15’ sau
Windy chọn ình bộ đồ thoải mái. Tóc vẫn búi cao. Windy mặc quần bó đen, áo sơ mi trắng viền đen. Áo ghi lê ngoài màu đen và đôi guốc cao 15cm màu đen gót nhọn mảnh. Còn Rainy cô chọn ình một bộ đồ trông khá teen. Áo lệch vai màu tím nhạt in hình lưỡi hái tử thần màu đen bên trái. Quần đùi màu đen và đôi guốc lúc sáng. Tóc Rainy cột cao. Cả hai bước ra cùng lúc. Thấy nó chưa ra hai người cùng đi đến trước cửa phòng nó. Hai người cùng đứng lại. Windy quay sang Rainy nói:
_ Chị gõ cửa đi em không dám đâu! - Windy sợ vì sáng nay chọc nó ở sân bay giờ gõ cửa sợ nó cho ăn đòn nên thế.
_ Tại sao thế? – Rainy thắc mắc hỏi
_ Chị cứ gõ cửa đi. – Windy nói.
Rainy khá nghi ngờ nhưng cũng không nói gì. Cô gõ cửa và gọi nó:
_ Snow đi thôi
Nó lúc này ở trong phòng mới sực tỉnh. Nó nói:
_ Em xuống ngay đây chị cứ xuống dưới đợi trước đi.
Đợi Windy và Rainy đi rồi nó mới lặng lẽ đứng lên và đi thay đồ. Còn khung ảnh thì nó để lại vị trí cũ. Nó đóng cửa và bước xuống dưới nhà.
Căn phòng trở nên yên tĩnh và ngập ánh nắng. Những tia nắng cuối ngày chiếu lên khung ảnh. Trên khung ảnh là hình một gia đình gồm 5 thành viên. Người phụ nữ ở giữa tấm ảnh mặc một bộ váy trắng choàng khăn lụa trắng. Tóc màu nâu hạt dẻ được uốn xoăn và búi cao. Mắt bà màu tím thạch anh. Trông bà thật đẹp dịu dàng mà không kém phần quý phái.
Người đàn ông đứng sau bà mặc bộ vest đen. Tóc ông màu đen mắt màu nâu sẫm. Một cậu bé 7 tuôỉ mặc bộ vest trắng đứng bên tay trái tóc đen mắt nâu sẫm cười tươi để lộ chiếc răng khểnh rất duyên. Bên phải là một cô bé 7 tuổi mặc bộ váy tím nhạt có điểm hoa màu tím sẫm nhỏ. Tóc cô màu đen được duỗi thẳng và cài băng đô nơ màu tím nhạt, mắt nâu sẫm. Cô bé cười rất tươi để lộ chiếc răng khểnh giống cậu bé kia. Hai người là an hem sinh đôi. Có một cô bé ngồi trên đùi của người phụ nữ. Cô bé 5 tuổi, tóc màu nâu hạt dẻ, mắt màu tím đang cười để lộ hai má lúm đồng tiền. Cô bé mặc váy hồng, tóc uốn nhẹ đầu đội vương miện nhỏ. Đó là gia đình của nó.
Tấm ảnh này được chụp trước một ngày sinh nhật 5 tuổi của nó. Ngày sinh nhật của nó cũng là ngày ba mẹ nó qua đời nên nó không muốn nhắc đến.
Nó bước xuống nhà với một bộ đồ mới. Áo thung đen trơn, quần bó đen, bốt da cao 15cm. Nó nói cắt ngang câu chuyện vui vẻ của Rainy và Windy:
_ Đi đâu đây?
_ Đi bar Kill đi! – Rainy và Windy đồng thanh.
_ Vậy thì đi thôi!
Nó, Rainy và Windy đi vào gara lấy chiếc Porcupine - 750.000 USD. Cả ba cùng chạy tới bar Kill. Vừa tới của bar Rainy có điện thoại nên nói nó và Windy vào trước. Vẫn cách thức cũ, Windy đạp của bar mà vào. Lần này thì chẳng có ai dám cản nữa vì hầu hết những người ở đây đều chứng kiến cảnh hôm trước Windy đánh tụi kia. Nó và Windy chọn một bàn trong góc khuất.
Một lúc sau Rainy bước vào. Rainy đang rất vui vì cú điện thoại vừa rồi là của người đó gọi. Người đó nói mấy ngày nữa sẽ về. Rainy không để ý đến đám người trong bar đang nhìn côvới ánh mắt thèm thuồng ghen tị.
Rainy đang lóng ngóng tìm chỗ tụi nó thì kịch bản lại tái diễn lần nữa. Một đám đã ngà ngà say bước tới chỗ cô. Một tên đặt định đặt bàn tay lên vai cô thì cô quay lại trừng mắt nhìn hắn. Hắn thấy cô quay lại thì cười cợt nhả nói:
_ Này em đi chơi với anh không?
Cả đám đằng sau hắn lại bắt đầu cười.
Rồi hắn định quàng tay qua vai Rainy. Rainy nhanh chóng lấy tay gạt tay hắn ra và lùi lại đằng sau. Hắn thấy thế thì nói:
_ Em còn bày đặt làm cao đấy à? Giá bao nhiêu anh cũng trả.
Trong khi hắn nói thì Rainy đi lại chiếc bàn gần đó lấy một cái khăn sạch thận trọng lau từng ngón tay rồi vứt chiếc khăn xuống sàn. Cô làm như cô vừa đụng vào vật gì ghê tởm lắm vậy. Windy và nó ngồi trong góc quan sát Rainy nhưng không ra giúp. Vì nó và Windy biết cô có thể đối phó được.
Còn đám đó thấy Rainy làm vậy thì tối sầm mặt. Hắn tiếp tục nói:
_ Giờ cô em muốn tự đi hay đợi tụi anh lôi đi?
Rainy nghe vậy thì cười nhếch mép khinh bỉ. Cô lấy ly rượu ở ngay trên bàn đi tới chỗ hắn rồi hất vào mặt hắn sau đó nói:
_ Mày xem lại mày đi! Mày tưởng mày là ai vậy? Giờ thì cút đi.
Hắn nghe vậy thì đen mặt. Hắn nói:
_ Tụi bây lên bắt bằng được nó về cho tao.
Tên đó vừa ra lệnh thì có hai bóng đen lao vào đám đó.
Tiếng là hét đau đớn vang khắp bar. Lúc này nó với Windy mới bước tới chỗ Rainy. Nó nói:
_ Moon.
Moon từ trong đám đó nhảy lên đứng trên vai nó. Đám người đó giờ đã nằm dưới đất, trên người đầy vết thương. Hai bóng đen xông vào đám đó, một là Moon còn một người là một thanh niên. Khi đã dừng đánh nhau cả nó, Windy và Rainy mới nhìn rõ đó là một chàng trai khá tuấn tú. Rainy cười nói:
_ Cám ơn anh đã giúp tôi.
Chàng trai nghe tiếng Rainy thì quay lại nói:
_ Không có gì!
Giờ mới thấy anh có đôi mắt xám tro buồn, mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng.
_ Anh tên gì vậy?
_ Blood-thirst – nó lạnh lùng lên tiếng trả lời thay anh ta. Windy đứng bên cạnh thì mặt lạnh băng.
Anh ta giờ mới chú ý đến nó và Windy. Anh ta lên tiếng nói:
_ Gặp lại nhau sớm quá nhỉ. – rồi lại cười nụ cười nửa miệng quen thuộc.
_ Anh cẩn thận đấy. – Windy lên tiếng cảnh cáo.
_ Để rồi xem. – anh ta nói một cách thách thức.
_ Các em biết anh ta à? – Rainy ngạc nhiên trước đoạn hội thoại khó hiểu này nên cất tiếng hỏi.
_ Cũng tạm được cho là vậy. – Windy thờ ơ nói.
_ Ra ngoài nói chuyện đi. – Nó lên tiếng lạnh lùng.
