Ngày Valentine…
Lớp khá vắng vì hầu hết đã đi chơi…
Nó và Devil vẫn đi học. Mới sáng nhưng hộc bàn và trên bàn của họ đã đầy chocolate đủ mọi hình dạng. Bàn của Sky, Dan và Sun cũng đồng dạng. Chỉ khác là họ không có ở đó, chỉ có cái bàn với hai cái ghế đầy chocolate.
Phiền chán, đầy là hai từ nó và Devil dùng để hình dung. Gạt hết đống quà trên bàn vào thùng rác nó nằm xuống bàn đánh một giấc.
Đã suốt hai ngày đêm nó không ngủ vì phải chỉ huy mọi người tổ chức bắt đường dây ma túy và buôn lậu vũ khí. Nhưng hai đêm liền đều thất bại. Mệt mỏi, nó chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Devil nhìn nó ngủ bình yên. Trong lòng có cảm giác khó hiểu. Anh không thể nào dời mắt khỏi nó.
Mày nhăn lại, trán có một tầng mồ hôi mỏng. Nó lại mơ thấy cơn ác mộng bao năm nay. Devil không đành lòng nhìn nó như vậy. Anh đành lay nó dậy.
Mở mắt, nó dần tỉnh dậy. Rất nhanh nó nhìn sang Devil như muốn hỏi anh gọi tôi dậy làm gì? Devil đành lấp liếm rằng có người gọi cho nó. Vẻ mặt anh khá lạnh để che dấu sự bối rối trước hành động của mình và ánh mắt của nó.
Nhìn điện thoại, quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn. Nhìn dãy số, là bác sĩ ở bệnh viện gọi nó. Tin nhắn đến trước nói là cô gái kia bệnh tái phát nói nó tới bệnh viện ngay. Tin nhắn tiếp theo là sau khoảng gần một tiếng nói tình hình cô gái kia đã ổn định lại nó không cần đến.
Nhíu mày, nó cảm thấy có chút nhức đầu. Dậy rồi thì làm việc vậy, nó nghĩ. Ngón tay lướt trên màn hình.
Những tiết học trôi qua một cách nhanh chóng. Học sinh ra về.
Trong lớp chỉ còn lại nó và Devil. Gửi đi tin nhắn cuối cùng nó đứng dậy, xách balo ra về. Devil cũng đứng dậy ngay sau nó.
Đi được mấy bước, nó cảm thấy chóng mặt. Và như lần trước nó ngất xỉu. Lần này, Devil nhanh tay đỡ được nó.
Bước từng bước trên hành lang ngập tràn ánh nắng…
Devil bế nó trên tay… Bước chân thật nhẹ như sợ làm nó thức giấc. Mái tóc nó khẽ lay động theo từng bước chân. Khóe miệng nó mỉm cười. Nó đang mơ một giấc mơ thật đẹp, không phải là cơn ác mộng mọi lần. Nó cảm thấy thật bình yên và đôi chút ấm áp.
Ánh mặt trời bao phủ lên họ một màu sắc mở ảo. Hai cái bóng hợp thành một trên mặt đất. Không gian như thật như giả, kéo dài vô tận…
Ở một nơi khác, cũng ngập tràn ánh nắng…
Nhà thờ Chính Tòa, Đà Lạt…
Sun ôm một bó hoa thật to đứng trước mặt Samy. Anh nở nụ cười ấm áp nhìn cô. Đôi mặt màu cà phê chân thành, ánh mắt anh dịu dàng. Dưới màu vàng cam của ánh nắng, đôi mắt ấy như có thêm ma lực, đầy sức hút nhưng cũng đầy tình cảm. Nụ cười ấy như góp phần cho ánh nắng cuối ngày thêm chói chang.
Samy nhìn anh, lòng tràn đầy bối rối. Vừa nãy, anh nói muốn cô làm bạn gái. Cô đã đợi câu nói này của anh lâu lắm rồi. Tim cô đập nhanh trong lồng ngực như nói cô mau đồng ý. Nhìn nụ cười ấm áp và ánh mắt chân thành của anh, má cô đỏ bừng. Hạ mi mắt che đi sự xúc động và bối rối, cô nhẹ gật đầu.
Sun đưa cô bó hoa. Nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi. Tim anh vừa nãy cũng đập thật nhanh. Anh sợ cô không đồng ý. Những lời anh chuẩn bị thật lâu nhưng không thể nói ra được gì ngoài một câu kia. Thấy cô đồng ý, lòng anh như trút được gánh nặng đồng thời cũng vui mừng. Trái tim anh đập từng nhịp trong hạnh phúc.
Samy đưa tay ra nhận. Những bông hoa mimosa màu vàng dưới ánh nắng lại càng rực rỡ, lòng cô cũng rực rỡ không kém.
Ngày khoảnh khắc cô chạm vào bó hoa, tiếng chuông nhà thờ vang lên…
Không gian tràn ngập màu vàng của ánh nắng, của hoa và của…
Tất cả như dừng lại, trong mắt cô và anh chỉ có nhau…
Thời gian như thoi đưa, kỳ thi học kỳ II đã tới gần…
Lớp 12a1 vẫn giữ được thành tích học tập nhất trường…
Nhưng…
Thành tích quậy thì tăng vọt…
Có thể nói, về mặt học tập thì lớp 12a1 nhất trường nhưng về mặt nề nếp tác phong thì cũng “nhất” trường.
Trước những trò nghịch ngợm của lớp thì Snow, Devil, Sun, Samy và Dan cũng bó tay. Dĩ nhiên người dẫn đầu là Sky và Windy. Nhưng Rainy cũng tham gia nên càng nhức đầu.
Người giải quyết hậu quả luôn luôn là… ai thì ai cũng biết. Không chỉ lớp quậy mà đôi khi cô Liên cũng tham gia…
Kỳ thi học kỳ II trôi qua nhanh chóng…
Lớp 12a1 vẫn ồn ào như thường ngày nhưng vắng bóng một người…
Devil ngồi một mình. Anh không làm gì, chỉ im lặng ngồi nhìn chỗ của nó. Sau ngày thi học kỳ cuối cùng, nó nghỉ học. Hôm nay là ngày thứ 3 nó nghỉ học.
Ánh nắng chiếu lên chỗ ngồi của Snow. Và lên Devil. Anh như nhìn thấy nó gối tay lên bàn để ngủ.
Cánh tay vươn ra, anh muốn chạm vào nhưng hình cảnh ấy biến mất. Trong bàn tay anh chỉ có nắng. Trong phút chốc, anh cảm thấy, nó cũng như nắng.
Khó nắm bắt và có thể biến mất bất cứ lúc nào…
Sự chống vắng, cô đơn tràn ngập trong lòng…
Nhận ra mình đang nghĩ về nó…
Bất giác, nụ cười khổ nở trên môi…
Anh nhớ nó…
Anh nhận ra rằng mình thích nó…
Bóng tối bao phủ vạn vật…
Những vì sao xếp rải rác trên bầu trời như có người cố tình xếp. Đêm không trăng. Gió mang theo chút lạnh của sương.
Mái tóc dài nhẹ bay trong gió... Làn váy lay động như cơn sóng… Snow ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
Nghĩ về nhiều chuyện, lòng nó lúc thanh tịnh, lúc rối bời…
Nhớ về cha mẹ, nhớ về kỷ niệm đẹp thời thơ ấu. Nhớ về câu nói trước khi đi của cha mẹ rằng đừng trả thù, các con phải sống thật hạnh phúc. Nghĩ về Sky. Vì không muốn Sky mất đi tình bạn, phải khó xử nên đến giờ nó vẫn chưa nói gì với Sky.
Nghĩ về Sun, Samy, Rainy và Dan, về Wild và Mina. Thầm mong họ sẽ nắm tay đi hết con đường. Nghĩ về lớp 12a1, về cô giáo chủ nhiệm đặc biệt. Nhớ về những kỷ niệm vui buồn với lớp…
Những buổi “hẹn hò” với Devil bất chợt hiện ra. Nghĩ thật nhiều về mục đích ban đầu cho đến bây giờ. Có lẽ là… yêu.
Bất tri bất giác, không biết đã yêu từ lúc nào…
Nhưng nghĩ về cái chết của cha mẹ. Lòng. Rối như tơ vò…
Có lẽ đã đến lúc buông tay, quên đi thù hận…???
Lòng. Phân vân…
Tâm trí phiêu đãng theo gió bay…
Không gian yên tĩnh…
Không biết đã bao lâu, tiếng chuông điện thoại phá vỡ không khí yên tĩnh…
Đứng dậy, đi tới bên giường, nó cầm điện thoại lên nghe. Người bên kia nói khá nhanh và kết thúc là nói nó đến ngay.
Bước tới trước cửa sổ, nhìn về khoảng không trước mặt, nó lại cuối xuống nhìn điện thoại trong tay. Hạ quyết định. Nhanh chóng thay đồ, cột tóc, nó mang theo Moon. Xoa đầu White và Black, nó dứt khoát bước đi.
Tiếng bước chân xa dần… White và Black nhìn theo…
Những bước chân quyết định số phận của những con người…
Mãi mãi…
Vòng quay của số phận lại xoay vòng…