Sáng sớm, bầu trời trong lành lan tỏa cảm giác êm đềm, ấm áp như mọi cảnh vật tại khu phố đang lay động. Những đám mây trắng nhẹ nhàng bay bồng bềnh, tạo nên những hình thù kỳ lạ. Những làn gió nhẹ nhàng nô đùa trong từng kẽ lá cây. Ngoài cửa sổ không khí mát mẻ cùng với đàn én bay lượn trên bầu trời, tạo nên bức tranh thanh bình và kỳ diệu.
Giọt sương ban mai còn đọng trên lá, hòa quyện với tia nắng sớm đầu tiên, tạo ra những viên pha lê tinh khôi mà tạo hóa đã ban tặng. Mặt trời lên cao, tia nắng vuốt nhẹ từng góc ngách, con hẻm, khe cửa... Truyện Light Novel
Trong ánh sáng dịu dàng, thành phố tựa như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Bên trong phòng, hai thân hình còn đang nằm trên giường sau chuyến đi chơi tối qua. Ở giường dưới, Châu Sinh khẽ động đôi mi, ánh nắng chiếu vào gương mặt thanh tú ấy. Mở mắt dậy, không khỏi nghĩ về chuyện tối qua, cậu cảm thấy tâm trạng bây giờ của mình vui đến khó tả. Lúc đầu, cậu rất sợ bản thân mình và An Lục quá khác nhau, vì cái mà An Lục chỉ cho cậu nhìn thấy là một thiếu gia nhà giàu, ương bướng thôi. Cậu sợ khi An Lục biết cậu là người mê những trò mạo hiểm này sẽ tránh xa cậu, thật may cả hai lại cùng chung một sở thích.
Ở giường trên, An Lục cũng đã tỉnh giấc, cậu khẽ mĩm cười. Có vẻ như suy nghĩ của hai người giống nhau.
Nhưng từ khi nào hai người lại thích đối phương như vậy, nếu có thể dùng từ gì để diễn tả thì đó là "định mệnh". Định mệnh đã cho hai người gặp nhau, trong một tình huống không thể tả. Trước đó, từ lần đầu tiên chạm mặt tuy chỉ là cái phớt qua nhưng cả hai đều có ấn tượng về nhau. Chỉ là trong vạn người bước qua họ đã náng lại nhìn đồi phương lâu hơn một chút. Trải qua những cuộc đấu võ mồm và không ngừng trêu ghẹo nhau, họ lại dần trở nên thân quen.
Con đường có thể thẳng nhưng trái tim thì không, nó quanh co như những đoạn đường băng qua ngọn núi. Ai lại đặt ra quy luật cho tình yêu khi mà bản thân tình yêu đã là một định luật cao quý nhất. Cả hai không phải không thích con gái, cũng không phải là người đồng tính, chỉ đơn giản là thích nhau và trùng hợp họ đều là con trai mà thôi. Yêu thích là đến từ con tim, chịu lắng nghe bản thân, biết mình cần làm gì và muốn gì để có được hạnh phúc như ý muốn.
Từ trước đến giờ, An Lục không giỏi bày tỏ tình cảm của mình nhưng cậu thật sự không muốn Châu Sinh thích người khác trước khi cậu bày tỏ lòng mình. Dù có bị từ chối cậu quyết vẫn phải cho hắn biết trong lòng của cậu có hắn, cảm xúc này chưa bao giờ xuất hiện ở An Lục, một cảm giác sợ người mình thích rơi vào tay người khác mà không biết ngoài kia vẫn có một người thích hắn đến vậy.
Cậu ngay lập tức nhảy từ trên xuống, Châu Sinh không khỏi giật mình:
- Cậu sợ tay chân mình lành lặn quá hả?
