Trong một căn phòng…
Giữa phòng kê một chiếc bàn chữ U lớn. Có 10 người đang ngồi xung quanh bàn. Mỗi người mặc đồ khác nhau, trước mặt là laptop đang mở. Một số người mặc đồ đen đứng xung quanh. Người gọi điện thoại, người kiểm tra an ninh.
Cạch…
Cửa phòng mở ra, nó bước vào, Moon ngồi trên vai nó.
_ Mọi việc thế nào rồi?
Nó vừa hỏi vừa đi đến chỗ trống còn lại ngồi xuống. Một người áo đen nhanh chóng mang laptop ra cho nó. Trên màn hình là bản đồ có định vị, góc màn hình có một hình ảnh nhỏ.
_ Đã thuyết phục được một số tên đầu hàng. Một số bị chúng ta gây mê và đưa đi. Người của chúng ta đã được thay vào.
Một người trong mười người đang ngồi lên tiếng. Mắt vẫn nhìn vào màn hình sắc mặt khá lạnh.
_ Các cô gái sao rồi?
_ Tình trạng sức khỏe không được tốt, tinh thần mệt mỏi, hoảng loạn. Họ bị trói tay chân phòng trường hợp bỏ trốn, miệng dán băng keo.
Một người khác nói, tay vẫn gõ trên bàn phím.
_ Đang ở đâu? – nó tiếp tục hỏi.
_ Một huyện miền núi gần biên giới Trung Quốc. Bọn chúng muốn bán những cô gái này ột tay buôn người Trung Quốc. Nhân lần này, chúng cũng bán ma túy và vũ khí.
Một người trẻ tuổi nói, mày hơi nhăn, một tay xoa xoa thái dương.
_ Đã biết địa điểm và thời gian chưa?
_ Theo lời của bọn chúng là 11 giờ 44 phút đêm nay. Nhưng có lẽ sẽ sớm hoặc muộn hơn một chút phòng cảnh sát.
Wild báo cáo cho nó. Nụ cười đã không còn trên môi,thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
_ Đã liên lạc được với đội phục kịch tại địa điểm giao dịch. Mọi người đã vào vị trí.
Một người khác báo cáo cho nó. Nét mặt có chút căng thẳng.
_ Đã chặn mọi đường lui.
Lấy tai nghe không dây đeo vào tai, nó đợi tín hiệu từ bên kia.
_ Đã chuẩn bị xong.
Một giọng nữ vang lên trong tai nghe.
Tích tắc… Tích tắc…
Đồng hồ trên tường điểm từng giây… Không khí căng như dây đàn…
11 giờ 20 phút…
Chúng bắt đầu di chuyển tới địa điểm giao hàng.
Trong rừng, trời tối đen. Khu rừng âm u đến đáng sợ.
_ Xong chuyến này là giàu rồi.
Một tên cầm súng đi bên cạnh tên cầm đèn pin nói. Châm một điếu thuốc, màu đỏ lập lòe trong đêm, tên cầm đèn nói:
_ Tập trung một chút. Sơ sót là chết hết đấy.
Tên kia ngậm miệng, tay nắm chặt khẩu súng. Dù trời đang rất lạnh nhưng hắn vẫn vã mồ hôi. Hắn có dự cảm không lành.
Một đôi mắt sáng như sao nhìn bọn chúng, lòng cười lạnh. Tay khẽ nhúc nhích, sợi dây thừng buộc ở cổ tay lỏng lẻo sắp rớt nhưng không ai chú ý. Thấp thoáng sau mái tóc đen là chiếc hoa tai phát ra ánh sáng màu đỏ.
Những cô gái sợ hãi đi theo chúng. Xung quanh không tên nào là không cầm súng. Một nhóm đằng sau vận chuyển những chiếc thùng lớn. Đoàn người lặng lẽ đi trong đêm.
Đi qua một bụi rậm, một cô gái biến mất nhưng không ai nhận ra. Đi qua một táng đá lớn, cô gái lại trở về.
Trong phòng họp…
Nó nhìn tín hiệu đỏ trên màn hình đang từ từ di chuyển vào trong vị trí phục kích. Thêm chút nữa, dừng lại tại vị trí giao hàng.
Đoàn người tiến vào một ngôi nhà. Thoạt nhìn có vẻ đổ nát, xung quanh có người đứng canh gác. Bên trong lại không giống với vẻ đổ nát, cũ kỹ bên ngoài.
Họ đang đứng giữa một căn phòng lớn, đèn hơi tối.
Cộc cộc cộc…
Tiếng bước chân tới gần. Một người đàn ông to béo, đầu hói bước vào. Tay chống một cây gậy làm bằng gỗ cẩm lai, miệng còn ngậm điếu xì gà. Theo sau là mấy tên vệ sĩ.
Hắn nhìn những cô gái với ánh mắt thèm thuồng, khiến người ta nổi da gà. Ánh mắt hắn dừng lại ở cô gái đứng đầu hàng. Cô gái chỉ biết im lặng chịu đựng cái nhìn của hắn. Nhưng thời cơ chưa tới, chỉ có thể nhẫn. Cúi gằm mặt, thân mình hơi run như sợ hãi. Không ai để ý đến chiếc hoa tai và một cái cúc áo lấp lánh của cô gái.
Một người đàn ông mặc bọ vest đen đi vào. Theo sau cũng là mấy tên vệ sĩ.
Hắn nở nụ cười nhìn người đàn ông to béo:
_ Chào ngài Trần, ngài thấy hàng lần này thế nào?
_ Hàng lần này thật tốt. Hợp tác vui vẻ. Mong sẽ lần tiếp theo ông Hùng.
Hai người bắt tay vui vẻ, miệng vẫn cười. Nhưng đằng sau nụ cười đó là gì thì chỉ có họ biết.
Trong khi hai người đàn ông “tay bắt mặt mừng” thì bên ngoài, đám vệ sĩ và thuộc hạ đã bị hạ. Một nhóm người khác thay thế vị trí.
Ngồi trước màn hình, nhìn thấy mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ, nó nói:
_ Hành động. Bắt sống hai người đàn ông, giữ tang vật và đảm bảo an toàn cho các cô gái.
Ai cũng hồi hộp. Thời khắc họ mong đợi đã tới. Lần này chỉ được thành công không được thất bại. Nếu thất bại những công sức trước đây coi như đổ sông đổ bể. Ai cũng chăm chú nhìn màn hình. Trên màn hình là hình ảnh trong và ngoài khu nhà.
Đám người bên ngoài nhìn người bên trong. Người bên ngoài gật đầu. Ngay lập tức, người bên ngoài xông vào.
Tiếng súng nổ liên tiếp. Một vài tên ngã xuống và không bao giờ đứng dậy nữa. Những cô gái chỉ biết ngồi xuống, hai tay ôm đầu.
Hai người đàn ông nhìn nhau. Trong mắt cả hai đều tràn ngập sự kinh ngạc. Những tên vệ sĩ nhanh chóng rút súng đứng xung quanh bảo vệ hai người.
Những tên trong đám người cũng nhanh chóng rút súng, bắn vào những kẻ xông vào. Nhưng điều họ không ngờ là những người đứng xung quanh các cô gái không bắn vào những người đột nhập mà bắn vào những tên đứng xung quanh thùng hàng.
Một vài tên ngã xuống, mắt vẫn chưa nhắm. Trong mắt là sự kinh ngạc, nét mặt vừa sợ hãi vừa hoảng hốt. Ắt hẳn họ không ngờ rằng những người tưởng như cùng phe lại chĩa súng vào mình.
Ông Trần và người đàn ông tên Hùng dưới sự bảo vệ của những tên vệ sĩ đi dần về phía cửa. Số vệ sĩ xung quanh hai gã đã chết quá nữa. Trong tay hai người súng đã lên đạn.
Rất nhanh họ nhận ra đám người xông vào bảo vệ các cô gái. Lão Trần thấy tình thế nguy hiểm vội bắn một phát vào tên gần đó, túm lấy cô gái đầu hàng – người gần lão nhất.
Nhìn hành động của lão, trên môi nó vẽ nụ cười tàn nhẫn, lạnh như băng.
Cô gái bị lão túm lại không hề hoảng sợ khiến lão hơi hoảng. Nhưng không để ý nhiều, lão cầm khẩu súng dí vào thai dương cô gái, lão quát lên:
_ Tất cả dừng tay không tao giết con bé.
Dường như ngay tức khắc mọi người dừng lại. Gã Hùng tưởng chừng mọi việc có thể đảo ngược. Gã cười cười, nụ cười thâm hiểm. Chỉ cần ra khỏi cửa, gã có thế chạy thoát. Ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng, gã dích dần về phía cửa.
Những người ngồi trước màn hình tim cũng như ngừng đập. Nhìn sang nó đợi chỉ thị.
_ Một… Hai… Ba…
Không nói gì nó chỉ nhẩm đếm. Dù nhỏ nhưng trong phòng khá im lặng nên mọi người vẫn nghe thấy. Đếm đến ba, nó búng tay. Mọi người không hiểu gì nhưng vẫn im lặng theo dõi mọi việc.
Tách…