Ranh Giới Giữa Tình Yêu Và Thù Hận

Tuần kế tiếp, Snow đi học được 4 ngày, 2 ngày sau nó nghỉ. Nó đến trễ nhất và về sớm nhất. Công việc của nó khá nhiều. Nó không tham gia các buổi đi chơi của lớp.
Sun, Rainy, Windy và Sky có hỏi nó nhưng nó nói là không có việc gì nghiêm trọng. Chỉ là có một hợp đồng mới mà thôi.
Công việc quá bận khiến nó không nhận ra rằng luôn có một người dõi theo mình. Ánh mắt người ấy lúc lạnh nhạt, lúc ưu tư. Có những lúc tình cảm lẫn lộn.
Trong một tuần này nó liên tục dùng nhiều thân phận phá các cuộc giao dịch của Demon. Lần phá cuộc giao dịch của Demon và lão Trần, nó tung tin do Nữ Hoàng Bóng Đêm làm.
Thành phố vẫn nhộn nhịp, người dân vẫn lo cuộc sống mưu sinh. Ít ai biết, bên dưới có bao nhiêu nguy hiểm và tử thần luôn luôn cận kề. Đã tới nước này, thì chỉ cần đi sai một bước tử thần sẽ ở phía trước.
Demon hiện đang rất tức giận. Mắt hắn đỏ gay, gân xanh nổi lên trên trán. Hắn nắm tay chặt tới nỗi các ngón tay trắng bệch. Hắn có một dự cảm chẳng lành nhưng hắn lại cho qua. Từ trước tới nay hắn không tin vào những chuyện tương tự. Hắn cố gắng níu kéo các mối quan hệ nhưng tình hình chẳng khả quan hơn bao nhiêu.
_ Do ai?
Hắn kìm nén tức giận hỏi tên thuộc hạ đang đứng trước mặt. Ánh mắt gã chứa đầy lửa giận. Tưởng chừng như có thể phun ra lửa.
_ Do Nữ Hoàng Bóng Đêm, do Ông chùm thế giới ngầm, Tập đoàn Universe…
Rầm…
Nghe tới đây, Demon đập bàn. Hắn không nghe nổi nữa. Tên thuộc hạ im bặt. Hắn xua tay. Tên thuộc hạ như bắt được vàng, chạy nhanh ra ngoài.
Demon nhẩm lại ba cái tên tên thuộc hạ vừa nói. Dừng lại ở Ông chùm thế giới ngầm, hắn nghĩ đến con trai Devil. Nhếch miệng cười, hắn bắt đầu suy tính. Dù gì cũng là con hắn, lợi dụng đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì to tát.
Một tuần nữa lại tới… Trời trong xanh, lác đác vài gợn mây trắng… Khung cảnh bình yên khiến lòng người thanh thản.
Rảo bước trên con đường “cũng” được tính là quen thuộc. Dưới bóng cây, một người con gái có mái tóc dài đang bước đi. Gió thổi tung mái tóc dài. Bóng dáng người con gái thấp thoáng rồi xa dần.
Tận hưởng không khí trong lành buổi sáng khiến Snow thoải mài hơn phần nào. Bước chân nhẹ hơn. Nó biết mình không còn cơ hội nhiều nên nó cố gắng tận hưởng từng giây phút.
Nó biết đằng sau mình có một người luôn dõi theo. Nhưng hai người như đang đi trên hai đường thẳng song song. Có lẽ hoặc mãi mãi không thể chạm nhau. Biết vậy nên nó chỉ đành bước tiếp.
Devil nhìn bóng dáng nó, lòng bối rối và có cảm giác khó tả. Rõ ràng, nó ở ngày phía trước nhưng sao lại xa đến vậy. Anh có cảm giác mình sẽ không bao giờ bắt kịp bước chân của nó…
Tuần này nó đi học khá đầy đủ. Vì mọi việc khá thuận lợi. Và. Nó muốn tận hưởng những ngày đi học cuối cùng. Âm thầm, nó ghi nhớ mọi việc. Nhiều lúc còn mỉm cười.
Trong khi đó, vẫn có một người ghi nhớ từng nụ cười của nó.
Mơ hồ, mọi người cảm thấy nó có sự thay đổi. Nó rất lạ nhưng không ai rõ ràng là nó thay đổi ở đâu. Nó như thật gần mà ngày càng xa. Một sự lo lắng len lỏi trong lòng họ nhưng lại không biết từ đâu đến.
Thứ sáu…
Lớp 12a1 vẫn ồn ào như thường lệ. Nhưng không khí có chút khác biệt. Không náo nhiệt như thường lệ mà có thêm chút ngọt ngào, quyến luyến. Ai cũng cười đùa nhưng sâu trong ánh mắt có chút buồn man mác.
Họ. Sắp xa nhau. Mỗi người một phương.
Tách…
Dường như ngay lập tức, mọi hành động của mọi người dừng lại. Đồng loạt nhìn về phía cửa, nơi phát ra âm thanh.
Một chiếc máy ảnh cơ…
Đó là thứ đầu tiên họ nhìn thấy. Chiếc máy ảnh hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Snow. Cúi xuống nhìn ảnh vừa chụp, nó cảm thấy như có người nhìn mình mà không khí thì lại im lặng khác thường. Ngẩng đầu lên, mọi người đang nhìn nó với ánh mắt như muốn hỏi “đang làm gì thế?”.
Tách…
Nó lại chụp thêm một tấm. Mọi người lúc này mới phản ứng. Có vài người định xông lên để hỏi thì một giọng nói quen thuộc vang lên khiến họ lại dừng ngay lập tức.
_ Hi các em! Sao hôm nay im lặng thế?
Cô Liên đi ra từ sau lưng nó. Nó giơ máy ảnh chụp cô Liên. Không đợi cô Liên phản ứng, nó xoay người đi về chỗ. Trên đường về chỗ, vô tình, nó bấm nút chụp. Một tấm hình được chụp ra. Trong ảnh, Devil đang chống cằm nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng bao phủ khiến gương mặt lạnh lùng ấm áp lên vài phần.
Ngồi vào chỗ, nó vẫn tiếp tục công việc của mình. Chụp ảnh.
Nghe tiếng máy ảnh, cô Liên hoàn hồn:
_ Này, em làm gì thế Snow?
_ Chụp ảnh.
Vừa nói nó vừa chụp cảnh cô Liên hiện đang trợn mắt, chỉ tay về phía nó. Cả lớp đợi sự thịnh nộ của cô Liên. Nhận được câu trả lời của nó, cô Liên hất tóc ra sau, làm tư thế một tay chống nạnh, một tay đặt trên gọng kiếng, nói:
_ Chụp đi. Tí nữa nhớ trả tiền cát-sê.
Cả lớp muốn té ghế trước câu nói của cô Liên. Nó đưa máy ảnh lên chụp.
Cô Liên thấy nó chụp xong rồi nên đi về phía bàn giáo viên. Bỏ đi gương mặt đùa giỡn lúc nãy thay thế bằng gương mặt hơi nghiêm có chút buồn nhưng lại ánh lên sự hi vọng:
_ Cuối năm rồi, chụp vài tấm cũng không sao. Các em nhất định phải thi đậu đại học. Giúp ích cho đất nước…
Nghe được hai câu đầu của cô Liên, cả lớp có vẻ buồn buồn. Nhưng nghe câu thứ 3, họ biết cô Liên lại bắt đầu “ ca bài ca con cá”. Nên lại quay ra nói chuyện với nhau. Cô Liên thấy cả lớp không chú ý bắt đầu nổi giận, quát cả lớp. Nhưng… chẳng hiệu quả ngược lại lớp càng ồn. Cô Liên quát thêm mấy tiếng nhưng thấy không hiệu quả nên ỉu xìu như trái bóng xi hơi ngồi xuống ghế, nằm ra bàn. Ánh mắt cô nhìn lũ học trò ông tám, bà tám dưới lớp đầy yêu thương. Khóe miệng cô mỉm cười, nghĩ lại những chuyện đã qua. Ánh mắt pha thêm chút buồn. Mắt cô long lanh một màn sương mỏng nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại càng sâu.
Từng khoảnh khắc ấy được nó ghi lại. Không nhịn được, khóe miệng lại cong lên. Nhưng lại vương chút buồn.
Giờ ra chơi, cả lớp tập chung dưới sân trường để chụp ảnh. Nhưng chỉ được mấy tấm ảnh đầu là nghiêm túc đứng thành hàng. Mấy tấm ảnh sau thì họ đã giỡn chạy khắp sân trường.
Hoa phượng vĩ đỏ rực báo hiệu mùa hè đến. Màu đỏ khắp sân trường ẩn chứa một sức mạnh kỳ diệu của sự sống. Ẩn chứa một ngọn lửa nhiệt huyết.
Trên thảm phương đỏ, dưới bóng cây phượng nở hoa đỏ rực, một người con trai dáng cao rao đứng đó, lưng tựa vào thân cây sau lưng. Những tia nắng xuyên qua tán cây nhảy múa trên người anh. Lặng lẽ quan sát mọi người. Không biết từ khi nào, lớp học này đã in sâu vào lòng anh. Những kỷ niệm đáng nhớ tuổi học trò. Những trò nghịch ngợm đầy tinh quái. Những lần cúp tiết đi chơi…
Khoảnh khắc Devil thất thần dưới tán cây đã được ghi lại… mãi mãi
Những lớp học khác nhìn lớp 12a1 dưới sân trường với ánh mắt ngưỡng mộ. Một phần vì thành tích học tập xuất sắc của lớp. Một phần vì… sự gắn bó khắng khít giữa họ…
Cô Liên cũng bỏ công việc của hiệu trưởng chạy ra chụp hình với lớp. Có cô Liên lớp càng “loạn”
Có lẽ dù ra trường nhưng lớp 12a1 vẫn in sâu vào lòng thầy cô và học sinh. Một vài nữ sinh bịt miệng nén tiếng nấc trong cổ họng. Họ thật tiếc thật tiếc vì không được nhìn gái xinh trai đẹp nữa. Một số mạnh dạn hơn thường ngày tới xin chữ ký và chụp hình. Đối tượng được nhiều người để ý nhất là Sun, Samy, Rainy, Dan, Sky, Windy. Dù rất muốn nhưng thấy vẻ mặt muôn đời không đổi của Devil nên đành ngậm ngùi tiếc nuối. Còn nó thì lo chụp hình nên từ chối tất cả chỉ nhận chụp hình giúp.
Chụp hình đã, nghịch đã, ai cũng mệt nên kéo nhau vào căn tin. Nhưng dù mệt nhưng vào căn tin họ vẫn giỡn tiếp. Họ muốn tận dụng những giờ phút cuối cùng để vui đùa, để bên nhau, để ghi nhớ về nhau…
Thời gian vẫn trôi. Dù người ta muốn hay không. Một ngày nữa qua đi. Luyến tiếc vẫy tay chào tạm biệt, hẹn thứ hai gặp lại.
Tranh thủ chụp vài bức ảnh nữa, nó nhìn họ. Lòng đủ loại tư vị. Chút buồn. Chút vui. Chút hy vọng. Chút luyến tiếc…
_ Em sao thế?
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai nó và giọng nói ấm áp kéo nó về thực tại. Quay lại nhìn Sun nó lắc đầu ý nói không sao.
_ Về thôi.
Rainy nói rồi bước lên kéo tay nó. Một sự sợ hãi len lỏi trong lòng cô. Chỉ khi nắm lấy bàn tay nó, cô mới cảm thấy yên tâm đôi chút. Dan nhìn Rainy, ánh mắt hâm mộ cùng yêu thương.
Sun và Samy nhìn cảnh tượng này có chút khó hiểu. Lòng cũng có chút lo lắng. Sky và Windy tâm trạng cũng không khá hơn bao nhiêu. Cố gắng dùng những câu nói đùa cui xua đi không khí kỳ lạ này.
Từ xa, Devil dựa lưng vào tường. Ánh mắt nhìn nó phức tạp. Anh ngưỡng mộ tình cảm giữa họ. Đã có lúc anh muốn phá vỡ nó. Nhưng nó đẹp và bình yên quá. Anh không nỡ. Nhìn nó, sự yêu thương che dấu thật kỹ nơi đáy mắt. Nghĩ đến những điều Demon nói. Lòng anh đã rối lại rối hơn.
_ Ngày mai chúng ta đi chơi được không?
Nó hỏi câu này khiến mọi người có phần ngạc nhiên. Vì từ trước đến giờ, số lần nó đi chơi chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói nó rủ người khác. Nhưng tất cả vẫn đồng ý. Nó hướng ánh mắt về phía Devil. Devil gật đầu coi như đồng ý.
Ánh nắng chiều phủ lên họ một màu vàng ấm áp. Khung cảnh ấm áp và bình yên. Say lòng người. Đi vào trong tim họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui