Rất nhanh Tết Nguyên Đán đã đến…
Hôm nay là ngày cuối cùng đi học…
Hôm qua là ngày thi học kỳ I cuối cùng…
Lớp 12A1 vẫn sôi động như hằng ngày nhưng có náo nhiệt hơn… Vì sao thì ai cũng biết…
Cả lớp sôi nổi tính xem sau Tết ai là người phải lì xì đầu tiên, bắt cô Liên lì xì từng người…
Chỉ riêng một hàng cuối lớp là dường như không bị ảnh hưởng bởi không khí ấy.
_ Anh đến nhà em đón giao thừa nhé. Rủ thêm họ đi cũng được.
Samy đã xin phép mẹ trước rồi mới mời anh em nhà Sun. Sun chỉ nhìn cô mỉm cười chứ không nói gì. Anh nhìn về phía Snow hơi khó xử.
Snow cũng quay qua nhìn anh. Nó gật đầu và dùng khẩu hình nói anh cứ đồng ý. Mẹ Samy cũng đã nói với nó nhưng nó từ chối.
Sun thấy vậy mới gật đầu đồng ý với Samy. Samy vui vẻ đến cười không khép miệng lại được.
Nhưng bên Dan và Rainy lại là một không khí khác.
Không khí im lặng một cách lạ thường.
_Em…
_Anh…
Hai người lên tiếng cùng lúc. Dan nhìn Rainy ý bảo cô nói trước.
_ Hay chúng ta về nhà anh đón Tết? Cha anh chắc sẽ rất vui.
Nghe cô nói, anh hơi nhăn mày. Quan hệ giữa cha con anh rất nhạt. Lần cuối cùng anh cùng cha đón Tết đã rất lâu.
Anh khó xử nhìn cô. Nhìn thấy sự mong đợi trong mắt cô anh không nỡ từ chối nên đồng ý.
Anh không biết rằng vì quan hệ cha con anh không tốt nên cô mới muốn hai người đón Tết cùng cha anh. Cô chỉ muốn mối quan hệ của họ tốt hơn. Cô đã nói với Snow, Sun, Sky và Windy rồi.
_ Đón Tết ở nhà anh đi. – Windy nói với Sky giọng hào hứng.
_ Vậy còn cha em thì sao? – Sky không muốn xa cô nhưng ngày Tết cô phải về nhà chứ.
_ Không sao em sẽ gọi cha em sang đây đón Tết cùng chúng ta. Chắc ông cũng vui lắm khi gặp ông bà.
Windy vui vẻ nói. Cô thực mong chờ Tết mau tới. Đã lâu lắm rồi không được ăn Tết quê nhà.
Nó và Devil im lặng không ai nói lời nào. Đối với họ mà nói Tết không có nhiều ý nghĩa lắm. Tết chỉ đơn giản là một kỳ nghỉ mà thôi. Nó trong đầu đang nhẩm tính hai ngày nữa phải bay qua Mĩ giải quyết công việc.
Devil vẫn im lặng ngồi đó. Ánh mắt vô tình hay cố ý mà lướt qua nó. Trong đầu nghĩ nghỉ Tết 20 ngày vậy là không được gặp nó 20 ngày. Anh bị chính ý nghĩ ấy dọa. Từ khi nào anh có thói quen nghĩ về nó?
Những ngày cuối năm trôi qua một cách nhanh chóng. Sau khi được nghỉ nó mua vé máy bay bay sang Mĩ ngay để giải quyết công việc. Mina và Wild cũng đi theo.
Đêm ngày 30…
Nó kéo vali đi ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất. Đi được vài bước thì…
Bùm… bùm… bùm…
Trên bầu trời đêm, pháo hoa rực rỡ. Một năm mới đã đến, một năm cũ đã qua.
_ Pháo hoa đẹp thật.
Giọng Mina vang lên phía sau nó. Cô đang ngước lên nhìn bầu trời. Khóe miệng có nụ cười. Nụ cười có một chút ngây thơ của trẻ nhỏ nhưng lại không kém phần cuốn hút.
_ Anh thấy không đẹp bằng nụ cười bây giờ của em.
Wild nhìn cô cười nói. Đã rất lâu rồi hai người mới cùng nhau ngắm pháo hoa. Từgiờ họ có thể ở bên nhau.
Mina đỏ mặt quay sang đánh Wild. Anh vừa cười vừa né. Tiếng cười giòn tan trong không khí. Giống như… trước đây.
_ Thôi ngắm pháo hoa tiếp đi kìa.
Mina thôi đánh Wild, cũng ngước lên bầu trời. Một tay anh nhẹ cầm lấy tay cô. Những ngón tay đan khít vào nhau. Mina nhìn qua anh thấy anh đang mỉm cười nhìn mình. Cô cũng cười.
