Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13.

Đám người Phương Lãnh, Vũ Sóc đang ngồi chờ trên ghế sô pha trước cửa phòng chiếu phim. Họ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường.

- Bộ phim này chỉ là phim kinh dị tương đối khó nên Diệp Tưởng chắc cũng không sao đâu!

Phương Lãnh cố gắng giúp Vũ Sóc bớt lo lắng:

- Hơn nữa, còn có chiếc đồng hồ bỏ túi của tôi nữa mà!

- Dù có là phim kinh dị tương đối dễ cũng không thể khinh thường!

Cái nhìn của Vũ Sóc có vẻ khách quan hơn rất nhiều:

- Nếu bộ phim này không đủ gây nguy hiểm cho Diệp Tưởng thì sẽ không có chuyện rạp chiếu phim sắp xếp cho cậu ấy tham gia. Anh chắc cũng hiểu việc danh sách diễn viên có mối liên hệ mật thiết với độ khó của bộ phim.

- Lần này quả thực có chút kỳ quái. Không ngờ phải mãi tới khi gần công chiếu thì « Rạp chiếu phim địa ngục » mới sắp xếp để Diệp Tưởng tham gia, hơn nữa còn để cậu ấy đảm nhiệm vai nam chính nữa.

Vũ Sóc đã đại khái đoán được vì sao. Rõ ràng mục đích của bộ phim này là khiến thân phận « Thợ săn ác ma » của Diệp Tưởng bại lộ, sau đó khiến «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 bị trận doanh Đọa Tinh đuổi giết.

Nếu thật sự là thế thì cho dù có may mắn sống sót thì sau này «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 13 cũng sẽ không có được một ngày yên ổn. Hiện tại thực lực tổng hợp của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 vẫn còn rất yếu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đừng nói tới việc báo thù cho Dĩ Xuyên mà ngay cả vấn đề sinh tồn cũng trở nên rất khó khăn! Nói cho cùng thì đôi cánh của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 13 vẫn còn chưa giang ra để đón gió. Tốc độ trưởng thành của Diệp Tưởng tuy rất nhanh nhưng một số nhân vật thuộc trận doanh Đoạ Tinh đối với Diệp Tưởng vẫn còn là những nhân vật đáng sợ không thể chọc vào.

Trận doanh Đọa Tinh cũng không phải là đèn cạn dầu!

Vũ Sóc suy nghĩ với thực lực của nàng mà đem so sánh với những diễn viên có sức chiến đấu thuộc top đầu của cả hai bên vẫn còn quá yếu. Đều là trung cấp linh môi sư nhưng nàng ngay cả một vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ cũng không có chứ đừng nói tới loại ký sinh. Cho nên mặc dù cả hai bên đều có suy nghĩ lôi kéo nàng, nhưng giá trị của nàng so với Ấn Thủy Thiên thì vẫn còn kém xa một trời một vực .

Dù sao thì Vũ Sóc vẫn luôn muốn mạnh hơn. Nên biết rằng ngay cả cô diễn viên mới Vũ Phàm mà ngày nào nàng luôn chỉ bảo cũng đã mạnh hơn nàng.

Lúc này, Lý Duy Tư đang dựa người vào tường. Hắn luôn cho rằng hạ mình một chút mới là đạo lý làm người nên từ đầu đến cuối hắn cũng không nói năng gì. Dù sao huyết mạch của Nitemare trong người hắn đã thức tỉnh nên điều đó cũng đồng nghĩa trong tương lai, trong phim kinh dị, hắn rất có thể sẽ được đảm nhiệm vai huyết mạch đời sau của gia tộc Nitemare. Là người đã thức tỉnh dòng máu của Nitemare nên chắc chắn địa vị của hắn trong gia tộc sẽ rất cao. Nhưng tiền đề là trước lúc đó hắn không chết.


Lúc này khi Duy Tư đưa mắt nhìn Bạch Vũ Sóc, trong chớp mắt hắn bỗng nhiên nhìn thấy một đoạn ký ức mới trong đầu mình!

Ký ức của Nitemare!

Đó là vào một ngày xa xưa trên một bến cảng, có một con thuyền lớn sắp dương buồm ra khơi.

Trong chớp mắt, Lý Duy Tư cũng bước lên thuyền. Cách hắn không xa là một đôi nam nữ đang trao cho nhau những nụ hôn say đắm trước khi tạm biệt. Khác với gương mặt phương Tây của những người xung quanh, nét mặt của đôi nam nữ kia lại mang đậm nét Á Đông. Đôi nam nữ kia khiến hắn cảm thấy rất khó tin.

Người đàn ông có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, còn cô gái thì có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng điều khiến Lý Duy Tư cảm thấy hoảng sợ là.....

Vẻ ngoài của người đàn ông đó rất giống «Hầu tước», còn cô gái kia......

Lại rất giống Vũ Sóc!

Cái này......

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Trong [ Chuyến bay mang số hiệu 444 ].

