5h sáng…
Nó giật mình tỉnh dậy sau khi mơ thấy cơn ác mộng thường nhật. Nó bất giác quay ra phía cửa sổ. Nó khá ngạc nhiên khi thấy hổ mẹ nhìn nó. Không phải ánh mắt thù địch mà là ánh mắt có chút lo lắng. Nó nhìn thật lâu rồi nó bỗng phát hiện mắt hổ mẹ rất đen. Nó nhìn hổ mẹ rồi nói:
_ Chị không sao,em cứ ngủ tiếp đi.
Nó dừng một chút rồi nói tiếp:
_ Tên em sẽ là Black.
Black nghe nó nói xong thì yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp. Nó bước xuống giường và đi tắm. Người nó đấy mồ hôi vì cơn ác mộng kia.
Cảm nhận cái lạnh thấm dần qua lớp da, nó dần bình tĩnh hơn và suy nghĩ điều gì đó.
Nó bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc áo sơ mi dài ngang đùi, không gài cúc đầu. Mài tóc dài còn ướt dính vào người nó. Nó bước tới bàn làm việc, cầm điện thoại lên. Điện thoại báo có tin nhắn mới. Là của Sun. Nó thắc mắc không biết có chuyện gì đây. Mở tin nhắn ra chỉ có một câu vẻn vẹn vài chữ: Anh đến bệnh viện, e
Đoạn tin nhắn chưa được viết xong, nhưng chừng đó nó cũng đủ hiểu có chuyện gì rồi.
Nó mở laptop lên và bắt đầu làm việc. Mấy hôm trước nó phát hiện trong phòng có mấy cái camera nhỏ được giấu khá kỹ nhưng đã bị nó vô hiệu hóa. Không những thế mà còn thông qua mạng lưới mạng của mấy cái camera phát tán virus thâm nhập vào hệ thống máy chủ. Nhưng nó chỉ phát tán loại virus thường nên dễ dàng bị máy chủ phát hiện và vô hiệu hóa.
6h30’ sáng…
Rainy gõ cửa phòng nó. Không đợi nó trả lời cô vội vàng bước nhanh tới bàn làm việc – nơi nó đang ngồi. Cô đang định nói gì thì nhìn thấy nó chỉ mặc cái áo sơ mi rộng nên ngạc nhiên, cô nói:
_ Em ăn mặc kiểu gì thế này?
Cô đang định nói tiếp thì nó chặn lại và hỏi:
_ Chị có việc gì mà sao lại xông vô phòng em lúc sáng sớm vậy?
_ Người ở sở thú gọi điện thoại đến nói muốn bắt hai con hổ về - cô chưa kịp nói hết thì cảm nhận đằng sau có ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Cô quay lại thì thấy Black và White đang nhìn cô. Cô cảm thấy có lạnh sống lưng. Các khớp cổ như bỉ gỉ sét, cô từ từ quay đầu lại như một cái máy. Cô định nói gì đó thì nó tay vuốt ve Moon nói:
_ Em biết rồi em sẽ giải quyết. Chị cũng nhanh chóng hoàn thành bộ sưu tập đi.
Rainy cảm thấy chóng mặt vì cách chuyển chủ đề 1800 của nó. Nhưng cô chẳng biết nói gì hơn nên đành ừ rồi về phòng.
Trong khi đó, Black và White đang nhìn nó như muốn hỏi liệu nó có làm thế không?
_ Chị không để các em đi đâu. Các em yên tâm.
Nói rồi nó lấy điện thoại gọi cho Wild – trợ lý của nó.
_ Giải quyết việc sở thú. – chưa đợi Wild nói gì nó đã nói trước và cúp máy luôn.
Wild đang ngái ngủ và chẳng hiểu nó nói gì. Anh chàng đành phải kêu thuộc hạ đi điều tra việc lien quan đến sở thú và việc nó bảo giải quyết là việc gì. Chẳng bao lâu sau, thuộc hạ báo cáo với anh kết quả điều tra. Khi anh hiểu được việc mà nó muốn anh giải quyết thì anh xém thổ huyết vì tức. Nhưng anh vẫn giải quyết việc đó nếu không muốn nó cắt lương.
Còn nó thì đang ung dung ngồi ăn sáng. Sau lưng là con Black đang ăn. Còn White và Moon ăn xong đang giỡn với nhau. Hạ nhân trong nhà ít nhiều cũng thấy sợ vì chuyện hôm qua. Họ sợ hổ một thì sợ nó mười.
Ăn xong nó cùng Windy và Rainy tới trường.
Reng.. reng… reng…
Chuông vào lớp đã vang lên nhưng không thấy Sun đâu. Ken không thấy Sun đến thì mừng ra mặt. Devil thì vẫn như thường nhưng đang suy nghĩ ruốt cuộc thì đã gặp Sun ở đâu.
Rainy do chán quá nên gục mặt xuống bàn ngủ. Windy chơi trò đánh nhau trên Ipad với Ken.
Thời gian dần trôi qua, đã gần hết tiết 1.
Điện thoại của nó bỗng rung nhẹ. Nó thấy người gọi là Sun thì không để ý nhiều mà nghe điện thoại trong lớp luôn.
Mọi người khá ngạc nhiên vì hành động của nó. Dù là ai gia đình quyền lực cỡ nào thì cũng không dám nghe điện thoại trong lớp như nó. Nhưng Rainy và Windy lại cực chú ý vì họ đoán được người gọi điện thoại là Sun.
_ ALo – nó nói
_ Em đến bệnh viện Hy Vọng ở đường xy nhanh nhé. Anh sai người mang xe hơi đến trước cổng trường rồi. – Sun nói xong chưa đợi nó nói gì đã cúp máy luôn.
Nó cũng chẳng nói nhiều vội lấy cặp rồi đi nhanh ra khỏi lớp. Giáo viên trên bục giảng đang đơ như cây cơ, thấy nó muốn ra khỏi lớp định lên tiếng ngăn lại thì Windy nói trước:
_ Có việc gì vậy?
_ Tao đi có chút chuyện. Mày và chị Rainy không cần lo.
Phần sau chỉ nghe tiếng nói chứ người thì không thấy đâu. Nó vội trèo lên chiếc BMW đen đang đợi nó ở cổng trường. Nó ngồi ghế lái. Bên ghế phụ có một chàng trai cũng khá đẹp trai đang ngồi đợi nó, tay cầm một sấp tài liệu.
_ Nói nhanh. – nó vừa khởi động xe vừa nói.
Wild đành báo cáo cho nó biết tình hình. Wild nói xong nó đã lái xe gần tới bệnh viện. Wild dù biết nó lái xe nhanh nhưng không nghĩ là nhanh tới mức này. Vì bênh viện này tương đối xa trường. Nếu ngồi taxi phải nửa tiếng mới tới. Còn nó thì chưa đầy 15’.
Két…
Tiếng xe thắng gấp. Nó mở cửa và bước nhanh vào bệnh viện. Đích đến là phòng cấp cứu tầng 5. Hôm nay nó mang giày bata nên nó không đợi thang máy mà nhanh chòng chạy lên tầng 5 bằng thang bộ.
Nó đi đến trước cửa phòng cấp cứu, nhận lấy bộ đồ bác sĩ phẫu thuật đem đi thay. Thay xong nó nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài có một cô gái mặt giàn giụa nước mắt đang ngồi. Cô gái là con gái của người đang được phẫu thuật.
Mỗi giấy phút trôi qua vừa nặng nề vừa dài như cả tiếng đồng hồ.
1 tiếng…
2 tiếng…
3 tiếng…
Nó và Sun bước ra từ phòng cấp cứu. Cô gái nhanh chóng chạy tới định hỏi nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi và lạnh như tiền của nó thì lời chưa nói đã vội nuốt xuống. Sun biết ai nhìn mặt nó chẳng thế nên nhẹ nhàng nói:
_ Mẹ cô không sao. Hiện đã qua cơn nguy hiểm. Chỉ cần đợi thuốc mê hết tác dụng, sau này ăn uống và uống thuốc là không để lại di chứng gì.
Cô gái nghe thế ngồi xuống khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nó và Sun đi thay đồ và rửa mặt. Nó cũng tẩy trang luôn. Nó và Sun mỗi người một cốc cà phê đen vừa đi vừa uống.