Kẹt…
Cánh cửa phòng điều khiển trên lầu được mở ra. Quản gia Kim bước ra, đầu cúi gằm không rõ đang nghĩ gì. Demon ngạc nhiên nhìn quản gia Kim, sau đó gọi:
_ Mau cứu ta nếu không con gái ông sẽ chết.
Lời chưa dứt, Demon nhìn người bước ra sau quản gia Kim thì im bặt. Mina khinh thường nhìn Demon. Cô thản nhiên đưa tay vuốt mái tóc sau đó nhìn nó nháy mắt tinh nghịch. Ý nói đã thành công. Nhưng ánh mắt cô lạnh băng lướt qua Demon. Ông ta định mở miệng nói gì đó nhưng nó đã nói trước:
_ Kế hoạch của ông… Thất bại.
Hai chữ thất bại vang vọng mãi trong đầu ông. Găm vào đầu ông như những nhát dao. Ông quay qua nhìn nó ánh mắt trở nên độc ác hơn bao giờ hết.
_ Ban đầu ông muốn Devil tiếp cận tôi. Làm cho tôi yêu Devil sau đó thong qua Devil không chế tôi để phục vụ cho các phi vụ trái phép của ông. Nhưng ông không lường được lại bị ép như ngày hôm nay. Nên ông muốn lợi dụng Devil uy hiếp tôi rồi ép Ông chùm thế giới ngầm để Devil cưới tôi. Sau đó tiếp tục buôn lậu trái phép.
Demon trợn hai mắt lên nhìn nó. Vì sao nó lại biết được kế hoạch của ông. Dừng một chút nó tiếp tục nói:
_ Nhưng rất tiếc. Windy mới là con gái ruột còn tôi chỉ là con nuôi. Báo cho ông một tin, tôi chỉ tung tin thôi. Còn cha Windy hôm nay không đến và ông ấy cũng không biết ngày hôm nay ở đây xảy ra chuyện gì.
Demon lâm vào trầm mặc, rõ ràng tin hôm nay Ông chùm thế giới ngầm về đây là thực 100%. Chẳng lẽ… ông ta ngước lên nhìn quản gia Kim, ánh mắt độc ác hơn bao giờ hết. Như biết được suy nghĩ của ông ta, nó tiếp tục:
_ Ông khỏi nhìn quản gia Kim. Ngay từ những ngày đầu tôi đã biết ông ta là gián điệp. Nhưng tin tức mà ông ta báo cho ông đều do tôi cố tình. Những lần ông thoát được là do tôi cố tình làm như vậy.
Ngữ khí tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác có cảm giác nặng tựa ngàn cân. Đường cùng Demon làm liều xông lên muốn bắt nó. Dù gì giờ ông cũng không còn gì, liều một lần cuối. White và Black hợp thời gầm lên hai tiếng dọa những người xung quanh chết khiếp. Hai con bạch hổ nhe hàm răng nhọn hoắt, hai chân trước cúi thấp, hai chân sau hơi khụy, chuẩn bị tư thế, tùy thời có thể xông lên xé xác Demon. Wild xuất hiện đúng lúc gí súng vào thái dương Demon. Cậu nở nụ cười nói:
_ Chào. Lần đầu tiên gặp mặt.
Demon chỉ còn nước đứng yên. Xoa xoa thái dương, nó đứng lên đi về phía Demon. Đứng cách Demon chừng một mét. Nó lấy một tờ giấy. Trên đó ghi rõ ràng: LỆNH BẮT NGƯỜI.
Demon như hóa đá. Miệng mấp máy muốn nói. Như đoán được ông ta định nói gì nó chỉ lên bàn. Trên bàn có đầy đủ chứng cớ cả hình ảnh, lời khai, tang chứng.
_ Ông bị bắt vì tội buôn lậu vũ khí, buôn người, buôn ma túy, trốn thuế…
Cạch…
Nó lấy còng tay còng hai tay ông ta lại. Wild vẫn nở nụ cười thường trực. Trong đó ẩn chứa gì thì chỉ có mình cậu biết.
_ Mời.
Vậy là Demon và thuộc hạ bị bắt. Cùng thời điểm, tại công ty và nhà riêng của ông ta bị lục soát và bắt giữ tất cả những người làm việc cho ông ta. Giấy tờ và tang vật bị đưa đi.
Trước khi bị áp giải đi, Demon nhìn nó cười một nụ cười. Nó chỉ lạnh nhạt liếc ông ta coi như đáp lại. Căn nhà phút chốc yên tĩnh lại.
Meo…
Moon dụi dụi đầu vào má nó như kể công. White cũng chạy tới muốn tranh công. Black chỉ lẳng lặng ngồi bên chân nó. Wild đưa tay xoa xoa đầu Black. Nụ cười trên môi cậu tươi tắn hơn bao giờ hết. Mina dùng hai tay vò vò đầu White. White tội nghiệp chỉ còn cách cầu cứu nó.
Nó hắng giọng cảnh cáo. Mina lè lưỡi cười với nó. Wild thì bày ra một biểu tình vô tội. Nở một nụ cười có phần dịu dàng lại có chút buồn man mác, nó vòng tay ôm hai người. Một cái ôm chứa đựng bao nhiều tình cảm.
Mina và Wild ngạc nhiên nhưng rồi cũng đưa tay ôm nó. Chính nó là người đem lại ánh sang cho cuộc đời của hai người. Hai người coi nó giống như một người than của mình. Trên môi ai người là nụ cười hạnh phúc. Black và White chỉ yên lặng nhìn họ. Moon từ trên vai nó nhẹ nhàng nhảy xuống ngồi trên đầu White.
Ánh nắng chiếu lên họ như điểm thêm một chút hạnh phúc. Không gian tràn ngập một cảm giác khó tả.
Nó nhỏ giọng thì thầm như chỉ để mình nó nghe:
_ Hai người nhất định phải hạnh phúc.
Mina và Wild chỉ nghe được một chút nhưng họ không hỏi lại. Họ định sẽ hỏi nó sau.
Buông hai người ra, nó nắm chặt tay hai người rồi để họ cầm tay nhau. Như một lời chúc phúc gởi đến hai người. Hai người định hỏi lại thì một người khác lên tiếng cắt đứt.
_ Xin lỗi cô chủ… Tôi…
Quản gia Kim ngập ngừng muốn nói gì đó. Nhưng nó ngắt lời ông:
_ Bác không cần nói gì nữa mọi chuyện tôi đều biết. Việc sau này không cần tôi nói chắc bác cũng biết. Tôi không muốn chị hay anh tôi biết được đâu. Giờ bác đến thăm con gái ở bệnh biện Hy Vọng đi. Mina và Wild sẽ đưa bác đi.
_ Vâng tôi biết rồi. Tôi sẽ xin nghỉ việc.
Quản gia Kim lặng lẽ bước ra khỏi căn biệt thự. Cảm giác hối hận, vui mừng và biết ơn không ngừng đan xen và giày vò ông.
Mina và Wild cười thật tươi nhìn nó rồi bước đi. Giờ đây, chỉ còn mình nó đứng đây, nơi này. Sự cô đơn bất chợt tràn ngập… Nhớ lại những chuyện xưa…
Sự việc 10 năm trước cha mẹ nó bị Demon giết cũng nhờ “ công” một phần của quản gia Kim. Ông giả làm người làm vào làm việc trong nhà nó và ngày hôm đó, ông cũng làm giống như hôm nay. Vô hiệu hóa các lớp bảo vệ của căn nhà. Nhưng ông bị Demon khống chế bằng bệnh tình của con gái mình. Ông chỉ còn cách vâng lệnh Demon.
Không lâu trước, nó đã cho người cứu cô gái và tự mình chữa bệnh giúp cô gái. Nó cố tình để ông nghe được các cuộc điện thoại để ông báo cho Demon. Và lần cuối cùng nó đã giả vờ nói rằng hôm nay cha Windy sẽ về đây. Và cũng để ông vô hiệu hóa các lớp bảo vệ của căn nhà.
Trong phòng điều khiển, Mina chờ ông làm xong rồi mới nói cho ông sự thật. Cho ông nói chuyện với con gái mình.
Hôm nay còn một người nữa nghe được mọi chuyện. Devil được nó hẹn tới đây và anh đã nghe hết. Nó muốn Devil biết được sự thật về cái chết của mẹ mình và việc làm của Demon trong thời gian qua.
Mọi chuyện đã kết thúc… Nhưng còn tình yêu của nó và Devil không biết sẽ đi về đâu. Sự tội lỗi tràn ngập trong tâm hồn họ. Snow là vì chính mình đã bắt Demon. Còn Devil là vì mình đã lợi dụng và hiểu lầm nó suốt thời gian qua…
Snow đang đứng trước cửa phòng của Rainy. Đưa tay, nhẹ nhàng áp lên cánh của gỗ lành lạnh. Miệng mấp máy, chúc chị mãi mãi hạnh phúc. Những hình ảnh bên nhau như mới ngày hôm qua. Nhớ vòng tay đầy yêu thương của chị.
Lê bước đến trước phòng Sun, nó nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt. Nó thật sự mong đột nhiên Sun mở cửa đi ra va vào nó. Anh rối rít xin lỗi và nó bắt anh đền bù bằng cách dẫn nó đi ăn kem… Nhưng cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Anh nhất định phải hạnh phúc, anh trai…
Chạm tay vào nắm đấm cửa phòng Windy, nó muốn mở ra lại thôi. Vì hôm nay không có một Windy hay cười, hay giận, hay thẹn thùng khi nhắc đến Sky trong phòng. Nhớ đến cô, khóe miệng bất giác nở nụ cười nhưng lòng lại đau, sống mũi có chút cay. Hạnh phúc nhé, my best friend…
Snow bước lang thang trên con đường đến trường quen thuộc. Những hình ảnh cùng đạp xe đến trường lướt qua. Cố không để mình nghĩ đến Devil nhưng là hình ảnh Devil vẫn xuất hiện trong đầu.
Chẳng biết đã đi bao lâu, nó đang đứng trước cổng trường. Bước qua cánh cổng, đi đến lớp học. Những ngón tay thon dài lướt qua bảng đen, lưới qua bàn học nơi mọi người ngồi. Kỷ niệm như dòng nước vỡ đê phút chốc tràn ngập trong lòng nó, tràn ngập trong không gian. Bên tai như có như không tiếng cười đùa của cả lớp và tiếng quát của cô Liên.
Cố gắng bước thật nhanh xuống sân trường, nó không muốn mình lưu luyến. Đột ngột dừng bước, trước mặt nó là cây phương vĩ đỏ rực. Hoa phượng rụng xuống kết thành thảm đỏ. Nhẹ nhàng nhặt một bông hoa. Bông hoa nằm trong bàn tay đỏ rực kiều diễm. Một cơn gió thổi bay bông hoa phượng khỏi lòng bàn tay nó, rơi xuống, hòa vào thảm hoa màu đỏ. Cũng giống như nó là một phần của lớp 12a1…
Bước ra khỏi trường, nó dạo vòng quanh, không biết thế nào lại đi đến quán Sweet Dream. Vào quán, nó ngồi vào chỗ quen thuộc bên cạnh cửa sổ và gọi một ly cà phê. Chống cằm ngồi nhìn người qua đường, nó ước mình là một người bình thường, được yêu được cười đùa, được nghịch ngợm… Những ký ức cứ đi từ chuyện này sang chuyện khác.
Thời gian cứ trôi, vô hình trời đã tối, thành phố lên đèn. Bước ra khỏi quán, nó lại tiếp tục đi dạo. Chân cứ nhẹ nhàng bước… Chiếc bóng cô đơn lặng lẽ trải dài trên con đường nhựa…