
“Cái gì? Tên nó mà em cũng không biết?”
“Em không biết.”
“Em đang ở cùng với nó cơ mà.”
“Vâng.”
Vừa nói tôi vừa khóc.
“Thôi đừng khóc. Thế bình thường em không xem biển tên hay thư từ gì của nó sao?”
Bộ mặt của Shiba-san trông giống như đang tận mắt chứng kiến một thảm họa, có lẽ tại những giọt nước mắt của tôi.
“Nhà Ama không treo biển tên, thùng thư lúc nào cũng đầy tờ rơi quảng cáo nên em chẳng bao giờ mở ra xem cả.”
“Thế hôm qua nó vẫn đi làm bình thường chứ? Và tối qua nó không về nhà?”
“Đúng thế. Hôm qua Ama có đi làm nhưng không thấy về.”
“Mới có một ngày mà làm gì đã cuống lên thế? Không sao đâu. Vắng nhà một ngày là chuyện thường. Ama có phải trẻ con đâu nào.”
Tôi nổi khùng với những lời lẽ hồ đồ của Shiba-san.
“Ama là một con người như thế nào anh biết không? Từ khi sống chung với nhau, Ama chưa một lần qua đêm bên ngoài. Công việc dù chỉ kéo dài thêm ba mươi phút, Ama cũng gọi điện về thông báo.”
Shiba-san nín lặng, hướng ánh mắt xuống mặt quầy. Cho dù là như thế… Shiba-san lẩm nhẩm rồi ngẩng lên nhìn tôi. Chính tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại bồn chồn thế này. Phải, Shiba-san nói đúng. Vắng nhà một ngày thì có gì mà lo. Nhưng tôi phải đi tìm Ama. Nếu cần phải nói ra điều đó thì đây chính là lúc.
“Ama có thể đã giết người.”
“Giết cái thằng trong băng tội phạm mà cảnh sát đang điều tra ấy hả?”
“Lỗi là tại em. Nếu em cứ làm ngơ hắn đi thì Ama đã không đánh hắn. Ai mà biết là hắn sẽ chết chứ? Lúc đọc bài báo, em không hề nghĩ đó là thằng bị Ama đánh. Em cứ nghĩ đó là kẻ khác. Ai mà biết được rằng Ama…”
Shiba-san cầm lấy tay tôi, nắm chặt.
“Nếu yêu cầu cảnh sát điều tra, có khi Ama sẽ bị bắt. Chi bằng cứ im lặng, biết đâu Ama thoát được?”
“…Em lo cho Ama. Không biết Ama ở đâu, làm gì, nghĩ gì, em không sao chịu được. Ama không bao giờ bỏ trốn một mình. Ama nhất định sẽ nói với em. Nhất định sẽ đưa em đi cùng.”
“… Được rồi. Nào, ta đi.”
Shiba-san đóng cửa hàng và chúng tôi cùng đến sở cảnh sát. Shiba-san thoăn thoắt viết đơn rồi nộp kèm tấm ảnh bán thân của Ama.
“Anh có cả ảnh nữa cơ à?”
“Hả? À, lúc xăm xong anh chụp hộ nó con rồng, nhưng hứng chí thế nào lại chụp luôn cả hai anh em.”
“Anh Amada Kazunori, đúng không nhỉ?”
Tay cảnh sát vừa liếc qua lá đơn vừa hỏi. Lần đầu tiên tôi biết tên thật của Ama. Có phải Amadeus quái đâu. Nếu gặp lại Ama, trước tiên, tôi sẽ tra khảo hắn chuyện này. Nghĩ đến đó, nước mắt tôi trào ra. Tôi luống ca luống cuống vì không sao kìm lại được. Tôi vẫn bình tĩnh đấy chứ, tuyến lệ nào có rối loạn, vậy mà nước mắt cứ ầng ậc tuôn ra.
“…Em có sao không?”
Shiba-san xoa đầu tôi, nhưng không ngăn được dòng lệ, tôi vửa nhìn xuống đất vừa bước ra phía cửa, ngồi xuống ghế trong phòng chờ và khóc. Tại sao? Tại sao lại đột nhiên biến mất? Tôi cứ gục đầu, nghẹn ngào khóc. Một lát sau, Shiba-san hoàn tất thủ tục và quay trở lại. Khung cảnh trước mắt tôi vẫn lòe nhòe. Lau mãi, lau mãi mà nước vẫn chảy. Tôi thấy mình giống như một đứa trẻ. Sau đó, chúng tôi lên taxi về nhà Ama.
“Ama?”
Tôi đứng ngoài cửa gọi, nhưng không có tiếng trả lời. Tôi lại lấy tay lau dòng nước mắt đang lăn dài lúc Shiba-san đứng đằng sau vuốt tóc. Tôi vào phòng và ngồi bệt xuống sàn, thổn thức. Shiba-san ngồi lên giường, nhìn tôi khóc thút thít, nhìn mà giống như quan sát.
