Ra khỏi trường nó đến thẳng bệnh viện Hy vọng.
Đi thẳng đến phòng bệnh của mẹ Samy.
Samy đang đứng ngoài đợi cô ngoài cửa phòng. Dù đang hóa trang nhưng Samy đã nhìn thấy một lần nên vẫn biết là nó.
_ Mẹ cô tỉnh lâu chưa?
_ Được 15 phút. Bác sĩ đang khám ẹ tôi. – Samy trả lời.
_ Tôi chắc nhỏ tuổi hơn cô, chúng ta xưng hô chị em. Giờ em nói chuyện với mẹ chị. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Nó nói rồi mở cửa phòng bước vô. Bác sĩ vừa khám xong ẹ Samy đang xoay người chuẩn bị đi. Nó lấy cuốn sổ xem tình trạng của mẹ Samy rồi ra dấu cho bác sĩ kia ra ngoài. Bác sĩ chỉ đành im lặng và nhìn theo.
Nó nghĩ với tình trạng sức khẻo này thì mẹ của Samy có thể chịu được kích động. Trong đầu thầm suy tính nên bắt đầu như thế nào để giảm mức độ phải chịu kích động của mẹ Samy. Vì mẹ Samy bị bệnh tim.
_ Cô là ai? – mẹ Samy lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
_ Cháu là bác sĩ đã làm phẫu thuật cho cô. – Nó vừa kéo chiếc ghế lại gần giường vừa trả lời.
Không để mẹ Samy hỏi gì, nó hỏi:
_ Chồng của cô…
Nó vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của mẹ Samy. Mẹ Samy nghe nó nhắc đến thì sắc mặt có phần trầm xuống. Đôi mắt có chút buồn thoáng qua.
_ Có phải là Vũ Phương không?
Mẹ Samy mở to mắt nhìn nó, biểu hiện rất ngạc nhiên. Vậy là nó biết chắc đây là chồng của mẹ Samy.
_ Cô không cần phải ngạc nhiên như thế. Cha mẹ cháu là bạn của chồng cô – nó nói tiếp thật từ từ để tránh gây sốc ẹ Samy.
_ Có một sự thật mà cô nên biết. Sự thật này liên quan đến chú Phương, cô có muốn biết không? – nó chậm chậm hỏi.
Mẹ Samy có chút do dự nhưng cũng gật đầu.
_ Cô phải thật bình tĩnh.
Nó lấy từ trong balo ra một xấp giấy A4 đưa ẹ Samy. Nó đột nhiên thấy hơi đau đầu nên đi vào nhà vệ sinh trong phòng. Phòng Vip thì đầy đủ tiện nghi như khách sạn.
Vã nước lạnh lên mặt, tỉnh táo được một chút, nó lấy lọ thuốc giảm đau uống một viên. Nó tẩy trang luôn rồi ra ngoài.
Mẹ Samy đang chăm chú vào trang giấy. Tay bà run run. Mẹ Samy ngước lên nhìn nó với đôi mắt ngấn lệ. Trong đôi mắt đó có một chút buồn, một chút là hối hận. Rất nhiều cảm xúc chất chứa trong đôi mắt bà lúc này.
Nhìn thấy nó sau khi tẩytrang, mẹ Samy sững người. Hai môi run run, giọng nói có chút nghẹn:
_ Cháu là con của họ.
Nhìn thấy được khuôn mặt thật của nó, mẹ Samy đã đoán ra nó là ai.
Nó không nói gì nhẹ gật đầu.Nó hiểu mẹ Samy muốn nói gì. Tiến lại chiếc ghế và ngồi xuống.
_ Cháu còn sống, vậy anh chị cháu…
_ Còn sống. – nó tiếp lời.
_ Tại sao cháu lại biết việc này?
_ Tối hôm sau khi đưa giấy ly hôn cho cô ký, chú Phương đã đến nhà cháu. Chú Phương nói rằng chú bị Demon uy hiếp phải giao công ty lại cho ông ta nếu không muốn cô và chị Samy phải chết. Vậy là chú ấy chuyển hết tải sản sang tên cô và ly hôn với cô. Chú ấy tới nhà cháu vì muốn nhờ cha mẹ cháu chăm sóc cô và chị Samy nhưng không ngờ mấy ngày sau …
Ngừng lại một chút nó nói tiếp:
_ Sau khi rời khỏi nhà cháu thì chú ấy bị Demon giết. Ngày hôm sau cha cháu biết tin thì đã muộn. Từ ngày đó cháu sống ở nước ngoài, cháu mới về nước gần đây và điều tra mọi chuyện. Cháu định đến tìm cô nhưng không ngờ Demon lại làm vậy. Tham vọng của ông ta quá lớn.
_ Cám ơn cháu đã cho cô biết. – mẹ Samy nói trong nước mắt.
_ Còn một chuyện nữa. – nó nói
_ Cháu cứ nói.
_ Chị Samy đã nghe thấy mọi chuyện tối hôm đó.
Mẹ Samy rất ngạc nhiên, bà mở miệng định hỏi thì nó nói từ đầu tới cuối giọng đều lạnh băng:
_ Tạm thời cô đừng nói gì với chị Samy. Anh cháu là viện trưởng bệnh viện này. Nhìn thấy thì cô đừng tỏ thái độ gì. Mọi chuyện cháu sẽ lo cô cứ yên tâm dưỡng bệnh.
Nó biết mẹ Samy sẽ tiếp tục khóc nên lấy lại xấp giấy rồi ấn huyệt ngủ của bà. Nó cũng có học đông y nên biết rõ các huyệt đạo. Mẹ Samy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nó mở cửa bước ra, một tay xách balo, một tay xoa xoa thái dương.
_ Mẹ chị sao rồi? – Samy lo lẳng hỏi. Vì phòng cách âm nên Samy không nghe thấy gì.
_ Cô ngủ rồi. Tình trạng hồi phục rất tốt. Nhưng tránh để cô bị kích động. Chị nên lo việc ở công ty trong thời gian tới. Có việc gì thì gọi em. Chị về nhà nghỉ ngơi chút đi. Em có việc phải đi.