-« Quỷ ngục quán » vì sao lại bị niêm phong?
Phương Lãnh hỏi tới vấn đề rất quan trọng.
Khi hỏi vấn đề này thì ngay lập tức kịch bản thu của hắn đến 40 tấm vé chuộc cái chết !
Chú hai sau khi nghe được câu hỏi của hắn liền thoáng có vẻ mất tự nhiên nhưng ngay sau đó thì sắc mặt của chú hai lại trở lại bình thường. Y nói:
-Đó là ước nguyện của cha cháu trước khi chết. Chúng ta hỉ làm theo ý của anh ấy mà thôi.
-Chỉ vậy thôi sao?
-Chỉ có vậy thôi.
Nếu đã như vậy thì Phương Lãnh cũng chẳng còn cách nào có thể tiếp tục truy vấn về vấn đề này .
-Vậy hài cốt của cha......
-Dựa theo yêu cầu của ông ấy, tro cốt của ông ấy sau khi hoả táng sẽ được rắc trên ngọn núi này.
Dượng tỏ ra có chút tiếc nuối khi nói tới chỗ này :
-Đáng tiếc cháu không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy trước khi chết.
Người cô vẫn luôn im lặng từ đầu buổi đến giờ đột nhiên lên tiếng:
-Đừng nói nữa ! Em hiện tại không muốn nhắc lại những chuyện này chút nào.
Đột nhiên bầu không khí lúc này trở nên vô cùng lãnh đạm.
-Dục Tô vẫn đợi cháu trở về.
Lúc này, chú hai bỗng nhiên nói:
-Cháu nếu trở về thì đợi sau khi hết thời gian để tang, người lớn chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa, được không ?
Phương Lãnh khẽ lắc đầu.
-Cháu tạm thời chưa muốn kết hôn.
-Dục Tô đã đợi cháu bảy năm trời......
-Cháu lúc này không có tâm tình làm chuyện đó.
Chú hai cũng không nhiều lời nữa.
Nếu chú hai và dì đều là do diễn viên nào đó đóng thì 2 người đó chắc chắn phải nói là những diễn viên gạo cội rồi.
-Tối nay cháu ngủ lại ở « Quỷ đầu quán » đi.
Chú hai nói:
-Cháu và A Liễm cũng xa cách đã lâu nên chắc chắn giữa hai đứa sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Cháu thấy cháu nội của chúng ta thế nào? Con bé rất xinh đấy.
-Cũng được ạ.
Đúng lúc này, Dục Tô bỗng nhiên đi tới.
-Ngụy Minh ! Tối nay anh ngủ lại ở « Quỷ đầu quán » sao?
Phương Lãnh khoát tay áo.
-Nếu chú hai đã có lời thì anh sẽ phải nghe theo thôi.
Vũ Sóc tỏ vẻ thất vọng. Hứa Dục Tô đương nhiên hy vọng có thể ở chung với Ngụy Minh. Mà nàng thì đang ở « Quỷ mục quán ».
-Cũng phải ! Anh và anh Nguỵ Liễm quả thật đã lâu không gặp, cũng nên ở cùng nhau 1 hồi.
Đêm có vẻ thật âm u.
Bầu trời ban đêm ở trên núi vốn là phải trong trẻo, trăng sáng ít sao nhưng hiện tại lại chẳng thấy 1 ngôi sao nào.
Ánh trăng cũng có vẻ yếu ớt khiến cho không gian có vẻ cực kỳ tối tăm. Mọi người vốn quen sống cảnh sống dù đang ban đêm nhưng trong thành thị đèn đuốc vẫn sáng choáng, nhưng ở nơi thôn quê thế này đương nhiên không thể nào có nhiều đèn đóm đến vậy.
Diệp Tưởng cũng chẳng thấy ngạc nhiên với chuyện này.Lần trước trong [Khách sạn ma ám], cơn bão cũng ập đến 1 cách khó hiểu,thành ra mấy ngày sau trời đất cũng tối tăm âm u chẳng tìm ra nổi 1 tia nắng. Bầu không khí trong bất cứ 1 bộ phim kinh dị chân thực nào đều được sắp đặt 1 cách vô cùng hoàn hảo.
Lúc này, Phương Lãnh đã sớm cầm theo đèn pin. Nếu không, trong không gian tối tăm thế này, quả thực rất dễ bị lạc đường. Hơn nữa, nếu không có dượng và dì dẫn đường, thì Phương Lãnh cũng chịu không mò nổi đường.
Lúc này ở tầng 3 của « Quỷ môn quán ».
Người chú hai Nguỵ Viễn Vu kéo rèm cửa sổ nhìn theo bóng dáng của đoàn người khuất dần trong bóng đêm.
Phía sau y là cô của Nguỵ Minh.
-Nó rốt cục cũng đã chịu trở về.
Vẻ mặt của Ngụy Viễn Vu lúc này có chút cổ quái.
-Đúng vậy.
Người cô nói:
-Nó còn chưa đến mức ngay cả cha mình chết cũng không chịu về chịu tang.
Ngụy Viễn Vu quay đầu sau đó rút ra 1 điếu thuốc từ trong bao ra châm rồi nói:
-Dù thế nào thì chúng ta......
Tiếp đó, y sẽ không nói gì nữa mà ngừng lại rút 1 hơi.
Khi trở về « Quỷ đầu quán » thì đoàn người có thêm dượng nữa.
Phương Lãnh đi bên cạnh của Diệp Tưởng còn Ôn Vũ Phàm đang ôm bé Lỵ Lỵ. Nhạc Lễ Thanh đi ở phía trước cùng 2 người dượng và dì. Đường núi trong màn đêm thật sự có chút âm u. Hơn nữa Vũ Sóc lại không ở đó cũng khiến cho đầu của mọi người tê rần. Hơn nữa thời gian mà bọn họ đang đi trên đoạn đường này đang nằm trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống nên trong lòng của mọi người cũng có chút bồn chồn.
Nhưng dù sao Phương Lãnh cũng là người kinh nghiệm đầy mình, Diệp Tưởng cũng không thể xem là ma mới nữa rồi, chỉ còn Nhạc Lễ Thanh là vẫn còn có vẻ lo sợ.
Lúc trước Nhạc Lễ Thanh có thể sống sót trong bộ phim kinh dị đầu tiên [ Hàng xóm mới ] đã có thể nói là phúc tinh chiếu mạng rồi. Nhưng vận may của 1 người cũng không thể kéo dài mãi.
Nhạc Lễ Thanh đi được vài bước liền quay nhìn Phương Lãnh và Diệp Tưởng, nhất là Phương Lãnh. Trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13, bất cứ 1 diễn viên nào cũng đều tỏ ra kính nể khi nghe được cái tên của Phương Lãnh. Cho nên, trong lòng của Nhạc Lễ Thanh thì Phương Lãnh chính là thần hộ mệnh của hắn.
May mà trên đường đi không có chuyện gì xảy ra. Vì đang trong giai đoạn kịch bản bị bỏ trống, nên mọi người cũng không ai nói gì cả. Khi trở lại « Quỷ đầu quán », Diệp Tưởng đã hạ quyết tâm, trong màn đầu tiên hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức,chờ đợi màn thứ hai bắt đầu. Dù sao, hắn đã hạ quyết tâm phải bảo vệ Ôn Vũ Phàm, mà ngay cả “con gái” của nàng, hắn cũng hy vọng bảo vệ được cô bé. Dù sao cô bé đó rất đáng yêu, thậm chí còn có thể xem cô bé như “cốt nhục” của hắn, nên hắn không hy vọng cô bé sẽ chết.
-Đưa mấy đứa tới đây thôi. Gia đình chúng ta còn phải trở về « Quỷ mục quán » nữai.
Dượng và dì nói rồi sau đó chào tạm biệt đám người Phương Lãnh. Nhạc Lễ Thanh vốn cũng muốn ở cùng với Phương Lãnh, nhưng trước đó khi hắn đề đạt ý kiến này thì “cha mẹ” hắn đã phản đối 1 cách dứt khoát. Nhưng may mà « Quỷ mục quán » còn có Bạch Vũ Sóc ở đó nên tình thế cũng không quá tệ.
Nhân lúc bây giờ đang là giai đoạn an toàn nên đám người lục tục đi tắm rửa.
Khi tắm rửa,bởi vì chủ sở hữu của vật bị nguyền rủa phải rời xa vật bị nguyền rủa, nên đây là đoạn thời gian nguy hiểm nhất khiến không ít người đều cảm thấy lo lắng. Cho dù đang là giai đoạn an toàn nhưng bọn họ ít nhiều gì cũng phải đề phòng. Nhưng cũng may mà ở đây có Phương Lãnh tọa trấn nên cũng mọi người cũng yên tâm hơn. Phương Lãnh ở « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 được nhiều người sùng bái như vậy đương nhiên y cũng không phải là người đơn giản. Nếu so sánh y với đám « tai to mặt lớn » như « Hầu tước », An Nguyệt Hình thì có lẽ y cũng chẳng là cái thá gì, nhưng trong 20 tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » y cũng được coi là người có năng lực. Nếu không, y chưa chắc đã sống được đến bây giờ.
Diệp Tưởng cũng có chút chờ mong được thấy năng lực của Phương Lãnh. Dù sao, trăm nghe không bằng một thấy. Diệp Tưởng cảm thấy rất hiếu kỳ xem năng lực của Phương Lãnh rốt cuộc ra sao,vật bị nguyền rủa bí ẩn của y lợi hại đến thế nào. Đã thế mọi người và Phương Lãnh còn cố tình lấp lửng mà chỉ nói đến lúc đó khi hắn nhìn thấy thì hắn khắc hiểu. Có thể nói, vật bị nguyền rủa đó của Phương Lãnh chính là đòn bẩy khiến « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 bắt đầu quật khởi.
Bóng đêm càng lúc càng âm u. Diệp Tưởng thay quần áo ngủ rồi trở về phòng ngủ với chút khẩn trương.
Hiện tại, hắn cứ thấp thỏm giống như mình đang là kẻ trộm vậy. Hắn và Ôn Vũ Phàm đang đóng vai vợ chồng,nên đương nhiên 2 người phải nằm chung 1 giường. Hai người không thể nào 1 người ngủ 1 giường vì như vậy có thể sẽ gây ra NG.
Thậm chí, nếu là nam diễm viên có tính cách hèn mọn bỉ ổi nhân cơ hội để sàm sỡ* thì nữ diễn viên cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, đợi đến sau khi bộ phim kết thúc mới đi tìm đối phương để tính sổ. Diệp Tưởng đương nhiên không dám có ý định khinh nhờn Ôn Vũ Phàm nhưng hắn dù sao cũng là đàn ông nên trong lòng cũng khó tránh khỏi những suy nghĩ không bình thường.
(Ăn đậu hũ : có nghĩa là chiếm lợi của người khác. Nếu dùng trên người của nữ giới thì có nghĩa là sàm sỡ.
Điển tích của cụm từ « ăn đậu hũ » này phát tích từ triều Hán. Năm đó cháu trai của Lưu Bang là Hoài Nam Vương Lưu An vì cầu thuốc trường sinh bất tử nên đã sai người dùng đậu nành, nước chát (dung dịch màu đen còn lại khi nấu muối, vị đắng có chứa chất độc. Có thể làm sữa đậu nành đông lại thành đậu hũ) vân vân để luyện đan trên núi Bát Công , huyện Thọ Huyền tỉnh An Huy. Trong lúc vô tình y đã tạo nên đậu phụ « trắng trong như ngọc, vừa mềm vừa mịn ». Khi đậu hũ được bày bán lần đầu kể từ thời Tây Hán thì nó đã trở thành món ăn bình dân được rất nhiều người yêu thích. Khi đó cách dùng thịnh hành nhất là đặt khối đậu hũ trong bát sau đó rắc gia vị lên trên rồi dùng dao nhỏ sắn thành từng khối nhỏ vừa ăn. Vì thế trên phố mọc lên rất nhiều quán ăn vặt phục vụ món này. Khi đó ở Trường An, có 1 cặp vợ chồng cùng nhau mở 1 quán ăn như vậy. Người vợ vốn xinh đẹp, lại thường xuyên ăn đậu hũ – món ăn có công dụng dưỡng nhan làm đẹp nên da thịt càng trở nên mịn màng, nên được rất nhiều người gọi là « Đậu Hũ Tây Thi ».
Vì để thu hút khách hàng nên « Đậu hũ Tây Thi » khó tránh khỏi việc làm ra những hành vi khêu gợi mời mọc, dẫn tới chuyện có nhiều người đàn ông « dê cụ » nghe tiếng tới ăn đậu hủ để ve vãn bà chủ,hoặc là động chân động tay nhân lúc tính tiền sờ tay bà chủ 1 cái. Do đó mấy bà vợ sư tử Hà Đông cảm thấy rất bất mãn , thường xuyên răn đe chồng bằng câu « Hôm nay ông lại định đi ăn đậu hũ đấy phỏng ? ». Sau đó từ « ăn đậu hũ » đã được sử dụng để chỉ những người đàn ông dê xồm hay kiếm cớ để sàm sỡ phụ nữ.)
Sau khi đi vào trong phòng ngủ, lúc này Ôn Vũ Phàm đương nhiên cũng đã thay áo ngủ. Nhưng nàng mặc kiểu áo ngủ tương đối bảo thủ chứ không phải loại áo ngủ bằng tơ viền ren đầy gợi cảm. Diệp Tưởng đương nhiên đã sớm đoán được chuyện này nên hắn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên cho lắm.
-Em đi ngủ trước đây.
Ôn Vũ Phàm cũng không nói thêm gì nữa mà xốc chăn chui lên giường nằm. Nàng có vẻ vô cùng tin tưởng Diệp Tưởng nên cũng không lo lắng chuyện Diệp Tưởng sẽ nhân cơ hội này để sàm sỡ nàng. Điều này khiến Diệp Tưởng chẳng biết phải làm thế nào. Hắn cứ nằm yên trên giường không làm gì đợi đến khi màn thứ 2 bắt đầu sao? Hắn cũng không hy vọng mình sẽ ngáy khò khò khi màn thứ 2 bắt đầu mà trong kịch bản cũng có ghi rằng hắn vẫn chưa ngủ.
Nhưng mà...... nếu cứ thế này có phải là hơi xấu hổ hay không? Nếu quả thật đóng phim, thì hắn lại có thể bình tĩnh hơn đôi chút. Nhưng hắn và Ôn Vũ Phàm chẳng ai là diễn viên cả nên gần như chưa ai trải qua chuyện như vậy.
Có nên......lên trên giường nằm đợi không?
Diệp Tưởng nhích tới từng bước nhưng hắn cảm thấy cổ chân mình giống như có buộc chì, muốn đi tới 1 bước cũng phải rất tốn sức.
Tạm thời không nhắc tới sự bối rối trong lòng Diệp Tưởng, Phương Lãnh đang ngồi trầm tư trong phòng mình.
Đúng vậy, trong phòng hắn. Căn biệt thự này cũng có không ít phòng trống nên hắn muốn chọn phòng nào cũng được nhưng đương nhiên, hắn chọn căn phòng mà kịch bản vốn đã chỉ định cho mình.
Vấn đề là tiếp sau đây thì màn thứ 2 sẽ được quay thế nào đây?
Hiện tại đang là đêm không trăng , bọn họ lại đang ở trên núi. Khung cảnh nơi này quả thực là 1 địa điểm lý tưởng để quay phim kinh dị. Nhưng Phương Lãnh cảm thấy, nếu hắn là biên kịch, thì chắc chắn sau đó hắn sẽ thêm vào tình tiết khi đang ngủ thì mình gặp phải ác mộng. Hắn nhìn thấy người cha đã chết của mình xuất hiện, sau đó hắn giật mình tỉnh giấc. Ác mộng vốn là tình tiết thường hay được sử dụng trong phim kinh dị. Thông thường chúng được dùng nằm mục đích « tiết lộ » những tình tiết sẽ diễn ra trong tương lai và ở 1 mức độ nào đó ám chỉ cho người xem những nguy hiểm mà nhân vật sẽ gặp phải. Nhưng phim kinh dị chân thực lại không mấy khi tuân theo lẽ thường. Thậm chí vì để cho diễn viên không có thời gian phản ứng, tốc độ phát triển của rất nhiều tình tiết sẽ được đẩy nhanh. Họ sẽ chẳng bao giờ được yêu cầu phải quay loại phim mà tình tiết tiến triển chậm như rùa bò cả.Ngay cả Phương Lãnh nếu như tới rạp chiếu phim xem phải cái loại phim như vậy thì chỉ e hắn sẽ ngáp ngắn ngáp dài.
Sau khi màn thứ hai bắt đầu...... Chỉ e sẽ xuất hiện biến cố !
Vũ Sóc không có ở đây nên Phương Lãnh cũng chẳng biết vấn đề xuất hiện ở chỗ nào. Nhưng những diễn viên khác sẽ được an toàn khi ở bên cạnh Vũ Sóc . Phương Lãnh tự hỏi cho dù không có Vũ Sóc ở bên thì hắn tuyệt đối cũng có đủ năng lực tự bảo vệ mình. Hắn đã từng có kinh nghiệm sống sót trong bộ phim kinh dị khó, tuy rằng hắn đã từng chết 1 Lần nhưng dù sao hắn cũng gắng gượng được tới lúc cuối phim ! Phương Lãnh biết, trong giai đoạn hiện nay vẫn chưa cần phải tập trung chiến lực mà chủ yếu vẫn cần phải quan sát là chính.
Chỉ cần có lần đầu tiên diễn ra hiện tượng ma quái, thì hắn có thể đi chất vấn đám người của chú hai. Đến lúc đó, Phương Lãnh dù phải trả giá đắt thế nào cũng phải moi được từ trong miệng họ chân tướng của vụ việc !
Nhưng tình tiết lại phát triển vượt ra ngoài khả năng tưởng tưởng của mọi người !
Lúc này, 2 người dượng và dì đã rời khỏi « Quỷ mục quán ». Chẳng có ai phát hiện ra chuyện này vì vốn dĩ trong kịch bản cũng chẳng nhắc tới chuyện này. Dù sao diện tích của biệt thự cũng quá rộng nên trừ khi đám người Phương Lãnh cố tình tìm bọn họ có việc chứ bằng không sẽ chẳng ai biết được họ đã rời khỏi đó.
Trong bóng đêm, dượng và dì, cùng chú hai và cô đã tập hợp.
-Hiện tại chúng ta có thể thử 1 lần.
Chú hai nói với giọng khẩn trương:
-Dựa theo những gì mà tôi có nói trước kia......
-Tôi đã bố trí xong xuôi rồi.
Dì thản nhiên đáp:
-Đợi qua 12 giờ đêm nay có thể bắt đầu.
12 giờ đêm...... cũng chính là lúc mà màn thứ 2 bắt đầu !