Nói rồi đưa mắt nhìn chằm vào người mới vừa nhảy xuống, rất cạn lời với cậu. An Lục cũng bắt được ánh mắt đấy, bây giờ cậu rất chờ mong nhưng cũng lo sợ, sợ bị từ chối, sợ không thể làm bạn được nữa, sợ không thể ở cạnh nhau, sợ... Hai tay cậu đưa tới nắm vào vai của người đối diện rất chặt, Châu Sinh cũng bất ngờ vì hành động bất chợt này.
- Tôi thích cậu.
Không khí như lắng đọng lại, An Lục run rẩy nói tiếp:
- Thật sự thích cậu, không biết từ khi nào lại có thứ tình cảm này, nhưng tôi biết nó là thật chưa bao giờ tôi cảm giác sợ cậu không phải là của tôi, sợ cậu ở bên người khác vui vẻ nói cười. Tôi đã từng nghĩ đó chỉ là cảm xúc vu vơ thôi, tôi đã định đi khám bác sĩ. Chẳng hiểu sao trong khoảng thời gian bên nhau trong đầu tôi chỉ luôn hiện lên hình bóng cậu và tim đập rất nhanh khi nghe thấy giọng nói của cậu. Giờ thì tôi biết đó là gì rồi, tôi thích cậu... thích rất nhiều.
Nói ra hết loạt suy nghĩ giấu kín, cậu cảm thấy rất thoải mái nhưng bây giờ cậu lại rất sợ giọng nói ấy cất lên đáp rằng tất cả là không thể.
Không chỉ có tâm trạng rối bời của An Lục, Châu Sinh càng bất ngờ hơn hết là tim hắn như đang dừng lại gom hết tất cả mọi thứ An Lục vừa nói khắc sâu vào tim.
- Em nói thật sao..
An Lục lấy hết can đảm nhìn thẳng vào gương mặt đang bất động ấy, cậu rưng rưng:
- Thật, em nói thật em...
Chưa đợi cậu nói hết Châu Sinh vội ôm chầm lấy cậu, dụi đầu vào hõm cổ của An Lục không nói gì nữa. An Lục cũng đáp lại cái ôm này, hay tay cậu vòng lại ôm lấy hắn khẽ vuốt ve tự như đang vỗ về. Lúc sau, cả hai buông nhau ra nhìn vào đối phương, Châu Sinh nhìn vào ánh mắt ấy khẽ lên tiếng.
- Đừng khóc, anh có thể thấy cả bầu trời sao trong đôi mắt em. Chính đôi mắt này đã lấy đi trái tim anh và sưởi ấm trái tim lạnh giá từ lâu của anh. Cám ơn em thật nhiều, anh cũng thích em.
Anh ấy cũng thích mình, anh ấy nói thật sao, đây là sự thật sao, không phải mình đang tự tưởng tượng đúng không? Cảm nhận được sự ngờ ngợ trong lòng An Lục.
- Anh thích em là thật, tất cả mọi thứ đang thật sự diễn ra đều là thật, em không tự tin vào bản thân mình thế sao, em phải biết rằng em rất xinh đẹp và tốt, nhớ chưa. Nào, không mè nheo nữa đi đánh răng rồi ăn sáng.
Chưa chịu tin, An Lục cố hỏi: " Sao anh thích em?", " Thích em ở điểm nào?"... và rất nhiều câu hỏi vì sao nhưng câu vì sao này lại làm cho Châu Sinh ngớ người.
- Anh cũng thích em mà sao không tỏ tình trước mà lại im lặng thế?
- Anh... anh cũng vừa nhận ra như em thôi, đang tìm cơ hội thích hợp.
Không để An Lục hỏi thêm hắn vội đẩy cậu đi vào nhà vệ sinh.
Dắt tay nhau đi ăn sáng, tâm trạng cả hai vô cùng vui vẻ. Nhìn nơi nào cũng ngập tràn hạnh phúc, An Lục ngại ngùng hỏi.
- Bây giờ em và anh đang như thế nào vậy?
- Là yêu, là người yêu của nhau. Anh là bạn trai em, em là người yêu anh.