Còn nó nói là có việc nhưng thực ra là muốn đi dạo nên nói thế. Nó phóng xe tới một cánh đồng cỏ xanh ri. Dưới ánh trăng khuyết nhìn nó lúc này thật cô đơn và huyền bí. Nó ngồi ở dưới gốc cây mà nó đậu xe gần đó. Ngồi lặng nhìn cảnh vật nó lại nhớ tới gia đình nó. Đây là nơi mà gia đình nó thường tới vào những ngày nghỉ. Đang chìm đắm trong những suy nghĩ thì nó nghe một tiếng động kỳ lạ. Tiếng rên nho nhỏ phát ra từ một bụi cỏ gần đó. Nó không ngần ngại bước tới và nó thấy….
Thì ra là một chú hổ con. Đôi mắt to tròn màu đen láy nhìn nó với đôi mắt long lanh như sắp khóc. Hai cái tai ướt nhẹp vì sương nhưng vẫn vểnh lên. Chiếc mũi đen dính nước. Còn bộ lông trắng thì ướt nhẹp nhìn thật tội nghiệp. Chú hổ nhìn nó gừ vài tiếng. Nó nhìn chú hổ rồi thoáng nở nụ cười nhẹ. Nó dùng hai tay nâng chú hổ con lên mặc cho chú ra sức vùng vẫy.
Được một lúc, hổ con thầm mệt nên không vùng vẫy nữa mà để yên cho nó bế. Đó là nguyên do thứ nhất. Nguyên do thứ hai là ở nó có loại cảm giác khiến người ta phải sợ hãi.
Càng nhìn chú hổ nó càng thích. Nó cảm thấy một chất dinh dính ở tay nhìn kỹ thì ra là máu của hổ con. Hổ bị thương ở chân sau. Nó thấy vậy thì cởi áo khoác ngoài ra cuộn chú cún vào trong và lấy xe phóng về nhà. Windy sau khi về thì đã lên phòng ngủ. Nó về trong im lặng vì động cơ xe của nó đặc biệt nên tiếng rất nhỏ.
Nó lặng lẽ đi về phòng và băng bó cho hổ con. Sau đó nó tắm xơ và sấy khô cho hổ con. Hổ con nhìn nó gừ vài tiếng nhẹ như cám ơn nó. Nhưng chú ỉu xìu dụi dụi đầu vào tay nó. Nó hiểu hổ con đang đói nên xuống bếp lấy ít sữa đổ ra tô rồi đem lên. Hổ con thì sau khi nó đặt tô sữa xuống liền chạy tới liếm sữa. Sau khi đã no hổ con ngước lên nhìn nó với ánh mắt vui vẻ. Nó nhìn thấy sữa dính lên lông xung quanh miệng chú liền bật cười. Nó mắng yêu chú:
_ Xem em nay hư quá uống sữa mà để lem.
Như hiểu được lới nó nói chú quay đầu sang chỗ khác không nhìn nó nữa. Nó biết chú giận nên nói:
_ Thôi nào! Chị đặt tên cho em là White nhé.
Chú hổ nghe nó nói thì quay mặt lại nhìn nó rồi gật đầu như đồng ý. Nó nói:
_ Thôi đi ngủ nào.
White nghe liền chạy theo nó nhưng giường cao quá White không nhảy lên được hơn nữa chân đang đau nên nó lại rên. Nó lúc nay mới để ý đến White. Nó cúi xuống bồng White để lên giường rồi đi thay đồ để ngủ. Nó thay đồ xong ra thấy White đã ngủ ngon lành trong tấm chăn ấm áp nên cũng trèo lên giường chui vào chăn và ôm White vào lòng và chìm vào giấc ngủ.
Tối đó nó ngủ rất ngon và không mơ thấy ác mộng chắc là do có White bên cạnh. Nó và White ngủ tới sáng. Đang ngủ nó thấy cái gì ướt ướt liếm má nó làm nó thấy nhột nhột. Nó mở mắt thì ra là White đang cố đánh thức nó dậy.
Nó thấy White thì mỉm cười nhẹ. White thấy nó dậy rồi thì cứ dụi đầu vào mặt nó. Nó hỏi:
_ Đói rồi phải không?
White nhẹ gật đầu mắt nhìn nó long lanh. Nó cười rồi làm vệ sinh cá nhân sau đó mặc đồng phục và xách xái balo caro đỏ đen. Còn White thì ngoan ngoãn nằm trên giường đợi nó.
Xong xuôi nó bồng White trên tay đi xuống dưới nhà. Một tay thì vuốt ve nó. Lông White trắng muốt và vuốt rất êm nên nó vuốt mãi. White nằm trong tay nó ngủ lim dim. Mọi người trong nhà khá ngạc nhiên khi thấy nó bế White. Nhưng chẳng ai dám hó hé gì. Nó lại lấy sữa cho White uống. White uống ngon lành.
Còn nó, nó lên phòng gọi Windy. Lần này nó thấy Windy đang nằm dưới đất dang hai tay hai chân còn chăn thì ở cuối phòng. Nó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Windy cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô:
_ 5’
Windy nghe thì vội bật dậy chạy vào WC. Nó không nói gì chỉ bước xuống nhà ăn sáng.