Nói xong thì nó đi ra trước. Windy, Rainy và Blood-thirst đi theo sau. Nó và Windy lấy xe phóng đi đâu đó luôn. Rainy và anh ta thấy thế đành lấy xe chạy theo sau. Tới một cánh đồng hoang thì nó và Windy dừng lại. Rainy và anh ta đến sau nó và Windy một chút. Rainy và anh ta bước vào thì thấy nó và Windy đang đứng nhìn lên bầu trời. Rainy bước ra sau hai đứa nó, cất tiếng hỏi:
_ Ruốt cuộc thì hai em có quan hệ gì với anh ta?
Lúc này nó và Windy mới quay lại đứng đối diện với anh ta. Rainy lúc này đứng bên cạnh hai người.
_ Anh ta là người ám sát tụi em nhưng không thành công. – Windy lạnh lùng lên tiếng.
Rainy sững người. Cô quá ngạc nhiên. Cô quay qua nhìn anh ta như muốn xác nhận. Bắt gặp ánh mắt của Rainy anh ta khó khăn gật nhẹ như xác nhận.
_ Theo thông tin chúng tôi điều tra được về anh thì anh là một sát thủ chuyên nghiệp điều này thì khỏi phải nói rồi. Anh cũng có những nguyên tắc rất đặc biệt như không tiết lộ thông tin khách hàng, chỉ bắn một phát đạn ai né được sẽ tha và đặc biệt là không giết người tốt dù có được thuê với giá cao.
Windy đọc một lèo những thông tin về anh ta. Thật ra nó và Windy điều tra được đầy đủ thông tin cá nhân và cả gia đình anh ta nữa nhưng Windy chỉ đọc một phần nhỏ thôi.
_ Đúng vậy đây là nguyên tắc làm việc xưa nay của ta. – anh ta nói.
_ Chúng tôi là người tốt tại sao lại muốn giết chúng tôi? – Windy nghi ngờ hỏi.
_ Làm gì có ai tự nhận mình là người xấu bao giờ. Theo thông tin tôi được nhận thì các cô đã giết không ít người vô tội, buôn vũ khí, buôn người….
Windy và Rainy càng nghe về sau các tội danh anh ta nói thì càng đen mặt. Nó thì cười thầm: “ Ông giỏi lắm Demon dám thuê người giết chúng tôi mà còn bịa ra đủ mọi tội danh cho chúng tôi nữa. Ông sẽ phải trả giá sớm thôi.”
_ Đủ rồi dừng lại đi. – Windy và Rainy không chịu nổi nữa nên đồng thanh nói.
_ Sao ta kể đúng quá hả?
_ Xưa nay chúng tôi chưa từng làm những việc đó. Thì việc gì phải sợ anh nói ra chứ! - Windy nói.
Nó phóng một chiếc phi tiêu tới chỗ anh ta. Anh ta nhẹ nhàng né ra. Anh ta khinh bỉ nói:
_ Dùng ám khí à? Đây đâu phải là hành động của người tốt chứ.
_ Anh tưởng nếu Snow muốn giết anh thì giờ anh đã không đứng đây rồi. - Windy nói
Hồi nãy lúc phi tiêu bay tới anh không cảm nhận được sát khí mà người phóng cũng không có ý định giết anh. Nếu không đúng như Windy nói thì anh đã đi nói chuyện uống trà với Diêm vương lão gia rồi.
_ Dù sao cũng cám ơn anh cứu chị tôi nên tôi sẽ không tính toán với anh nữa. Nhưng đừng để chúng tôi gặp lại anh. – nó lạnh lùng lên tiếng rồi bước đi.
Windy khi đi qua anh thể hiện rõ sự khinh bỉ nơi đáy mắt. Cô cười khẩy rồi đi theo nó. Rainy khi đi qua anh thì chỉ biết lắc đầu thôi. Cô là có một chút gì đó tiếc nuối cũng là phân vân. Anh cứu cô, cô rất cảm kích nhưng anh lại ám sát nó và Windy thì không thể tha. Mẹ cô đã dặn cô phải chăm sóc Snow. Nếu người đó mà biết được thì thể nào cũng đi giết anh. Nhưng anh cứu cô nên cô không biết làm sao.
Nó, Windy và Rainy lần lượt rời khỏi bãi cỏ. Anh thì vẫn đứng đó. Anh nhìn chiếc phi tiêu dưới đất là hình bông tuyết có một cánh dài hơn bốn cánh kia và khá nhọn được làm thủy tinh ở giữa là một viên đá màu tím. Nhìn chiếc phi tiêu anh sững người. Không lẽ nó là…
Xem ra lần này anh đã sai thật rồi. Anh lên xe và phóng về căn nhà của mình. Lên sân thượng ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc. Nhẹ nhàng dung chân đưa xích đu anh nhớ lại chuyện hồi tối.
Anh buồn quá nên đến bar uống rượu. Anh chỉ vào sau nó và Windy một chút. Anh mới ngồi nhấm nháp ly rượu thì thấy Rainy bước vô. Anh nhìn cô thật quen nhưng không nhớ ra nổi. Anh quan sát lời nói và hành động của cô thì nhớ ra. Cô chính là người con gái bấy lâu anh mong đợi.
Thấy tụi kia chuẩn bị đánh cô thì anh vội lao vào đánh đám đó để bảo vệ cô. Khi thấy cô hỏi anh là ai. Anh đã rất buồn vì cô không nhớ anh. Cô không nhớ anh thì anh sẽ làm quen với cô lại từ đầu. Đó là suy nghĩ lúc đó của anh. Nhưng anh thật không ngờ Snow là em của Rainy. Anh khó khăn lắm mới có thể gặp lại cô vậy mà anh lại đi ám sát em của cô. Cũng may hôm đó nó không chết nếu không anh cũng không còn mặt mũi nào gặp cô. Và nếu nó chết thì anh cũng không có tư cách sống vì anh đã phạm phải nguyên tắc làm việc quan trọng nhất của anh là không giết người tốt. Giờ đây anh thật sự không biết mình phải làm sao nữa. Mọi chuyện quá bất ngờ.
Anh nhìn lên bầu trời. Anh tự hỏi làm sao để mình có thể đến gặp nó, Windy và cô để nói lời xin lỗi. Anh không mong họ sẽ tha thứ anh chỉ mong Rainy không ghét anh thôi. Còn nó và Windy ghét anh cũng được. Bóng đêm và màn sương mờ bao phủ lấy anh. Anh dần chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ và trong mơ anh lại mơ thấy lần đầu tiên anh gặp Rainy.
Rainy đang đi trên đường thì gặp một đám thanh niên như tối nay. Đám đó ép cô vào một ngõ nhỏ. Cô cũng hành động như ngày hôm nay. Đám đó nổi khùng và bắt đầu ép cô chiều theo ý chúng.
Hôm đó là ngày mẹ anh mới mất được 1 tuần nên anh ra ngoài uống rượu giống hôm nay. Anh đi ngang thấy cô như vậy thì xông vào đánh đám đó. Sau khi đám đó bỏ chạy, cô cũng nói cám ơn và hỏi anh là ai. Anh giờ mới nhìn kỹ cô. Cô mang vẻ đẹp của thiên sứ. Tim anh khẽ đập lệch một nhịp.
Anh cũng nói không có gì nhưng chưa kịp nói tên thì cô tự dưng chạy qua bên kia đường. Anh liền chạy theo cô. Anh tới chỗ cô đứng thì thấy cô đang ngắm một bông quỳnh trắng đang nở dưới ánh trăng. Đột nhiên cô hỏi anh có thích hoa quỳnh trắng không. Anh nói không thì cô nói là cô rất thích nó. Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ thấy đã trễ nên vội vàng nói cám ơn anh thêm lần nữa rồi cô chạy nhanh đi. Anh đứng đó nhìn cô biến mất dần trong bóng đêm mà lòng xao xuyến.