Snow nhìn thấy tất cả. Lòng cảm thấy ấm áp đôi chút khi thấy hai người vui vẻ. Nhìn hai người tay trong tay, tâm trí nó đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Devil. Xua đi ý nghĩ, nó ra một quyết định.
_ Hai người được nghỉ 7 ngày.
Mina và Wild muốn hỏi nó tại sao nhưng chỉ thấy bóng dáng nó xa xa. Wild nở nụ cười ấm áp, lòng thầm cám ơn.
Lái xe về biệt thự, quản gia Kim ra đón nó. Bước xuống xe rồi nó đưa vali cho quản gia. Nó định bước vào thì điện thoại đổ chuông. Nó dừng lại, mày khẽ nhíu. Ông quản gia cũng dừng lại.
_ Có chuyện gì?
_...
_ Tối hôm nay tổ chức vây bắt một đường dây ma túy tại ngoại thành trên đường đi Hà Nội – Vịnh Hạ Long đúng không?
_...
_ Được 2 giờ sáng. Tiến hành đi.
Nó nói chuyện qua điện thoại. Kết thúc, cất điện thoại vào túi, nó quay qua nhìn ông quản gia:
_ Giờ cháu có việc gấp, bác đem hành lý vào nhà giúp cháu. Ngày mai… à quên hôm nay chứ, bác có thể về nhà. Ba ngày tới cũng vậy. Bác ọi người nghỉ và phát tiền thưởng giùm cháu. Tiền cháu đã chyển qua tài khoản của bác rồi.
Ông quản gia nói cảm ơn rồi hứa sẽ làm tốt. Nó lại leo lên xe và phóng đi. Ở đằng sau, ông quản gia nở một nụ cười bí hiểm. Qua gương chiếu hậu, nhìn thấy nụ cười của quản gia, nó chỉ cười mỉa.
Meo…
Đột nhiên Moon nhảy lên vai nó. Kêu thêm vài tiếng như lên án nó không chăm sóc mình. Nó chỉ đành xoa xoa đầu Moon. Một chiếc lưỡi hồng liếm tay nó. Quay qua, White cũng đang đáng thương nhìn nó. Quay lại nhìn phía sau, Black không biết đã nằm trên ghế sau từ lúc nào. Bất lực lắc đầu, nó nhấn chân ga. Chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Mồng một Tết… Trên khắp nẻo đường muôn sắc hoa. Những tia nắng vàng vẽ thêm màu cho bức tranh thêm rực rỡ.
Ai ai cũng vui vẻ, quây quần bên gia đình. Cha của Windy đã về nước cùng đón Tết với ông bà ngoại Sky. Họ đều là người quen cũ. Đã giải quyết được khúc mắc nên không khí ấm áp, hòa thuận.
Ba người ngồi ngoài sân nhìn Sky và Windy đùa giỡn. Những ký ức xa xưa trở về, gợi trong họ một nỗi buồn thương da diết. Nắng xuân ấm áp xua tan đi cái lạnh của mùa đông nhưng không xua tan được cái lạnh trong tim họ.
Nhưng dù sao, họ mong giây phút này kéo dài mãi mãi. Để mọi việc vẫn tốt đẹp, tình yêu vẫn trong sáng không vẩn đục. Để nụ cười trên môi mãi không tắt. Để nắng ấm tạm thời xua tan lạnh giá trong tim. Để họ ngồi bên nhau…
Bên chỗ Sun và Samy cũng khá vui. Thật ra anh không nhớ lần cuối mình đón Tết là khi nào. Bây giờ được đón Tết vui vẻ và ấm áp như khiến anh rất vui. Nhưng anh vẫn không khỏi nhớ tới nó, Rainy và Sky.
Đối với Samy Tết năm nay thật sự rất vui. Vì có thêm ai đó. Mọi năm chỉ có mẹ và cô thôi. Đồng thời cô cũng nhận ra tình cảm mình dành cho Sun đã vượt qua tình bạn. Nhưng tạm thời cô chưa muốn nghĩ đến. Bây giờ cô chỉ mong họ có những giây phút ấm áp bên nhau.
Dù chỉ là trong chốc lát…
Năm nay cha Dan phá lệ về nhà đón Tết. Nhưng Dan và cha anh lại khá lạnh nhạt nên không khí có phần gượng gạo. Dù Rainy cố gắng thế nào thì không khí cũng không khá hơn bao nhiêu. Dan rất muốn hòa hợp với cha nhưng thời gian đã quá lâu. Tình cảm giữa họ đã phai nhạt đi nhiều. Nhất là khi anh và cha vẫn khúc mắc về cái chết của mẹ anh.
Nhưng dù sao, Tết này, bên cạnh họ là những người thân… Giao thừa không phải ở một mình…