Lúc này nó thấy White đang chạy quanh va vào mấy cái chân bàn. Xong lại ngồi xuống nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Nó bước xuống thì White chạy tới ngồi dưới hai chân nó, mắt nhìn nó như hỏi tại sao lại để nó một mình. Nó bế White lên bước tới bàn ngồi ăn bữa sáng một cách ngon lành. Còn White sau khi uống sữa no thì nằm trên lòng nó ngủ.
Windy bước xuống cầu thang với bộ đồng phục, đôi giày bata trắng và dĩ nhiên cũng là đôi duy nhất trên thế giới tay cầm chiếc ba lo màu trắng tinh có móc khóa hình đôi cánh. Tóc vẫn cột cao và hóa trang như ngày hôm qua. Tất nhiên là nó cũng thế. Thấy Windy bước xuống nó nói:
_ Trễ 30s.
_ Mày lúc nào cũng thế cẩn thận đến từng giây. – Windy nhăn mặt nói.
Nó thì không nói gì. Vẫn tiếp tục ăn. Windy cũng bước xuống. đi ngang qua nó thấy White đang nằm trên lòng nó, Windy khá ngạc nhiên hỏi:
_ Mày kiếm đâu ra chú cún dễ thương thế. Nó tên gì? – Windy hào hứng hỏi.
Còn tay thì định vuốt bộ lông trắng của White nhưng White như cảm nhận được liền rúc sâu vào trong lòng nó hơn. Windy thấy thế thì càng muốn vuốt nó. Cô đưa tay định tiếp tục thì White đột nhiên quay lại nhe hàm răng nanh ra như dọa cô. Nó thấy thế mới lên tiếng nói:
_ Đừng đụng vào White nó không thích đâu. Mà White là hổ chứ không phải chó con.
Windy nghe vậy thì cũng không nói gì nữa. White thì lại tiếp tục ngủ. Còn Windy thì có chút hậm hực vì không được vuốt White. Cô ăn sáng khá nhanh. Nó để White xuống đất và đi ra cổng lấy xe đi học.
Lúc đi qua phòng khách, tivi đang mở trương trình thời sự buổi sang, nó nghe thấy tim một con bạch hổ và con của nó mới xổng chuồng và thoátkhỏi sở thú. Phát thanh viên khuyến cáo mọi người nên cẩn thận. Windy cũng chạy theo và nghe thấy tin này. Nó định đi thì thấy có cái gì dưới chân bám vào chân nó. Nó nhìn xuống thì ra là White. Nó cúi xuống vuốt ve White rồi nói:
_ Ngoan vào nhà đi chị đi rồi về.
White không muốn nhưng vẫn đi vào nhà theo lời nó. Windy thấy vậy thì khá ngạc nhiên về thái độ ngoan ngoãn của White. Hai người lại cùng nhau đến trường và các học sinh trong trường vẫn thái độ khinh bỉ ấy. Ken và Devil vẫn đi hai chiếc xe hơi hôm qua tới trường.
Cả hai hôm nay đã mặc đồng phục nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của họ. Ken và Devil bước tới chỗ nó và Windy làm mọi người ngạc nhiên và nữ sinh thì nhìn nó với ánh mắt giết người. Devil đi tới đối diện với nó hỏi nó:
_ Em có đồng ý làm bạn gái tôi không?
Sau câu nói này của Devil làm mọi người sock không thể tả vì Devil xưa nay nổi tiếng lạnh lùng giờ lại tỏ tình với nó. Windy thì không ngạc nhiên lắm nhưng Ken thì sock tới nỗi không nói được gì. Mắt trợn tròn miệng há hốc. Đây cũng là tình trạng chung của cả trường.
Nó khẽ cười thầm nói:
_ Tại sao lại không?
Nó nói như vậy là ngầm đồng ý. Hắn cười thầm không ngờ là nó đẽ dụ vậy. Còn Windy sau khi nghe nó nói thì sock tới nỗi cả người cứng đờ không nói nên lời. Bọn nữ sinh thì lại càng ghét nó hơn. Bọn nữ sinh chửi rủa tụi nó không ngớt lời nhưng nó và Windy làm như không biết. Devil và nó sóng vai đi lên lớp. Còn Windy và Ken thì vừa đi vừa nói chuyện.
_ Này, cô có tin những chuyện vừa rồi là thật không?
_ Tôi cũng không tin đâu. Anh nhéo tôi một cái coi đây có phải là mơ không.
Ken nhéo má Windy một cái. Anh cảm thấy da cô thật mịn như da em bé ấy.
_ Á! Đau quá! Anh không nhẹ một chút được à?
_ Hơ tại cô nói tôi nhéo thì tôi nhéo không cám ơn thì thôi tại sao lại còn chửi tôi?
_ Cái lỗ tai nào của anh nghe thấy tôi chửi anh thế?
_ …
_ …
Thế là hai người cứ cãi nhau suốt dọc đường đi đến lớp. Vô tới lớp thì đã thấy nó và Devil ngồi bàn bên cạnh cửa sổ. Thế là hai người đành ngồi bàn kế bên. Hai người vẫn tiếp tục cãi nhau cho đến khi cô giáo vô. Lần này thì Devil vẫn ngủ, nó vẫn làm gì đó trên điện thoại. Còn Windy hôm nay cô chăm chú ghi bài và cả Ken cũng vậy.