“Tại sao chứ?”
Tôi gào lên, đấm tay xuống sàn nhà, chiếc nhẫn Shiba-san tặng đeo ở ngón trỏ phát ra tiếng kêu đùng đục. Tôi lại thổn thức vì âm thanh ấy. Tại sao, tại sao không mang tao đi với? Khi nước mắt đã hết, cơn giận bắt đầu sôi lên. Tôi nghiến răng, thấy hàm mình đau điếng. Có một tiếng kêu buốt tai trong miệng. Tôi đá lưỡi và nhận thấy một chiếc răng sâu vừa bị mẻ. Tôi cắn nát mảnh răng vỡ, nuốt vào bụng. Cứ để nó là một phần máu thịt của tôi. Hãy cứ để mọi thứ biến thành tôi. Hãy để mọi thứ tan lẫn vào tôi. Cả Ama nữa, đáng lẽ hắn cũng nên tan lẫn vào tôi. Đáng lẽ hắn nên thấm vào máu thịt tôi và yêu tôi ở trong đó. Thà biến thành một phần của tôi có hơn là biến mất trước mặt tôi. Để tôi đừng phải nếm trải sự cô độc này. Vậy mà hắn bảo hắn yêu tôi nhất trên đời. Tại sao Ama lại bỏ mặc tôi một mình? Tại sao? Tại sao?
Tiếng khóc chói tai của tôi vang khắp căn phòng. Tôi mở hộp đựng đồ trang sức vẫn dùng chung với Ama, lấy ra một chiếc khuyên cỡ đại: 0G. Hôm qua mới đeo 2G, không dễ gì mà xỏ ngay cỡ 0 vào được nên tôi chọn một chiếc có cạnh vuông. Shiba-san nhìn tôi, mặt biến sắc.
“Đấy là cỡ 0. Hôm qua em mới đeo cỡ 4 thôi mà?”
Không thèm đếm xỉa tới Shiba-san, tôi nhìn vào gương vào tháo chiếc khuyên 2G. Xỏ khuyên mới vào được nửa chừng, một cảm giác tê dại chạy khắp lưỡi. Tôi nhắm mắt ấn hết cỡ. Shiba-san đưa tay định ngăn tôi lại, nhưng chiếc khuyên đã nằm gọn trong lỗ.
“Em làm gì thế?”
Shiba-san vàch miệng tôi ra, chau mày ngó vào trong.
“Thè lưỡi ra.”
Tôi làm theo, máu từ lưỡi rỏ xuống sàn. Nước mắt cũng rỏ xuống.
“Tháo khuyên ra!”
Tôi quầy quậy lắc đầu, mặt Shiba-san buồn thiu.
“Đã bảo phải từ từ cơ mà.”
Shiba-san ôm lấy tôi. Lần đầu tiên Shiba-san ôm tôi. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc nuốt đánh ực chỗ máu đang túa ra.
“Khi nào nới đến cỡ 00, em sẽ cắt.”
Lưỡi tôi líu lại.
“Biết rồi. Biết rồi.”
Tôi nhận ra nước mắt đã thôi rơi. Ama sẽ nói gì khi thấy chiếc khuyên 0G của tôi? Chắc chắn hắn sẽ bảo: “Tuyệt thật, Lui sắp đến đích rồi,” và cười với tôi. Nhất định hắn sẽ thích thú lắm.
Tôi uống bia, khóc bất cứ khi nào có thể và đợi Ama về. Shiba-san chỉ quan sát, không nói gì. Đêm lại đến. Người tôi run lên vì căn phòng lạnh buốt. Shiba-san lẳng lặng bật máy sưởi, đắp chiếc chăn lông lên người tôi trong lúc tôi vẫn ngồi bệt trên sàn. Máu đã ngưng chảy. Nhưng nước mắt thỉnh thoảng lại bất chợt tuôn ra. Tâm trạng của tôi thất thường, lúc buồn bã lúc cáu giận. Đã bảy giờ. Nếu là mọi ngày thì giờ này Ama đang trên đường về. cứ mười giây tôi lại ngước lên nhìn đồng hồ và liên tục mở điện thoại di động. Tôi gọi cho Ama mấy lần, nhưng vẫn chỉ có giọng nói của hộp thư thoại.
“Anh có biết chỗ làm thêm của Ama không?”
“Sao cơ? Em không biết à?”
Shiba-san ngạc nhiên nhìn tôi. Đúng, chúng tôi chẳng biết gì về nhau cả.
“Em không biết.”
“Nó làm ở một cửa hàng mua bán quần áo cũ. Hai đứa này đúng là chẳng biết gì về nhau. Vậy là chưa liên lạc với chỗ đó hả?”
“Vâng.”
Shiba-san mở máy, bấm tìm số rồi đưa lên tai. “Alô, tao đây. Tao gọi điện hỏi Ama… Nghỉ việc không xin phép? Thế còn hôm qua?... Ừ. Nó đã về nhà đâu… Vẫn chưa biết… Được rồi, có gì tao gọi lại.”
Chỉ cần nghe qua lời lẽ của Shiba-san là tôi hiểu được rằng không có manh mối gì hết. Shiba-san tắt máy rồi thở dài.
“Hôm qua vẫn đi làm. Nhưng hôm nay bỏ việc không xin phép. Chủ cửa hàng là bạn anh. Nói khó lắm nó mới nhận Ama vào làm đấy. Nó đang cáu tiết vì không gọi được cho Ama.”
Tôi chẳng biết gì về Ama. Đến tận hôm qua tôi vẫn cho rằng chỉ cần biết về cái con người có tên Ama đang hiện hữu trước mắt mình là đủ. Nhưng giờ đây điều đó lại là một trở ngại khủng khiếp. Tại sao tôi không thử hỏi tên tuổi và gia đình hắn chứ?
“Ama còn bố mẹ không anh?”
“Anh không biết. Nhưng chắc là còn bố. Hình như có lần nó kể với anh về bố nó.”
Thế à, tôi khẽ nói rồi lại khóc.
“Mình đi ăn gì nhé? Anh đói rồi.”
Tôi càng khóc to hơn khi nghe Shiba-san nói thế. Bao giờ cũng vậy, Ama sẽ luôn mồm kêu đói và lôi tôi đi bằng được mặc cho tôi giải thích rằng mình chỉ cần uống bia là đủ.
“Em ở nhà. Shiba-san đi đi.”
Shiba-san không đáp, đi vào bếp và sục sạo tủ lạnh. “Toàn là rượu.” Đang lúc càu nhàu như thế và lấy ra món mực muối thì điện thoại di động của Shiba-san đổ chuông.
“Điện thoại kìa.”
Giọng tôi to tới nỗi chính tôi cũng phải giật mình. Tôi chộp lấy điện thọai và ném cho Shiba-san, trong lúc một tay áp lên ngực vì nhịp tim sắp làm tôi váng vất. Shiba-san bắt gọn.
“Vâng? Dạ. Dạ. Dạ.… Tôi hiểu rồi. Tôi tới ngay bây giờ.”
Tắt điện thoại xong, Shiba-san bóp chặt vai tôi và nhìn sâu vào mắt tôi.
“Họ thông báo đã tìm thấy một xác chết ở Yokosuka. Chưa biết có phải Ama không nhưng họ bảo có hình xăm rồng và yêu cầu ta đến nhà xác nhận diện.”
“… Thế à.”
Đúng thế, Ama đã chết. Trong nhà xác, Ama không còn là một con người, mà đã thành một xác chết được đếm bằng bao. Ama-con-người đã không còn nữa. Nhìn những bức ảnh chụp hiện trường, tôi gần như ngất xỉu. Ngực Ama đầy những đường dao rạch như hình mắt lưới cùng vô số vết bỏng do tàn thuốc dụi vào. Móng tay, móng chân đều bong mất cả. Ama hoàn toàn trần trụi, dương vật bị cắm thứ gì đó như một que hương. Mái tóc ngắn bị nhổ mất nhiều mảng, máu ứa trên da đầu. Biết nói sao nhỉ, người ta giết Ama sau đủ trò hành hạ. Người ta đã đùa giỡn và giết hại cái con người mà tôi tưởng đã thuộc về mình như vậy đấy. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy tuyệt vọng nhường này. Rồi Ama sẽ được đưa đi giải phẫu tử thi, sẽ tiếp tục bị mổ xẻ. Tôi không sao có thể tức giận với cái đầu đã tê liệt của mình. Có lẽ, tôi đã nói lời cuối cùng – một lời chào tạm biệt – với Ama trong lúc đang ngồi quay lưng lại và nghĩ, hôm nay mình sẽ đến chỗ Shiba-san chơi. Ở nhà xác, không biết bao lần Shiba-san phải đưa tay ra đỡ lúc chân tôi khuỵu xuống. Phải rồi, chẳng có chút ánh sáng nào cho tương lai của tôi cả.
“Em phải cố gắng lên.”
“Em không thể.”
“Ít nhất em cũng phải ăn cơm chứ.”
“Em không thể.”
“Em phải ngủ lấy một chút.”
“Em không thể.”
Sau khi Ama được tìm thấy, tôi về ở tạm chỗ Shiba-san và những đoạn đối thoại như vậy thỉnh thoảng lại diễn ra giữa tôi với Shiba-san. Lần nào Shiba-san cũng chép miệng, bảo: “Thế thì còn gọi đếch gì là nói chuyện chứ.”