Rạng Sáng

Quá trình mua đồ của họ diễn ra khá suông sẽ, An Lục không phải là người cầu kì, cậu chẳng đòi hỏi gì quá nhiều về bề ngoài, mua cũng được kha khá. Nhưng bây giờ An Lục cảm thấy rất đói, sáng dậy cậu đi thẳng đến ký túc rồi lại đi mua đồ, chưa có gì trong bụng, vừa định mở lời thì Châu Sinh đã lên tiếng trước.

- Nhóc nhỏ, đói không?

Sao cái tên này lúc nào cũng coi cậu như một cái gì đó rất nhỏ bé nha, hết là sóc nhỏ bây giờ lại là nhóc nhỏ.

- Tôi với cậu bằng tuổi, đừng gọi như thể cậu lớn hơn tôi ấy.

- Thì tôi lớn hơn cậu mà.

- Lưu ban à, không nghĩ xinh đẹp vậy mà lại lưu ban nha.

- Đơn giản là tôi cao hơn thì là lớn hơn cậu rồi, tôi cũng không nghĩ đẹp thế mà bị đần từ cách dùng từ cho đến suy nghĩ.

Tên này một ngày không nói kháy cậu là ăn ngủ không yên hay sao vậy, cậu không đáp lời chỉ nhìn hắn chằm chằm. Cái bụng đói của cậu đang biểu tình dữ dội hơn, nhịn gì cũng được chỉ nhịn ăn là cậu không làm được.


- Tôi muốn ăn thịt nướng.

- Mới sáng đã ăn nướng, ăn gì khác đi.

Có vẻ như Châu Sinh thật sự không đồng tình với thói quen ăn uống này của cậu, nhưng An Lục cũng không chịu thua.

- Có gì không được, trong đó cũng có nhiều món ăn kèm khác nữa.

Nói rồi cậu nhìn hắn với ánh mắt cún con, dường như không ăn cái đó cậu sẽ không ăn cái khác. An Lục làm sao biết được bản thân cậu lại đang làm nũng khi cảm nhận được sự nghiêm túc của Châu Sinh. Hắn cũng không ngờ khi đụng tới việc ăn uống An Lục sẽ làm nũng như thế, không thắng được ánh mắt ấy, Châu Sinh đành phải đồng ý với cậu. Trong lòng không khỏi phức tạp, vậy mà cậu lại dễ dàng mềm lòng với An Lục như thế.

Vào đến quán ăn, thấy được vẻ mặt vui vẻ của An Lục, bất giác cậu cũng thấy vui vẻ hơn. An Lục cứ thế ăn đến khi no bụng mới nhìn đến hắn, cậu có thói quen là khi ăn sẽ chỉ tập trung ăn uống thôi.

- No chưa, có sức về ký túc sắp xếp đồ đạc chưa.

Cậu gật đầu một cái rất vui vẻ. Sau lần đi này, có vẻ như Châu Sinh đã hiểu thêm đôi chút về con sóc nhỏ, quả thật có chút ương bướng nhưng lại rất dễ chiều.

Cứ thế họ đồng hành với nhau càng ngày càng hiểu thêm về đối phương, tuy ngoài miệng rất hay châm chọc nhau nhưng trong lòng họ đã vô tình có hình bóng của đối phương trong tim mình. Quá trình đi học của họ cũng không có gì gây cấn, cả ai đều có học lực vô cùng xuất sắc nên chẳng không có gì để nói, chỉ duy một điều là cả hai thường xuyên bị phạt vì đùa giỡn trong lớp.

Với tiết trời ôn hòa dễ chịu cùng vẽ đẹp lãng mạn, trầm lắng lại rất đỗi thơ mộng của nó cùng với những cảnh quang thiên nhiên hoàn mỹ, những công trình kiến trúc cổ La Mã, vẻ đẹp của nền văn hóa lâu đời một phần nào cũng đã làm đắm say bao người. Bên trong căn phòng, tiếng điện thoại của cả hai đồng thời nhận được tin nhắn với nội dung giống nhau:

"Anh với lão tam đang ở Ý, hiếm khi cả 4 người chúng ta mới cùng chung một nước đó, ra đây đi."

An Lục và Châu Sinh đều thoáng nhìn điện thoại của mình, hai người không để ý đến việc âm báo tin nhắn cùng lúc chỉ nghĩ là trùng hợp. Rồi cả hai đều chuẩn bị đi ra ngoài, Châu Sinh nói:

- Cậu ra ngoài sao?

- Cậu cũng ra ngoài sao?


- Tôi đi mua chút đồ, còn cậu.

- Tôi về nhà có chút chuyện.

Nói rồi Châu Sinh đi trước, tầm 10 phút sau An Lục cũng bắt đầu ra khỏi trường. Một người phóng như bay với con Rolls-Royce Sweptail đen, người còn lại cũng không kém với chiếc Bugatti Centodieci trắng, chỉ có duy nhất 10 chiếc Centodieci được sản xuất, làm cho nó trở thành một trong những chiếc siêu xe hiếm nhất và giá trị lên tới 8 triệu euro (khoảng 9 triệu USD).

Không khí ban đêm dần trở nên lạnh hơn, nhưng bên trong quán bar ngược lại mang đến cảm giác ấm áp. Tama Bar là một quán bar lâu đời tại Ý nhưng không phải ai cũng được vào đây, muốn vào phải đáp ứng đủ cái điều kiện tiên quyết nhưng vẫn có ngoại lệ nếu như bạn là có thẻ thành viên vip do chính ông chủ ở đây cấp, bạn có thể tự do ra vào và có những đãi ngộ vô cùng đặc biệt.

Bên trong căn phòng vip hai người đàn ông với gương mặt thanh tú, góc cạnh, mỗi người đều có vóc người vô cùng đẹp mắt, họ đang cười nói vui vẻ, hàn huyên về những việc đã qua đó là Nhiếp Đình và Thiệu Huy.

- Không biết khi nào thì lão nhị và lão tứ đến nhỉ?

Vừa hỏi xong cánh cửa được mở ra bởi người phục vụ, Châu Sinh bước vào.

- Lão nhị, lâu rồi mới gặp lại cậu đấy nhá.

- Đúng rồi, nói đi chuyện đi học có gì thú vị không.

Nhắc đến đây khóe miệng Châu Sinh nhếch lên không giấu được ý cười, nói:


- Cũng có đó, gặp được một con sóc ương ngạnh, đáng yêu.

Nhiếp Đình và Thiệu Huy đưa mắt nhìn nhau như không tin vào tai mình, Châu Sinh vậy mà khen người khác đáng yêu sao, có lầm không vậy? Không nhịn được thắc mắc, Thiệu Huy đáp:

- Cô gái nào xui xẻo vậy?

- Không, là con trai, cậu nhóc nhỏ.

Châu Sinh dửng dưng đáp, tuy là bạn đã lâu nhưng cậu không nói về xu hướng tính dục của bản thân. Đối với cậu đơn giản lắm, tình yêu là tình yêu, không quan tâm đến giới tính hay gia cảnh ra sao.

Hai người họ không kì thị, việc nam yêu nam bây giờ quá là bình thường, họ cũng giống như Châu Sinh, cứ yêu thôi, chả quan trọng các việc còn lại. Nhưng cái họ hiếu kì ở đây là phải là một cậu nhóc thế nào mới để lại được ấn tượng trong lòng Châu Sinh như vậy, theo như độ hiểu biết của họ thì Châu Sinh rất khó tiếp cận càng không phải dạng dễ chơi gì.

An Lục lúc này, vừa bước đến cửa liền bị chặn lại bởi người bảo vệ, vì mặt của cậu trông còn quá nhỏ với lại ở đây không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào. Không đợi người bảo vệ mở miệng tra hỏi thì từ trong túi quần An Lục lấy ra một chiếc thẻ Vip, rồi đi thẳng vào trong trước sự bất ngờ của những người xung quanh. Mọi người đều không ngờ một chàng trai trông khá nhỏ tuổi lại có thể có được chiếc thẻ này, một điều cần biết là chỉ có 10 chiếc thẻ Vip được sản xuất ra, làm họ không thể không đoán mò về thân phận của cậu.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận