Một ngày mới lại đến…
Ngồi trên sô pha nó nhẹ nhàng vuốt ve đầu White. Moon nằm trong lòng nó ngủ ngon lành. Black thì nằm dưới chân nó lười biếng duỗi người. White lớn gần bằng Black nhưng vẫn thích làm nũng với nó.
Đồng hồ trên tường chậm chạp nhích dần…
Cả căn nhà chỉ có tiếng đồng hồ. Hôm nay người làm được nó cho nghỉ hết. Quản gia Kim không biết đã đi đâu. Rainy từ sáng sớm đã bận việc ở công ty. Sun chạy đến bệnh viện vì có ca phẫu thuật gấp. Windy phải đi giải quyết một ít chuyện của thế giới ngầm.
Hôm nay ai cũng bận rộn, chỉ có nó rảnh rỗi ngồi ở nhà. Cũng không hẳn vì nó đang đợi. Đợi một người đã thay đổi số phận của nó.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên xoay vòng tròn. Bình tĩnh nhìn chiếc điện thoại, nó để mặc cho cuộc gọi kết thúc. Thấy đã tới giờ, nó lên phòng.
Cạch…
Tiếng mở cửa như chói tai hơn khi căn nhà yên lặng. Cánh cửa từ từ mở ra… Một người bước vào…
Quản gia Kim bước về phía phòng điều khiển. Mỗi bước chân như nặng nề hơn. Đôi mắt tràn ngập tâm sự. Ông bước thật chậm nhưng cuối cùng vẫn tới. Từ từ ông mở cửa phòng, bước vào, đóng cửa. Căn nhà lại chìm vào im lặng. Do quá thất thần mà ông không nhận ra sự bất thường. Một người đáng ra phải ở đây lại không có. Căn nhà phải nhiều người chứ không phải im lặng không bóng người như vậy.
Đứng trong góc tối, nó nhìn thấy tất cả. Ba con vật sáu con mắt sáng quắc lên trong bóng tối một cách lạ thường.
Không tiếng động, nó bước về phía phòng điều khiển. Sau 5 phút nó rời đi.
Căn phòng đó đã trở thành một căn phòng kín. Không ai có thể ra vào. Bên trong, sau khi mã hóa tất cả các lớp bảo vệ của ngôi nhà, có một người đang đợi ông ta.
Cạch…
Cánh cửa phòng khách một lần nữa được mở ra. Căn phòng tối om do đã kéo hết rèm có một chút ánh chiếu vào. Cánh cửa thật nhanh được mở ra và một đám người xông vào. Một người đàn ông bước vào sau đám người. Nét mặt hung tợn, ánh mắt sắc bén và nham hiểm. Ngược ánh sáng, gương mặt ông ta càng tối tăm.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, màn hình phát sang… Giữa căn phòng tối tăm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng. Người đàn ông bước tới gần cái bàn nơi để chiếc điện thoại. Tiếng bước chân vang vọng rõ ràng trong không gian tịch mịch. Vươn tay, bàn tay ông ta ngày càng gần chiếc điện thoại.
Cộp…cộp…cộp…
Tiếng bước chân bước xuống từ trên lầu cắt ngang hành động của ông ta. Thu tay, đứng thẳng dậy, gương mặt ông ta bình tĩnh nhìn người đang từ từ bước xuống từ trên lầu. Trên bàn, chiếc điện thoại đã ngừng rung, căn phòng chìm vào bóng tối với một chút ánh sang phía cửa ra vào.
Tiếng bước chân như vang vọng khắp căn biệt thự. Trong bóng tối người con gái mặc chiếc váy đen trở nên thần bí hơn bao giờ hết. Bất giác ai cũng rùng mình một cái, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Chiếc mặt nạ màu đen đính kim cương che khuất gương mặt cô gái. Cô gái đã đi hết cầu thang đang tiến về phía cái bàn. Bước chân không tiếng động. Theo bước chân của cô gái, rèm cửa sau lưng cũng từ từ được kéo ra. Ánh sáng phút chốc tràn ngập căn phòng khiến mọi người phải nhắm mắt.
Cô gái được bao bọc bởi ánh sáng. Nhưng lại không cảm nhận được chút ấm áp nào. Ngược lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, lạnh lẽo. Thời gian như ngừng trôi…
Cô gái đứng trướcmặt ông ta.Ánh sáng chiếu rọi gương mặt độc ác và âm hiểm của ông ta. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Trong mắt chỉ toàn hàn ý. Không khí trong phòng ngột ngạt đến khó thở.
_ Ồ! Đây không phải là Nữ hoàng bóng đêm mà mọi người hay nhắc tới sao?
Demon là người lên tiếng phá vỡ không khí quỷ dị này. Không trả lời, Snow thản nhiên đi về phía sô pha, sau lưng là cửa sổ. Sự im lặng này khiến không khí càng quỷ dị hơn.
Demon ngồi xuống phía đối diện nó. Đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ bao vây. Nhìn thoáng qua ông ta có vẻ bình tĩnh nhưng lòng đang dậy song. Người ông muốn gặp hôm nay không phải Nữ hoàng bóng đêm. Ông cũng không thấy quản gia Kim đâu. Trong lòng nổi lên chút lo lắng và nghi ngờ nhưng nhanh chóng bị ông gạt bỏ. Ông đang giam giữ tính mạng của con gái quản gia Kim.
Nhìn biểu hiện có vẻ bình tĩnh của ông ta, nó đã đoán được ông ta đang nghĩ gì. Thản nhiên ngồi đối diện ông ta, nó đang nghĩ nên nói chuyện gì trước, tính thời gian thì cũng sắp tới rồi.
_ Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ.
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe không rét mà run.
_ Nói đùa gì thế, tôi nhớ chúng ta chưa bao giờ gặp nhau. – Demon cười thân thiện nhưng cặp mắt chứa đầy oán hận đã tố cáo hắn. Ngay sau đó nụ cười trên mặt ông ta biến mất, giọng nói lạnh băng. – Nhưng tại sao cô lại liên tiếp phá cuộc làm ăn của tôi?
Hôm nay không gặp được Ông chùm thế giới ngầm mà gặp phải nó ông ta đã không vui. Dù không muốn dây dưa vì Nữ hoàng bóng đêm là một nhân vật khó xơi nhưng ông ta vẫn muốn làm rõ chuyện này.
Cười nửa miệng không đáp lời, nó đưa tay tháo chiếc mặt nạ xuống. Gương mặt xinh đẹp lộ ra với đôi mắt tím đầy mê hoặc khiến người ta phải nín thở. Để chiếc mặt nạ xuống bên cạnh điện thoại, nó đầy hứng thú nhìn biểu hiện phong phú của Demon.
Nhìn thấy gương mặt của nó, đầu tiên là sững sờ, sau đó ông ta kinh ngạc. Vẻ mặt lại hiện lên nghi ngờ rõ ràng. Ngay sau đó là khẳng định. Ông ta sững sờ vì nó quá giống một người. Kinh ngạc vì đôi mắt tím của nó giống đôi mắt của người bạn thân nhất một thời. Nghi ngờ nó có phải là con của hai người đó. Ngay sau đó ông ta khẳng định nó là con của hai người đó. Một người, mẹ nó, là người ông ra yêu. Một người, cha nó, bạn thân nhất của ông ta một thời.
Meo…
Moon không biết từ khi nào đã ngồi ở trên vai nó. Tiếng kêu kéo Demon khỏi dòng suy nghĩ. Rất nhanh ông ta lấy lại bình tĩnh, định mở miệng nói gì thì nó đã nói trước:
_ Giờ thì ông hiểu vì sao rồi chứ? Ân oán khi xưa đến lúc giải quyết rồi nhỉ. Cũng đã 10 năm.