Ba ngày sau, Sở Dật thống lĩnh ba mươi vạn đại quân đi đến Lâm Xuyên, ngày đó trời nổi đại tuyết, bão tuyết rơi hạ suốt một ngày một đêm, toàn bộ Thiều An bao phủ một màu trắng xóa.
Ngày đó Trữ Hoài Tĩnh không có đi tiễn Sở Dật, thân phận hiện tại của hắn rất xấu hổ. Hắn là hoàng tử Dư quốc, nếu không vì Sở Dật khư khư cố chấp thì hắn đã sớm chết ít nhiều lần.
Ngày Sở Dật đi hắn mới từ hoàng cung trở về, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn nhượng Kỳ Lam giúp hắn chuẩn bị nước nóng rồi thượng dược, mỗi lần từ trong cung trở về hắn đều như vậy, an tĩnh.
Chỉ là ngày đó sau khi tắm xong hắn không có nằm trên giường nghỉ ngơi mà là vận một kiện đơn bào dù cho Kỳ Lam có khuyên can, ngồi ở hành lang, trong tay nắm chặt khối noãn ngọc bên hông.
Buổi tối hắn sốt cao, Kỳ Lam mời tới đại phu trị bệnh cho hắn. Thái y trong cung tùy tiện mãi vài thang dược, Sở Dật tuy không hạ lệnh giết chết Trữ Hoài Tĩnh nhưng hiện giờ, bọn họ có thể nói Trữ Hài Tĩnh ngẫu nhiên phong hàn, do không chuẩn trị mà chết.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác diêm vương không thu hắn, hắn chỉ nằm trên giường ba ngày là tốt rồi, nhưng thân thể gầy yếu, hiện tại tựa hồ chỉ một trận gió đã có thể thổi hắn bay đi.
Kỳ Lam cũng vì hắn lo lắng nhiều ngày, không ngừng ở cạnh chiếu cố, sắc thuốc cũng là do một tay Kỳ Lam tự làm. Sở Dật đã từng nói qua, hắn phải hảo hảo chăm sóc Trữ Hoài Tĩnh, dù Sở Dật không nói thì hắn vẫn sốc lòng mà làm.
Trong những ngày ở cùng Trữ Hoài Tĩnh, Kỳ Lam dần dần nhìn thế gian này với một con mắt đổi khác, tựa hồ cả thế giới này không chỉ có một màu xám mà vẫn còn rất nhiều màu sắc nữa.
Sau nửa tháng, Sở Dật đoạt được thành Lâm Xuyên, trong thời gian này Trữ Hoài Tĩnh khôi phục tình cảnh như ban đầu, ngày ngày đọc sách, ngủ, thỉnh thoảng đi bộ hai vòng, sinh hoạt thoải mái mà thư thích.
Ngày hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh như cũ mà nằm trong sân, tay cầm một quyển binh thư, tinh tế quan khán, Kỳ Lam cũng đứng đó không xa. Đột nhiên một thị nữ đi đến báo tin: “Hoàng hậu nương nương tới.”
Trữ Hoài Tĩnh bị kiềm hãm, lập tức đối thị nữ nói: “Ta sẽ đến tiền thính ngay.”
Kỳ Lam thần sắc lo lắng, đi đến bên người Trữ Hoài Tĩnh: “Tứ điện hạ…”
“Kỳ Lam không cần lo lắng.” Trữ Hoài Tĩnh cắt đứt lời nói của Kỳ Lam, trực tiếp đi đến tiền thính.
Ngồi trên chủ vị ở tiền thính là một nữ nhân tao nhã, xinh đẹp, trên người nhất kiện hoàng sắc phượng bào, đầu đội mũ phượng, tướng mạo quốc sắc thiên hương, chỉ là có chút non nớt.
Trữ Hoài Tĩnh tiên 1ên hành lễ: “Hoàng hậu nương nương an khang!”
Nàng nhìn vào Trữ Hoài Tĩnh, trong mắt hiện lên một tia oán độc, người thiếu niên này nhượng hoàng thượng đến bây giờ vẫn chưa chạm qua mình, lớn lên lại là một bộ dạng gây họa, một hồ ly tinh.
Độc Cô Nhu vẻ mặt mỉm cười: “Điện hạ đa lễ, bản cung tiếp nhận không nổi, ai mà chẳng biết điện hạ là tâm phúc của hoàng thượng a?”
