Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận

Chương trước có một số lỗi chính tả mong mọi người bỏ qua. Mình sẽ cẩn thận hơn...
Quay lại với anh chàng sát thủ…
Sau khi giết nó thất bại. Anh ta ra khỏi sân bay, đi đến chiếc môtô đời mới của mình. Anh ta bỏ mũ ra để lộ khuôn mặt điển trai hiếm ai có. Anh tựa người vào chiếc xe của mình. Mái tóc đen bay trong gió đêm lạnh lẽo. Đôi mắt xám tro man mác buồn nhìn xa xăm. Nhìn anh bây giờ thật cuốn hút. Bất cứ cô gái nào nhìn anh bây giờ thì có thể nguyện chết vì anh.
Anh dường như không tin có người tránh được phát đạn của anh. Từ khi làm sát thủ không ai có thể né được phát đạn của anh cả. Vì vậy mỗi khi đi giết ai đó anh chỉ có một viên đạn. Anh đã tự hứa rằng nếu có ai né được phát đạn của anh thì anh sẽ tha mạng cho người đó. Và nó là người đầu tiên né được phát đạn của anh nên anh tha mạng cho nó. Đây là thất bại đầu tiên của anh. Anh nghĩ nó thật thú vị. Anh phóng xe đi vun vút trong màn đêm.
Kitttt…..
Anh dừng xe trước một ngôi biệt thự khá lớn trong thành phố. Bước xuống xe anh lại đội chiếc mũ quen thuộc. Bước đến trước cổng biệt thự có hai tên vệ sĩ đứng đó không cho anh vô. Người anh tỏa hàn khí đến run người nhưng hai tên vệ sĩ không biết trời cao đất dày mà vẫn chặn đường anh. Anh nhẹ nhàng vật hai tên đó xuống bằng một đòn Judo đơn giản.
Chuông báo động vang lên khắp khu biệt thự lạnh lẽo đến phát run. Một đám vệ sĩ chạy ra. Từ đầu đến chân đều một màu đen. Nhìn sơ qua có thể biết đây là xã hội đen. Anh nhẹ nhàng đi qua chúng. Anh đi tới đâu chúng né ra tới đó vì có mấy tên dại dột xông vô đã bị anh đánh bật ra thổ huyết mà chết không thì cũng gãy xương thành người tàn phế. Từ trong nhà có một tên mặc đồ đen chạy ra nói:
_ Đây là khách của ông chủ, ông chủ nói cho anh ta vào.
Lập tức đám người đó rẽ ra làm hai để lối đi giữa cho anh đi. Anh đi tới phòng làm việc của ông ta. Một căn phòng làm việc nhưng âm u lạnh lẽo đến rợn người. Bên trái bàn làm việc là một kệ sách. Bên phải là một tủ rượu quý. Đằng sau ông ta là một tấm rèm cửa sổ dày màu đen có thể che hết ánh nắng mặt trời vào ban ngày. Ngồi đằng sau bàn làm việc là một người đàn ông đã lớn tuổi nhưng toát lên sự uy quyền và tàn nhẫn của một thủ lĩnh xã hội đen thực thụ. Ông ta cất giọng hỏi anh trước:
_ Tại sao lại tới đây không phải ta đã trả tiền cho ngươi rồi sao?
_ Xin lỗi phải thông báo là tôi đã không giết được cô ta,
_ Cái gì tại sao lại như vậy? Không phải từ trước tới nay ngươi chưa hề thất bại sao? – ông ta nói gần như hét lên.
_ Đó là việc của tôi. Tôi tới đây để trả lại số tiền ông đã thuê tôi đây.
Nói rồi anh đặt cọc tiền xuống mặt bàn. Ông ta nhìn cọc tiền rồi nói:
_ Đúng là Blood-thirst việc gì cũng sòng phẳng.
_ Ông cũng vậy, Demon.
Nói xong anh bỏ đi để lại ông ta đang suy nghĩ một điều gì đó.
Còn phần anh thì sau khi ra khỏi căn biệt thự anh về nhà. Ngôi nhà lớn không thua kém gì căn biệt thự anh vừa tới. Căn nhà được thiết kế theo kiểu Pháp theo bản thiết kế của một nhà kiến trúc sư nổi tiếng. Nội thất đầu là nhập khẩu từ nước ngoài. Căn biệt thự đẹp và sang trọng là vậy nhưng lại âm u không sức sống. Tuy rất sạch sẽ nhưng căn biệt thự cứ như không có người ở.
Anh lên sân thượng. Sân thượng có vườn cây um tùm. Có chiếc xích đu màu trắng. Có cả một hòn non bộ rất đẹp. Anh ngồi trên chiếc xích đu. Dùng chân đẩy nhè nhẹ.
Tiếng cót két phát ra từ chiếc xích đu đều đều vang vọng trong không gian yên tĩnh của màn đêm. Anh bỏ chiếc mũ sang bên cạnh và ngồi suy nghĩ một điều gì đó rất sâu xa, mông lung và huyền bí như anh vậy.
Một cơn gió thoảng qua đưa mùi hoa quỳnh trắng dịu nhẹ vào sâu trong phổi anh. Nó khiến anh nhớ đến người con gái anh gặp trước đây. Cô rất đẹp và thuần khiết cũng huyền bí như hoa quỳnh trắng nở trong đêm. Cô rất thích hoa quỳnh trắng nên anh cũng trồng thử.
Mùi hoa thoảng nhẹ trong không khí khiến anh thấy lòng mình buồn man mác. Anh càng nhớ cô hơn. Anh muốn gặp lại cô nhưng không biết có cơ hội không. Nhiều lúc anh tự hỏi không biết đây có phải là tình yêu sét đánh không. Hoa quỳnh trắng nở trong đêm. Huyền bí mà dịu dàng như cô.
Ánh trăng chiếu rọi xuống nhân gian một màu vàng dịu nhẹ và thanh bình. Anh ngước đôi mắt màu xám tro buồn bã nhìn lên bầu trời đêm. Đêm nay thật đẹp. Các vì tinh tú tỏa sáng trên bầu trời cùng ánh trăng vàng nhạt khiến đêm càng thêm lung linh kỳ bí và cũng thật cuốn hút.
Anh tự hỏi liệu lúc này ở một nơi nào đó có ai đó cũng đang ngắm bầu trời đêm nay như anh không. Liệu cô có nhớ đến anh và anh có thể gặp cô hay không.
Anh tự hỏi liệu mẹ anh có là một trong các vì tinh tú trên kia không. Lúc nhỏ mẹ anh nói với anh khi một người chết đi thì họ sẽ hoa thành một vì tinh tú trên trời để dõi theo và bảo vệ người họ yêu thương. Có phải là mẹ anh đã giúp anh gặp cô không. Anh ngồi đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Màn đêm như ômtrọn anh vào lòng như mẹ anh vậy. Ở trên bầu trời có muôn vàn vì tinh tú kia, có một vì tinh tú khẽ nói:
_ Con trai cố lên ta luôn ở bên cạnh con và con sẽ được gặp người con thương nhớ nhanh thôi. Mẹ luôn yêu con con trai à!
~Tại một ngôi biệt thự nọ, trong đêm tối có một người lén lút ra sân sau của ngôi biệt thự. Sân sau của ngôi biệt thự màu xám này rất đẹp. Ở đây có các loại hoa nhiệt đới ở các nơi trên thế giới. Ở giữa vườn có đài phun nước hai tầng. Nước đưa lên cao rồi rớt xuống dưới ánh trăng nhìn như những viên pha lê trong suốt. Thanh khiết và lung linh dưới ánh trăng. Ông ta lấy chiếc điện thoại cảm ứng từ trong túi áo ra, lướt nhẹ ngón tay trên bàn phím bấm một dãy số.
Tút… tút… tút…
Tín hiệu được kết nối nhưng không ai trả lời. Ông ta gọi lại lần thứ hai thì có người trả lời cuộc gọi:
_ Có chuyện gì nói mau đi – Một giọng nói trầm và lạnh có mang vài phần bực bội.
Nghe giọng biết người bên kia đang bực nên ông ta vội nói nhanh:
_ Hai đứa nó đã về Việt Nam và hiện đang ở biệt thự mà ông ta mua cho chúng. Hai đứa nó đều là con gái của ông ta cả. Chúng sẽ học trường Royal và sẽ nhập học vào ngày mai lớp 12a1
_ Chỉ có vậy thôi sao? – người đàn ông nói giọng có chút bực vì thông tin khá ít.
_ Dạ hết rồi tôi chỉ mới thu thập được nhiêu đó thôi ạ! – ông ta nói một cách kính cẩn và hết sức thận trọng. Giọng ông ta nói rất nhỏ gần như bị tiếng nước chảy át hết.
_ Được rồi tiếp tục thu thập thêm thông tin và báo cáo lại cho ta. – người đàn ông cất giọng lạnh lùng có phần tàn nhẫn ra lệnh.
_ Dạ tôi biết rồi ạ! – ông ta kính cẩn đáp nhưng chư kịp nói hết câu thì người đàn ông kia đã ngắt cuộc gọi.
Ông ta tháo sim và vứt nó vào một lùm cây gần đó. Ông ta cất điện thoại vào túi rồi trở vào căn biệt thự và tiếp tục ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ở một căn biệt thự của Demon ông ta đang vắt óc để nghĩ ra một kế hoạch nham hiểm nhằmlật đổ một ai đó trong thời gian sắp tới. Ông ta nở một nụ cười gian xảo và gọi cho ai đó. Trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến một âm mưu khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui