Bọn họ đã cách toà “Quỷ Ngục quán” không xa rồi.
Không... Nói là “Quỷ Ngục quán” nhưng thực ra đó cũng chỉ là một cái tên do tổ tiên của Nguỵ gia đặt để kết hợp với bốn toà nhà còn lại trở thành “Ngũ quỷ quán” mà thôi. Bởi thời gian đã quá lâu nên cư dân trong thị trấn đều không biết cái gọi là “Quỷ Ngục quán” thật ra cũng không tồn tại.
- Thiến Dung em ấy cũng không biết chuyện mà em đã làm.
Rốt cuộc, khi cả hai chỉ còn cách toà nhà ma quái kia chưa đến năm mét thì Vũ Sóc có một lời thoại mới:
- Vợ anh cũng mới chỉ biết được một bộ phận mà thôi. Chị ấy còn tưởng là truyền thuyết về “Ngũ Quỷ quán” chỉ là giả, hơn nữa còn cho rằng “Ngũ Quỷ quán” chỉ là biểu tượng của Nguỵ gia mà thôi. Chị ấy không biết chúng ta đã làm những hành vi tàn nhẫn thế nào.
Trong đầu của Diệp Tưởng xuất hiện một lời thoại mới nên hắn vội vã đáp lời.
- Em nghĩ ra chưa? Em đã nhìn thấy thứ gì sau cái cây đó?
Vũ Sóc từ từ quay đầu rồi nói ra ba chữ.
- ”Quỷ Ngục quán”.
Diệp Tưởng đột nhiên run lên.
- Sau khi nghi thức lên đồng thất bại, Ngụy Minh liền bỏ đi. Em còn tưởng là anh ấy sẽ sớm trở về thôi. Các vị trưởng bối trong Ngụy gia đã giấu em tất cả mọi chuyện xảy ra. Nhưng ngày đó, trong khoảng khắc bên trong rừng cây, phía sau cây hoè đó em tận mắt nhìn thấy qua khe hỡ giữa đám lá cây hư ảnh của “Quỷ Ngục quán”. Cho dù chỉ trong chớp mắt nhưng em thấy mảnh đất trống vốn là nơi giao tiếp giữa hai thế giới xuất hiện “Quỷ Ngục quán”.
Diệp Tưởng cuối cùng đã hiểu ra vì sao Hứa Dục Tô lại có vẻ sợ hãi đến thế.
Nàng thấy được căn nhà ma vốn không nên xuất hiện ở thế giới này. đọc truyện mới nhất tại . com
- Tuy lúc đó mới chỉ là hư ảnh mà thôi nhưng em đã bắt đầu ý thức được chuyện phong ấn có thể đã gặp vấn đề. Hiện tại mới chỉ là một hư ảnh nhưng tương lai thì sao? Giờ nghĩ lại em mới biết nếu như cha không đẩy anh Nguỵ Minh đi cộng thêm việc gia tăng số gương trong “Quỷ Ngục quán” thì chắc chắn anh ấy đã không sống được tới lúc này. Không lâu sau đó thì cha và các bậc trưởng bối khác thường xuyên tới bãi đất trống nơi hai thế giới tiếp giao nhau để quan sát. Cuối cùng, cha đưa ra quyết định niêm phong “Quỷ Ngục quán”, cũng tức là niêm phong bãi đất trống kia không cho phép chúng ta qua đó nữa.
Cùng lúc đó, Phương Lãnh đang trên đường chạy tới “Quỷ Tâm quán”.
- Thật ta thì em cũng hiểu vì sao chú hai muốn em trở về. Lần đó quả thực là lỗi của em. Lúc ấy, Dục Tô sau khi giao ước với thứ đó đưa người sống vào trong thế giới đó xong bèn cắt đứng sự chỉ dẫn.Nhưng khi đó em đang lưu lại “Quỷ Đầu quán” nên vốn dĩ em cũng bị đưa vào trong “Quỷ Ngục quán” trong thế giới song song. Hay nói cách khác, em cũng đã biến thành “người sống” được đưa vào trong đó. Nhưng sau khi Dục Tô cắt sự chỉ dẫn xong thì em lại trở về trong “Quỷ Môn quán”. Cho nên em đã trở thành “ngọn hải đăng” cho “thứ đó”.
- Muốn giải quyết vấn đề này thì chỉ còn cách đâm lao phải theo lao. Mọi người phải đưa em vào trong đó như một “tế phẩm”. Căn cứ theo những gì mà tổ tiên của Ngụy gia có ghi lại thì trước đó cũng xảy ra trường hợp có người sống được đưa vào nhưng lại chạy thoát ra ngoài, khiến cho “thứ đó” bắt đầu xâm nhập thế giới này vì muốn bắt lấy “tế phẩm”. Sau này Ngụy gia bắt lại người đó rồi đưa trở về trong thế giới song song mới có thể giải quyết vấn đề.
- Cho nên tuy rằng em cũng là người của Ngụy gia, nhưng mạng sống của em đã uy hiếp đến mạng sống của tất cả những người trong Ngụy gia. Tuy rằng em không biết cha đã xử lí thế nào những người kia nhưng ông dứt khoát đẩy em rời khỏi đây. Chỉ cần rời khỏi ngọn núi này, em sẽ không thể bị giết. Nhưng em cũng hiểu chuyện đó là không thể. Không sớm thì muộn cũng sẽ có một ngày, khi phong ấn hoàn toàn bị giải trừ, em cũng sẽ phải trở về nơi này vì em không thể trốn được nguyền rủa đó.
- Sự trở về của em đã sớm được quyết định ...
Nói tới đây Phương Lãnh rốt cuộc đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Chú hai Ngụy Viễn Vu năm đó đã biết chỉ khi đưa Ngụy Minh trở về thì mọi chuyện mới được giải quyết. Tuy rằng có thể dùng gương để khiến thứ đó bị lạc đường, nhưng Nguỵ Minh đã từng một lần bị đưa vào trong thế giới song song, bị “thứ đó” coi thành “thức ăn” nên chỉ cần còn tồn tại trên thế giới này thì sớm hay muộn thứ đó cũng sẽ “phá tan” phong ấn để mang Ngụy Minh đi. Đương nhiên, “nó” cũng mang luôn đám người của Nguỵ gia đi vì dám “vi phạm hiệp ước”! (chuyện này chỉ có diễn viên biết, chứ không có NPC nào biết cả)
“Quỷ Ngục quán” một khi giáng xuống thì không một ai trong Nguỵ gia này còn sống cả!
Cho nên Ngụy Viễn Vu không còn sự lựa chọn. Khi cha của Nguỵ Liễm và Nguỵ Minh chết đi, ông ta không chút do dự thông báo cho Ngụy Minh trở về chịu tang. Nếu hắn không trở về, ông ta chắc cũng sẽ nghĩ cách tìm người bắt hắn về. Trước kia cha của hai người vẫn còn nên ông ta không thể tự tiện làm chủ, nhưng lúc này cha họ đã mất nên ông ta cũng không phải e dè gì nữa.
Sau khi Nguỵ Minh trở về, ông ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Ông ta sắp xếp cho hắn ở “Quỷ Đầu quán” nơi mà hắn đã từng sống trước kia, sau đó tìm đủ mọi cách để giữ hắn lại. Ông ta biết sau khi phong ấn suy yếu, hắn sẽ bị nguyền rủa kéo vào thế giới song song, mọi chuyện sẽ trở về như cũ. Về sau, chỉ cần ông ta nhất luật tuân theo hiệp ước, để Dục Tô tiếp tục đảm nhiệm chức vị linh môi sư là được. Lúc ấy con trai và con gái của ông ta cũng không ở trong “Quỷ Đầu quán” nên ông ta cũng chẳng thèm quan tâm chuyện Nguỵ Liễm và gia đình hắn có thể bị liên luỵ hay không.
Đồng thời ông ta để con trai mình cưới Hứa Thiến Dung là vì ông ta hy vọng có thể sinh ra được một đứa trẻ mang trong mình thể chất linh môi, như vậy đứa bé đó sẽ được bồi dưỡng để tương lai trở thành người liên hệ với căn nhà ma quái trong thế giới song song.
Tối đó ông ta gọi cô, dượng,dì tập trung. Bọn họ đều biết chuyện Nguỵ Minh đã trở về là thời cơ tốt nhất. Hắn vừa trở về, lại ở lại trong “Quỷ Đầu quán” nên chắc chắn hắn sẽ phải chết. Phỏng chừng bọn họ cũng mua chuộc đám tôi tớ trong “Quỷ Đầu quán” để họ giám thị Ngụy Minh, không để hắn có cơ hội ra ngoài. Khi thới gian tới thì dù đám người này có bị chôn cùng cũng không có gì lạ. Bọn họ có lẽ thử xem sau khi Nguỵ Minh trở về, bọn họ có thể rời khỏi ngọn núi này hay không. Rõ ràng bởi vì phong ấn cứ liên tục suy yếu nên ngay cả việc rời khỏi ngọn núi này bọn họ cũng không làm được.
Thế nên, bọn họ đã thất bại hơn nữa từng người còn bỏ mạng. Họ bị “thứ đó” coi như “thức ăn” lôi vào trong thế giới song song. Cho nên, trước khi chết bọn họ mới hỏi “Vì sao?”. Vì sao sau khi Ngụy Minh trở về, “nó” vẫn không buông tha cho những người còn lại trong Ngụy gia! Bọn họ sau khi chết không chỉ có vẻ lo sợ mà còn lo lắng cho con cái của chính mình.
Đương nhiên, đám người Ngụy Liễm, Ngụy Tự, Ngụy Tâm không biết chuyện này. Bọn họ tuyệt đối sẽ không biết phong ấn đã suy yếu đến mức độ này. Bọn họ cũng không biết vì sao bảy năm trước, Ngụy Minh lại bỏ đi, lại càng không biết kết quả đáng sợ của chuyện đó. Bọn họ chỉ biết “Tứ Quỷ quán” kết nối với toà nhà ma trong thế giới song song, nhưng linh môi sư thông qua một biện pháp nào đó vẫn đảm bảo mạng sống cho họ.
Hiện tại, Phương Lãnh rất hiểu “nó” chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Bảy năm trước, hắn vốn đã phải chết trong “Quỷ Đầu quán” rồi.
Vậy bảy năm sau thì hắn sẽ thế nào?
Đúng lúc này, một tiếng “Rắc” vang lên. Chiếc gương vẫn quay mặt về phía “Quỷ Ngục quán” trong tay hắn vỡ vụn . Trước mắt hắn chỉ còn bóng đêm u tối.
Vũ Sóc đẩy cửa ra.
Nội thất bên trong căn nhà ma vô cùng đơn giản gần như chẳng có mấy vật dụng gia đình, trên tường la liệt các lỗ hổng, hành lang cũng rắc rối và phức tạp đến chóng mặt.
Nơi này rộng bao nhiêu đây?
Vấn đề này đã không còn quan trọng.
Diệp Tưởng và Vũ Sóc bắt đầu đi vào bên trong. Chắc chắn vật bị nguyền rủa nằm ở trong đó! Chỉ cần tìm được vật bị nguyền rủa, thì nguồn gốc của vấn đề sẽ được giải quyết!
Vũ Sóc dùng tập trung hết sức lực toàn thân.
Bên trong toà nhà ma ám này còn quỷ dị và biến thái hơn những gì mà nàng tưởng tượng rất nhiều.