“Hoàng hậu nương nương nói lời này đúng là chiết sát bổn hoàng tử, bất luận ra sao, người cũng là mẫu nghi thiên hạ, lễ tiết ta nên có.” Trự Hoài Tĩnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Độc Cô Nhu, vân đạm phong khinh nói.
Độc Cô Nhu bị sự hờ hững trong mắt của Trữ Hoài Tĩnh triệt để kích thích, một gương mặt làm cho người ta không nhịn được mà muốn phá hủy, muốn chà đạp. Thế nhưng nàng chỉ là một nữ nhân, gót chân đứng còn không vững thì lấy giì mà đấu với người ta. Hiện tại chỉ có thể nhẩn, một ngày nào đó nàng muốn Trữ Hoài Tĩnh vĩnh viễn biến mất trên đời.
Đúng lúc này Kỳ Lam bưng trà đến: “Hoàng hậu nương nương mời dùng trà.”
Độc Cô Nhu tiếp nhận chén trà, nàng nhấp một ngụm liền ném đi, toàn bộ trà nóng rơi trên tay Kỳ Lam: “Trà nóng như vậy, ngươi muốn bỏng chết ta sao?”
Kỳ Lam vội vã quỳ trên đất: “Hoàng hậu nương nương thứ tội.”
“Hoàng hậu nương nương sao lại vì một nô tài mà sinh khí như vậy? Nếu quý thể hư tổn sao ta có thể hướng hoàng thượng mà ăn nói đây!” Trữ Hoài Tĩnh nhìn đôi tay đỏ bừng của Kỳ Lam, lạnh lùng nói.
“Thế nào, ta thay điện hạ quản hạ nhân khiến ngài không hài lòng sao?” Độc Cô Nhu lạnh lùng nhìn về phía Trữ Hoài Tĩnh.
“Hoàng hậu nương nương thay ta quản giáo hạ nhân ta sao dám mất hứng, chỉ là tục ngữ có nói đắc hảo đả cẩu còn phải xem chủ nhân, người này là hoàng thượng ban cho ta, muốn phạt còn không đến phiên hoàng hậu động thủ.” Trữ Hoài Tĩnh luôn đối với những người ỷ vào thân phận cao quý mà không coi ai ra gì chán ghét đến cực điểm.
“Ngươi…” Độc Cô Nhu nghe được Trữ Hoài Tĩnh nói như vậy tức giận đến cả người run lên.
“Nương nương nên trở về sớm, ta đây cũng không muốn bị người khác nói ra nói vào. Trữ hoài Tĩnh ta mặc dù không phải là người trong sạch gì nhưng cũng không muốn rơi vào tình cảnh như vậy.” Trữ Hoài Tĩnh dẫn Kỳ Lam ly khai tiền thính.
Độc Cô Nhu phía sau rống giận: “Trữ Hoài Tĩnh, ngươi chờ xem!”
Trữ Hoài Tĩnh không đối lời nói kia để trong lòng, hắn lớn như vậy ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Vừa tới hậu viện hắn liền lấy một chậu nước lạnh rồi kéo tay Kỳ Lam bỏ vào.
“Tứ điện hạ không cần phải… Là ta đắc tội hoàng hậu nương nương.” Kỳ Lam nhìn vào diện vô biểu tình của Trữ Hoài Tĩnh mà nói.
“Người nữ tử này là cố ý đến tìm ta, nếu tay ngươi bị hủy ta nhất định sẽ không tha.” Đây là lần đầu Kỳ Lam thấy Trữ Hoài Tĩnh như vậy, hắn vẫn cho rằng Trữ Hoài Lam đối với mọi chuyện đều thờ ơ, không nghĩ tới hắn sẽ vì mình mà đắc tội hoàng hậu nương nương, trong lòng không khỏi ấm áp.
“Được rồi, ta đi lấy dược cho ngươi, nếu chăm sóc tốt thì hẳn sẽ không có gì trở ngại, chỉ là bàn tay đẹp như vậy sợ rằng sẽ lưu lại dấu vết.” Trữ Hoài Tĩnh mang theo chút tiếc hận nói.
Kỳ Lam muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Trữ Hoài Tĩnh chăm chú băng bó vết thương cho mình, trong lòng hắn dường như đã có thứ gì đó bắt đầu đâm chồi.