Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Lãm Nguyệt được an bài ở phía tây Y Lan giáo, đối diện là một hồ sen lớn.

Tiểu viện rỗng tuếch, chỉ có một gốc đào đã héo, dưới tàng cây có bộ bàn đá, nơi ở đơn giản đến hoang sơ, xem ra Y Lan giáo không thật sự đặt hắn mắt.

Buổi tối là thời điểm đẹp nhất của Y Lan giáo, toàn bộ đèn đuốc đều được thắp sáng, các tiểu viện đều chìm trong một mảnh mông lung tựa như tiên cảnh, còn thêm hương hoa phiêu đãng như thấm vào ruột gan.

Sau khi ăn xong cơm tối, Lãm Nguyệt nhàn hạ đến trước hồ sen. Thành hồ được dựng bằng đá cẩm thạch, mỗi góc đều có ngọn đèn soi sáng khiến cho những đóa hoa sen chập chờn như ẩn như hiện.

Mái tóc đen dài tùy ý buông xõa trên lưng như những mảnh lục mỏng lay động trong gió, ngón tay xinh đẹp khẽ gõ trên nền đá cẩm thạch, tạo ra những âm thanh tinh tế tựa như một bi khúc vô cùng cảm động.

‘Xoảng…’ Một tiếng vỡ vụn khiến cho Lãm Nguyệt bừng tỉnh, hắn hơi quay đầu, chân mày khẽ nhướng, “Vị công từ này, có cần tại hạ hỗ trợ hay không?”


Tần Dực Nguyệt kinh ngạc nhìn Lãm Nguyệt, quá giống, chỉ một bóng lưng mà đã giống như vậy, nếu như người này không phải có mái tóc đen thì y hầu như đã hô lên hai chữ ‘Vi Lan’. Sau khi thất thố, Tần Dực Nguyện lúng túng nói: “Không cần, là ta trượt ta.” Vừa dứt lời, y liền cuống quít ngồi xuống nhặt những mảnh sứ vỡ.

Ai ngờ chưa kịp chạm đã bị đôi tay trắng nõn khác giữ lại, “Không nên chạm vào, sẽ bị cắt trúng.”

Tần Dực Nguyệt lăng lăng nhìn đôi tay đang nắm chặt mình, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, chỉ là lòng bàn tay có chút thô ráp, có lẽ là do dùng kiếm, nhiệt độ lạnh buốt thấu xương. Tần Dực Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt hắc sắc thâm sâu, ôn nhuận như ngọc của người kia, y bất giác chìm đắm, khó thể thoát ra.

Tần Dực Nguyệt vội vã rút tay về, mất tự nhiên nói: “Ta sai người quét dọn.” Vừa dứt lời, y đã chạy trối chết.

Trở lại điếu cước lâu, y như vừa bị rút hết hồn phách mà ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác hé ra gương mặt trắng bệch gần như trong sốt.


Đôi mắt hướng về phía trước, thân ảnh trên giường vẫn lù lù bất động, bạch sắc sa mạn không ngừng lay động giúp cho Tần Dực Nguyệt thấy rõ gương mặt của người nọ. Y lảo đảo đứng dậy, ngón tay run rẩy xốc sa mạn lên, gương mặt của Đỗ Vi Lan gần ngay trước mắt.

Tần Dực Nguyệt ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của đối phương, giọt lệ trên khóe mắt khẽ rơi xuống.

“Ngươi vì sao vẫn chưa tỉnh lại? Ngươi muốn ta phải áy náy sao?” Thanh âm trầm thấp, tựa như nỉ non.

“Nếu là vậy thì ngươi đã thắng, ta vô cùng áy náy, thà rằng người đang nằm đây chính là ta, thế nhưng ông trời đã không cho ta cơ hội này!” Giọng nói nghẹn ngào, trong sự mạnh mẽ lộ ra một cỗ bi thương.

“Bây giờ ngươi buông tay mặc kệ mọi chuyện, cục diện rối rắm này ngươi muốn lưu lại cho ai?” Tần Dực Nguyệt bắt đầu không khống chế được, bạch sắc sa mạn bị y xé nát rơi lả tả trong không trung.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, soi bóng hai người bên trong.

Đêm dài đằng đẵng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận