Cận Trọng Sơn đẩy Tư Dã ra phía sau, nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động của Tư Dã.
Tư Dã còn không rõ vì sao Cận Trọng Sơn lại lấy điện thoại di động của mình, chỉ thấy Cận Trọng Sơn bật chức năng máy ảnh, ấn liên tục mấy tấm về phía Nhiếp Vân Thanh.
Sau đó thay đổi từ chụp ảnh sang video, ghi lại từ trái sang phải.
Nhiếp Vân Thanh bị đẩy trở tay không kịp, hét lên: " Mày chụp cái gì! ”
Sau khi bị camera nhắm tới, đám đông xung quanh hoặc che mặt hoặc rút điện thoại di động đang quay.
Sau khi triển lãm bắt đầu, Cận Trọng Sơn chắc chắn là người mẫu được quan tâm nhất.
Nhưng thời điểm nhiều nhất, ống kính tập trung trên người hắn cũng không có nhiều bằng nhắm vào Tư Dã lúc này.
Sự thôi thúc của mọi người khi thưởng thức vẻ đẹp không mạnh bằng lúc bản xem náo nhiệt.
Vài người trong số họ không biết về Nhiếp Vân Tân.
Mà một số người biết rõ nội tình, lúc này vẫn ôm tâm tính xem kịch, âm thầm cầm lấy điện thoại di động.
Họ muốn ghi lại sự bất lực của người khác, nhưng họ không muốn trở thành người bị ghi lại.
Khi cận Trọng Sơn quét qua, bọn họ đành phải rời khỏi hiện trường.
Tư Dã hiểu rõ dụng ý của Cận Trọng Sơn, lại dưới sự bảo vệ của Cận Trọng Sơn, nhất thời có thêm sức mạnh.
Anh là nạn nhân, anh phải đi ra.
Nếu như bị Nhiếp Vân Thanh kéo trở về dễ dàng như vậy, vậy anh làm sao xứng với bản thân đã phấn đấu một năm qua.
Tư Dã nhẹ nhàng cầm tay Cận Trọng Sơn, Cận Trọng Sơn lập tức nắm lại.
Nhiếp Vân Thanh chỉ phô trương thanh thế, ngay từ đầu cô đã không có ý định trực tiếp thương tổn Tư Dã.
Nhưng cô muốn Tư Dã phải khó chịu.
Bản thân cô làm truyền thông, quá hiểu làm thế nào để hủy diệt một người.
Sau một năm trở lại triển lãm danh tiếng, danh tiếng bị bôi nhọ và trở thành trò cười của các nhà thiết kế cả nước, ngay cả sau khi làm rõ thì sao?
Mọi người sẽ nhớ một cảnh cao trào của trò hề, nhớ Tư Dã hoảng sợ thống khổ, nhưng lại không thể giải thích được.
Sau đó, mục đích của cô đã đạt được.
Cô sẽ tạo ra một cơn ác mộng từng lúc trong sự nghiệp của Tư Dã.
Cô muốn người tài năng này cũng bị mắc kẹt trong vũng lầy như em trai mình!
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của người mẫu che chở Tư Dã đã làm đảo lộn kế hoạch của cô.
Hành động của hắn khiến không ít người xem náo nhiệt xoay người rời đi.
Mười người xoay người, chẳng mấy chốc cả trăm người đã xoay người.
Người xem dường như đã trở thành một thứ rất đáng hổ thẹn, đặc biệt là đối với những nhà thiết kế tự xưng là thanh cao.
Nhưng có người xem mới là những gì cô muốn.
Tư Dã sẽ lại gục ngã trước vô số lời chế nhạo, hoài nghi, hay đơn giản là những ánh mắt ác ý.
Chứ không phải như bây giờ, bị người mẫu này hoàn toàn che chở ở phía sau.
Cận Trọng Sơn còn đang quay, người vây quanh tầng trên cùng đã tản đi hơn phân nửa.
Ống kính lại nhắm về phía Nhiếp Vân Thanh, cô hét lên vẻ mặt dữ tợn:" Mày quay cái gì! ”
Cận Trọng Sơn bình tĩnh nói: "Thu thập chứng cứ."
Giọng điệu của hắn vẫn như lúc bình thường, ngay cả những lúc như vậy cũng không có nhiều thăng trầm.
Nhưng chỉ có Tư Dã nghe ra, phần bình tĩnh này có thêm một chút lạnh lùng.
Giống như một luồng gió lạnh thổi qua hồ Bạch Sa, cuộn lên băng và bụi tuyết.
Bởi vì hắn, Cận Trọng Sơn đang tức giận.
Nhiếp Vân Thanh ngạc nhiên, "Thu thập chứng cứ gì? Mày muốn làm gì?"
"Bằng chứng cô quấy rối Tư Dã nhiều lần." Cận Trọng Sơn cất điện thoại di động, không nhanh không chậm bấm vài cái.
Tư Dã thấy hắn mở album ảnh, lục lọi bên trong.
Nhiếp Vân Thanh: "Quấy rối nó? Nó giết em trai tao!"
"Chuyện của Nhiếp Vân Tân, cảnh sát đã điều tra rõ ràng.
Cậu ta là hung thủ, Tư Dã mới là nạn nhân.
”
"Không phải, không phải!"
Cận Trọng Sơn tựa như đã tìm được thứ mình muốn, "Một năm qua, cô bởi vì cái chết của Nhiếp Vân Tân mà quấy rối Tư Dã nhiều lần.
Mỗi lần em ấy tiếp nhận trị liệu tâm lý khá lên là cô đều sẽ gửi cho em ấy mấy chục mấy trăm tin nhắn, nhục mạ, hạ thấp em ấy, khiến em ấy không thể thoát khỏi cái chết của Nhiếp Vân Tân."
Hội trường lớn đột nhiên im lặng, giám khảo, nhà tài trợ, truyền thông, đối tác, đồng nghiệp, đều lắng nghe màn phản công hờ hững nhưng mạnh mẽ của người mẫu điển trai này.
Tư Vũ kinh ngạc nhìn Cận Trọng Sơn, cùng Tư Dã đang ở phía sau.
Hắn nhiều lần từ chối công việc, tự mình lái xe đưa Tư Dã đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng hắn chưa bao giờ biết, một năm nay Tư Dã còn chịu đựng việc bị Nhiếp Vân Thanh tra tấn!
Tại sao Tư Dã không nói với hắn!
"Bởi vì cô là chị của Nhiếp Vân Tân, Tư Dã biết cô vẫn đang đau khổ vì cái chết của em trai mình cho nên em ấy hết lần này tới lần khác đều tha thứ cho cô.
Nhưng cô từ trước tới nay chưa từng buông tha cho em ấy."
Nói xong, Cận Trọng Sơn hiển thị ảnh chụp màn hình chuyển hướng về phía Nhiếp Vân Thanh, "Chúng tôi đã lưu lại tất cả tin nhắn cô quấy rối em ấy."
Nhiếp Vân Thanh trợn mắt há hốc mồm, hai giây sau, tâm tình không khống chế được, xông lên muốn cướp đoạt điện thoại di động.
Cận Trọng Sơn lập tức cất điện thoại đi.
Ảnh chụp màn hình hiển thị cho Nhiếp Vân Thanh chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi.
Lúc trước Nhiếp Vân Thanh chỉ quấy rối bằng lời nói, nhưng bây giờ đã tính là hành hung.
Cận Trọng Sơn chế trụ cô, bảo vệ chạy tới, kéo Nhiếp Vân Thanh đi ra ngoài hội trường.
Cận Trọng Sơn đi theo, lần nữa lắc lư di động, "Sự kiên nhẫn của một người là có hạn, Tư Dã nhẫn nhịn cô một năm, sẽ không nhịn cô năm thứ hai nữa đâu.
Bằng chứng trò chuyện và bằng chứng video ngày hôm nay tôi sẽ bàn giao cho cảnh sát.
Cô Nhiếp, cô tự lo thân mình đi."
Trong hội trường vang lên Nhiếp Vân Thanh phát cuồng thét chói tai, vang vọng nhiều lần rồi biến mất không còn tăm tích.
Triển lãm tiếp tục, cảnh sát đến đưa Nhiếp Vân Thanh đi, Tư Dã, Cận Trọng Sơn cũng phải đi hỗ trợ điều tra.
Bởi vì Tư Vũ là người báo nên cũng phải tới cục cảnh sát.
Tư Vũ nổi giận vô cùng, "Chuyện cô ta quấy rối em sao không nói với anh? Anh không thể giải quyết giúp em sao? ”
Tư Dã xoa xoa tai, chỉ vào "Xin đừng ồn ào" dán trên tường sở cảnh sát.
Tư Vũ: "..."
Thật ra trong lòng hắn biết rõ, giờ phút này mình giống như pháo nổ, không chỉ bởi vì Nhiếp Vân Thanh, càng là bởi vì em trai phải chịu tội lớn như vậy, hắn thân là anh trai còn không rõ bằng một người ngoài mới quen biết.
Tình huống lúc ấy, nếu chắn trước mặt Tư Dã chính là hắn, hắn chưa chắc có thể xử lý tốt hơn Cận Trọng Sơn.
Thật khó để mô tả người đàn ông đến từ biên giới này.
Cận Trọng Sơn quá mức lãnh đạm nhưng lại quá thân mật với Tư Dã, còn Tư Dã như là bị mê hoặc.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Nhưng Cận Trọng Sơn thực sự đã bảo vệ Tư Dã.
Dù không muốn nhưng hắn cũng phải thừa nhận đây là một người đàn ông rất đáng tin cậy vào những thời khắc quan trọng.
Cảnh sát hoàn thành biên bản, ngoại trừ Nhiếp Vân Thanh, những người khác có thể trở về.
Tư Vũ đã tỉnh táo lại, định giải quyết chuyện này một hơi, bắt đầu liên lạc với bạn bè và luật sư của chi cục.
Thời gian đã chậm trễ quá lâu, Tư Dã muốn nhanh chóng trở về.
Có giành được giải thưởng hay không không quan trọng, nhưng anh phải có một lời với ban tổ chức.
Trên đường trở lại phòng triển lãm, Tư Dã đã hỏi câu mà anh đã kìm nén từ lâu: "Anh à, em không có tấm ảnh chụp màn hình nào, anh lấy ở đâu vậy?"
Lúc từ đường cổ Panlong trở về, Tư Dã đã kéo Nhiếp Vân Thanh vào danh sách chặn.
Sau đó cũng từng nghĩ tới việc nên chụp ảnh màn hình, nếu Như Nhiếp Vân Thanh tiếp tục làm ra chuyện khiến anh không thể nhịn được nữa, những ảnh chụp màn hình này sẽ trở thành chứng cứ anh đưa cho cảnh sát.
Cận Trọng Sơn cho Nhiếp Vân Thanh xem xong ảnh chụp màn hình thì trả lại điện thoại cho Tư Dã.
Đó đâu phải là hồ sơ quấy rối của Nhiếp Vân Thanh, chỉ là một khách hàng lâu năm của cửa hàng quần áo nửa đêm gửi tin nhắn khen Tư Dã mà thôi!
Vị khách hàng này chính là Ngải Y đã từng theo đuổi Cận Trọng Sơn.
Sau khi cửa hàng quần áo của Tư Dã mở cửa, Ngải Y là một trong những khách hàng đầu tiên.
Cô gái người Duy Ngô Nhĩ thông minh yêu cái đẹp, thích quần áo của Tư Dã, và thậm chí cả Tư Dã.
Có lẽ bởi vì theo đuổi Cận Trọng Sơn quá lâu, Ngải Y dần dần phát hiện quan hệ của Tư Dã và Cận Trọng Sơn không bình thường.
Vừa hỏi, Tư Dã còn chưa nói gì, Cận Trọng Sơn đã thừa nhận.
Tuy rằng Ngải Y buồn bã, nhưng trời sinh tính tình rộng lượng, người đàn ông mình thích có người yêu, cô liền quyết đoán buông tay.
Mùa đông, Ngải Y phàn nàn với Tư Dã rằng trời quá lạnh, mặc đồ nào cũng không đẹp.
Tư Dã lập tức hứng lên, nói thiết kế cho cô một bộ.
Thành phẩm đặt ở trước mặt Ngải Y, cô thích đến nước mắt lưng tròng, khen một thôi một hồi trước mặt còn chưa tính, nửa đêm còn "quấy rầy" Tư Dã ầm ầm.
Ngoài miệng Tư Dã ghét bỏ, lại lưu ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện, thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía một chút.
Thật trùng hợp, avatar của Ngải Y khá giống avtar của Nhiếp Vân Thanh.
Tư Dã bừng tỉnh đại ngộ, "Cho nên anh vừa lên đã lấy đi điện thoại di động của em!"
Cận Trọng Sơn gật đầu, "Điện thoại di động của anh tuy rằng cũng có thể chụp ảnh, nhưng anh không có ảnh chụp màn hình của Ngải Y, hơn nữa dùng điện thoại di động của em hiển thị ảnh chụp màn hình mới có thể khiến Nhiếp Vân Thanh tin."
"Vậy vừa rồi khi ở cục cảnh sát..."
"Hình ảnh và video tại hiện trường đã được bàn giao cho cảnh sát.
Cho cô ta xem ảnh chụp màn hình chủ yếu là để cô ta đừng làm ầm ĩ nữa, chứng cứ có ngày hôm nay cũng không sai biệt lắm."
Cận Trọng Sơn nhìn Tư Dã, thấy tóc anh có hơi rối bèn sửa lại giúp anh, " Cô ta biết chúng ta có ảnh chụp màn hình, sau này sẽ không dám quấy rầy em nữa."
Trái tim Tư Dã đập thình thịch, không để ý đến tài xế còn ở phía trước, vùi vào trong ngực Cận Trọng Sơn, cổ họng ngọt ngào gọi một tiếng "Anh à".
Trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng cũng không hẳn.
Cảm động tựa như quá chính trực lại quá xa cách, sự chấn động hẳn là lại một lần nữa động tâm.
Mỗi một ngày, Cận Trọng Sơn đều làm cho anh càng thêm động tâm.
Mặc dù không ở trên Khách Lạt Côn Lôn, đại bàng cao nguyên Pamir vẫn vượt qua thiên sơn vạn thủy, che chở cho anh.
Trở lại phòng triển lãm, vẫn chưa đến thời điểm công bố giải thưởng.
Chị Tinh và một số lãnh đạo cấp cao khác của "Vùng hoang dã" đang liên lạc với ban tổ chức kể về những gì đã xảy ra một năm trước.
Thấy Tư Dã trở về, chị Tinh lo lắng chạy tới, ôm chầm lấy anh chẳng nói lời nào.
Tư Dã trầm ổn cười cười, "Chị Tinh, để em đi nói với bọn họ."
Tư Dã đến phòng họp một mình, những người khác không thể đi vào.
Anh ở bên trong nửa giờ, Cận Trọng Sơn cũng chờ ở bên ngoài nửa giờ.
Cửa mở ra, người đầu tiên Tư Dã nhìn thấy chính là Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn nắm lấy cổ tay anh, kéo anh về phía mình, đè lại gáy anh, để cho anh không có gánh nặng tựa vào người mình.
"Em đã giải thích rõ ràng rồi.
Các nhà tài trợ ở Thành Đô cũng đã làm chứng cho em," Tư Dã nói, "Anh à, cô ấy không ảnh hưởng đến em.
”
Cận Trọng Sơn sờ sờ mái tóc xám của anh, cười khẽ: "Vậy thì tốt rồi.
”
Chín giải thưởng nặng nhất đã được công bố trước khi triển lãm kết thúc.
"Đại bàng trở lại." của Tư Dã đã giành được giải thưởng sáng tạo.
Với tư cách là người mẫu, Cận Trọng Sơn còn phải thay quần áo, đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Khi Tư Dã lên sân khấu phát biểu nhận giải thưởng, anh cảm ơn rất nhiều người.
Vô số máy ảnh quay phim nhắm vào bọn họ, Tư Dã vẫn cảm thấy mình chụp chưa đủ, sau khi kết thi anh giơ điện thoại di động lên, chụp ảnh tự sướng với Cận Trọng Sơn từ xa.
Trong ống kính, Cận Trọng Sơn từ trên sân khấu bước xuống, đi về phía anh.
Cũng giống như một ngày sau khi tỏ tình, anh chụp hình với cừu con, Cận Trọng Sơn tự tiện xông vào ống kính của anh.
Tư Dã không nhúc nhích, nhìn Cận Trọng Sơn càng ngày càng gần.
Đợi đến khi Cận Trọng Sơn đã dán cào lưng anh, anh đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, so với một cái "Ya".
Theo lý thuyết, Cận Trọng Sơn sẽ học anh " Ya" một cái
Nhưng mà cánh tay của Cận Trọng Sơn vòng qua đầu anh, trực tiếp lấy đi điện thoại di động của anh.
"Sao?"
"Để anh chụp."
Hình ảnh định hình, là nhà thiết kế ưu tú vừa đoạt giải cùng với người mẫu được anh hoá trang giống như thần đại bàng giáng thế.
Đằng sau họ là sự rực rỡ và chói lọi.
Sự tinh tế lãng mạn tỏa sáng.
"Anh à, mấy ngày sau em có thể dẫn anh đi chơi khắp nơi rồi.
Sau đó, chúng ta sẽ trở lại Kashgar, em sẽ mở một 'vùng hoang dã'..