Quỷ hồn cho dù chết cũng không thể rời khỏi nơi này, cũng chẳng thể đầu thai chuyển kiếp nên đương nhiên họ vô cùng căm hận người trong Nguỵ gia này, mà nàng sắm vai Hứa Dục Tô – người mở ra phong ấn để “thứ đó” lấy mạng họ nên đương nhiên nàng là đối tượng mà những quỷ hồn này căm ghét nhất.
Khi đám linh thể tập trung lại thì Diệp Tưởng cũng không thể đối phó được. Hắn cũng phải chịu ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần. Năng lực linh môi của Vũ Sóc lại càng ngày càng bị suy yếu.
Sau khi bước vào trong “Quỷ Ngục quán”, nàng không cảm nhận được sự tồn tại của quỷ hồn. Điều này khiến ai cũng có cảm giác đây không phải là một căn nhà ma.
Nhưng chuyện này rõ ràng không phải như thế.
Trước mắt, đi theo hành lang tiến vào bên trong căn nhà ma này, trong một căn phòng rộng rãi trống trải, trước mặt Diệp Tưởng xuất hiện hai bóng đen.
Diệp Tưởng vừa định ra tay thì Vũ Sóc ngăn hắn lại.
- Không cần sợ đâu anh. Đó là Ngụy Tâm và Ngụy Tự.
Quả nhiên, ở đó là Đổng Ỷ Lam và Lý Duy Tư!
Bọn họ hoá ra còn vào đây sớm hơn hai người.
Vũ Sóc tin tưởng, đám người Thành Tuyết Tùng, Phương Lãnh... không sớm thì muộn cũng phải vào đây. Đến lúc đó mọi chuyện mới có thể được giải quyết!
Sự thật đã chứng minh cho dù Ngụy Minh có chết, thì người của Ngụy gia, thậm chí những người chỉ mới bước chân vào trong “Tứ Quỷ quán” cũng phải chết.
- Dục Tô?
Lý Duy Tư nhìn thấy Diệp Tưởng và Vũ Sóc.
Lúc này nếu Phương Lãnh và Thành Tuyết Tùng cũng ở đây thì bọn họ có đủ vốn liếng để mạo hiểm thăm dò căn nhà ma ám này! Còn ai là người lấy được vật bị nguyền rủa thì phải xem bản lĩnh của người đó ra sao!
- Chúng ta đi! Không thể ở lại đây lâu được!
Diệp Tưởng ra quyết định.
Thẳng thắn mà nói, gặp Lý Duy Tư ở chỗ này cũng chẳng phải là chuyện đáng vui mừng. Dù sao, Lý Duy Tư cũng là người đã từng đâm sau lưng của Diệp Tưởng.
Lý Duy Tư gật đầu. Chuyện thế này hắn cũng đã gặp nhiều nên hắn mới có vẻ ung dung và tự tin về khả năng ứng biến của mình đến thế. Hắn kéo tay của “chị gái” Đổng Ỷ Lam chạy tới phía trước, sau đó mở ra một cánh cửa khác.
Cấu trúc của căn nhà ma ám này quả thực quá phức tạp. Dù nói bọn họ chơi trò trốn tìm với quỷ cũng không hề quá tí nào.
Cứ ở yên một chỗ trong căn nhà ma này thì ai cũng biết sống chết của mình chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Nơi này có lẽ đã có rất nhiều người chết. Nhưng nếu có thể lấy được vật bị nguyền rủa thì bọn họ làm vậy cũng rất đáng giá.
Nguyền rủa đáng sợ như vậy thì vật bị nguyền rủa sẽ như thế nào đây?
Cùng lúc đó, trong một gian phòng sâu bên trong căn nhà ma.
Phương Lãnh xuất hiện ở đó. Phía sau hắn là hai người Nhạc Lễ Thanh và Ôn Vũ Phàm!
Vũ Sóc cũng đã cảm ứng được sự xuất hiện của bọn họ!
- Anh Ngụy Minh cũng tới rồi!
Nàng chỉ về một phía.
Bảy năm sau, Ngụy Minh rốt cuộc cũng trở lại thế giới song song đầy ma quái này!