Diệp Tưởng hiện tại chỉ dùng được duy nhất cánh tay phải. May mà tay trái và tay phải của hắn có thể sử dụng như hai vật bị nguyền rủa khác nhau. Tay phải của Diệp Tưởng có thể nói là tuyệt chiêu chân chính của hắn! Nếu hắn không bị ép tới mức sống mái với Triệu Không Ảnh thì Diệp Tưởng cũng sẽ không dùng tới cánh tay phải này. Bộc lộ sức mạnh của mình để ép Triệu Không Ảnh phải lui bước, để y nhìn thấy rõ tình thế hiện tại mới là mục đích của Diệp Tưởng. Cho nên hắn vẫn tránh sử dụng tay phải là để giữ lại làm tuyệt chiêu của mình!

Điều đáng sợ nhất của tuyệt chiêu là khi nó chưa được sử dụng!

Triệu Không Ảnh đương nhiên cũng có tính toán riêng. Diệp Tưởng là đối tượng chắc chắn phải giết. Đấy là còn chưa nói đến chuyện nếu giết y thì hắn có thể có được một yêu cầu. Điều đó cũng có ý nghĩa sau này hắn sẽ còn thăng tiến. Ngay cả Mộc Lam cũng sẽ bị hắn đạp dưới chân. Cộng thêm việc hắn cũng không dám tưởng tưởng việc hắn để Diệp Tưởng sống trở về khi mà thân phận « Thợ săn ác ma » của y đã được làm sáng tỏ. Chắc chắn hắn sẽ phải hứng chịu lửa giận điên cuồng của An Nguyệt Hình cho sự bất lực của mình. Cho dù việc hắn là linh môi sư duy nhất của rạp chiếu phim sẽ giúp hắn không bị xử tử, nhưng hình phạt nhẹ nhất mà hắn có thể nghĩ đến là bộ xương bị ác nguyền rủa của hắn sẽ bị thu lại, không thì hốc mắt nối thẳng tới thế giới mà ác ma cư trú, thậm chí khả năng cả hai thứ đều bị thu cũng không phải không có!

Cho nên ngưng chiến chỉ là tạm thời. Hắn tự có quyết định của riêng mình. Đầu tiên cứ chơi bài lá mặt lá trái với đối phương cái đã. Đợi đến khi vật bị nguyền rủa của Diệp Tưởng bị suy yếu và vé chuộc cái chết của đối phương đã tiêu hao đi khá nhiều thì hắn mới chớp thời cơ giết Diệp Tưởng! Dù sao hắn cũng nhất định phải giết Diệp Tưởng!

Nhưng đúng lúc này, gương mặt của Ôn Vũ Phàm có vẻ rất đau đớn! Nàng lập tức ôm lấy đầu mình!

Không thể nào ...... Rõ ràng, rõ ràng lúc đó nàng đã......


Ôn Vũ Phàm ý thức được vấn đề là gì!

Quy tắc nguyền rủa giảm!

Khác với hư vô xiềng xích, ác mộng bị cảnh nguyền rủa sẽ không ngừng bị suy yếu do ảnh hưởng của quy tắc nguyền rủa giảm dần trong phim. Suy nghĩ có thể nhốt được quỷ hồn trong thế giới trong mơ tầng ba một giờ của nàng quá ngây thơ rồi. Chung quy cũng vì Ôn Vũ Phàm quá thiếu kinh nghiệm.

- Y..... Y sắp đi ra rồi......

Ôn Vũ Phàm vội vàng hô khản cả cổ:

- Mau lên A Ninh......

Nhưng nàng không thể nói thêm gì nữa.

Ngay trong khoảng khắc Ôn Vũ Phàm bị kéo vào sâu trong giấc mơ!


Triệu Không Ảnh cùng Diệp Tưởng lập tức đề phòng một cách toàn diện! Cả hai đều ý thức được tình cảnh lúc này tồi tệ ra sao!

Sau một phen đại chiến vừa rồi, hai người lúc này thực sự sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Diệp Tưởng chỉ còn lại cánh tay phải có thể sử dụng, còn Triệu Không Ảnh thì có thể sử dụng thanh chủy thủ có thể làm bị thương linh thể, xác chết của con mèo đen và con mắt bên phải của hắn, nhưng hắn không hề nhận được sự bổ sung nào cho số vé chuộc cái chết mà hắn đã bỏ ra. Mà quan trọng hơn là khi ‘Ác ma’ giáng xuống, tinh thần của hắn bị thương nặng nhất ( do hắn là linh môi sư). Ngay cả việc vẫn còn giữ được tỉnh táo đã không dễ rồi! Chuyện này rất có thể sẽ khiến năng lực phản ứng của hắn trở nên chậm chạp hơn. Lúc bình thường thì không sao, nhưng trong thế giới của phim kinh dị, dù chỉ phản ứng chậm có một giây thôi nhưng kết cục đã khác rồi!

Tiếp đó Diệp Tưởng lập tức hô lớn:

- Mọi người mau rời khỏi khoang hạng nhất nào!

Hiện tại Diệp Tưởng ý thức được họ không thể lại tiếp tục ở lại chỗ này!

Hắn nhanh chóng cõng Ôn Vũ Phàm rồi hô lớn thêm một lần:

- Đi mau. Nhanh chân lên một chút!


Hiện tại còn ai dám không đi? Vừa rồi ai cũng thấy được Diệp Tưởng có thể khiến « Khô Lâu Vương » bị thương nặng nên ai nấy đều có vẻ kính sợ Diệp Tưởng. Mọi người ngay lập tức cùng hắn rời khỏi khoang hạng nhất!

Mọi người lão qua khoang thương gia, sau đó đi tới khoang phổ thông nằm ở cuối máy bay.

Lúc đó......mọi người rõ ràng nhìn thấy......

Linh cữu đã biến mất!

- Đợi đã, cô Thẩm đâu rồi?

Diệp Tưởng bỗng nhiên để ý sự vắng mặt của Tiêu Mộng Kì!

Lúc này Tiêu Mộng Kì đang đứng trong khoang thương gia.

Hình xăm đã lan tới trên khuôn mặt của nàng. Sau đó trên khuôn mặt nàng là khuôn mặt của người đàn ông trong hình xăm. Sau đó hình xăm bắt đầu lan ra các nơi khác. Ác linh khủng bố trong hình xăm bắt đầu xuất hiện!

Vật bị nguyền rủa loại ký sinh phát huy sự đáng sợ của nó!

Sau một hồi, Tiêu Mộng Kì đi tới khoang phổ thông, sau đó nhìn mọi người với vẻ hoảng sợ không yên.

Hiện tại tình tiết đã hoàn toàn chệch hướng khỏi kịch bản.

- Cô có sao không cô Thẩm?

Diệp Tưởng hỏi với vẻ nghiêm túc.

- Khi tôi đi du lịch ở Thái Lan, tôi đã từng được người ta xăm lên mình một hình xăm hàng đầu.

Tiêu Mộng Kì dựa theo những gì mà kịch bản bố trí về nguồn gốc của nguyền rủa để nói:

- Chắc có thể kéo dài được một khoảng thời gian. Hình xăm này là một loại nguyền rủa giết người do người ta thi triển hàng đầu thuật để chuyển nguyền rủa vào trong hình xăm, khiến nó trở thành nơi cư ngụ của ác linh.

- Hàng đầu thuật?

Diệp Tưởng cũng có vẻ do dự. Nói thật tuy hắn cũng chẳng hiểu nhiều về hình xăm của Tiêu Mộng Kì, nhưng hắn dù sao cũng biết chút chút về hàng đầu thuật, nhưng nhân vật mà hắn đóng làm sao có thể hiểu hàng đầu thuật là loại nguyền rủa ra sao? Ngay cả Phương Lãnh và Vũ Sóc cũng chẳng hiểu nhiều về tuyệt chiêu này của Tiêu Mộng Kì, bởi vì nàng cũng chẳng chủ động giải thích gì cho họ cả. Nhưng có một điều có thể khẳng định: nếu hình xăm hàng đầu này có thể ức chế nguyền rủa phục hồi thì đã đủ chứng minh nó vô cùng đáng sợ rồi.

Nhưng hình xăm hàng đầu có thể áp chế được quỷ hồn trong bao lâu? Dù sao bọn họ cũng nhất định phải kéo dài tới màn cuối cùng bộ phim.


Chỉ cần tới màn cuối cùng thì tất cả có thể chấm dứt.

Trước lúc đó, Diệp Tưởng cần phải tính toán cho tình huống xấu nhất.

Hắn đặt Ôn Vũ Phàm dựa lưng trên ghế ngồi của máy bay. Nàng lúc này đang hôn mê giống như khi linh môi sư bị tiêu hao quá nhiều về tinh thần vậy. Nhưng Diệp Tưởng có thể tiếp xúc được thế giới trong mơ của nàng.

Hiện tại Ôn Vũ Phàm đang ở trong ác mộng tầng ba. Tuy rằng thế giới trong mơ vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của nàng, nhưng nàng lại không thể tỉnh lại.

- Chị hai, chị làm sao vậy?

Sau khi Diệp Tưởng đỡ Ôn Vũ Phàm ngồi ngay ngắn, hắn đưa mắt nhìn về khoang hạng nhất.

Ác linh còn có thể tiếp tục tấn công.

Theo lý thuyết thì oan có đầu, nợ có chủ, hung thủ là Vương Kiếm nên vong hồn của Vương Thế Đồng cũng không nên tuỳ tiện ra tay giết những người khác. Nhưng có thể vì tổng giám đốc Vương chết không nhắm mắt, do đó hóa thành ác linh, nên vong hồn của ông ta giết hết bất cứ ai mà ông ta gặp.

Tình cảnh này quả thực rất khó giải quyết, nhưng họ cũng chẳng còn cách hay hơn. Đành phải trụ tới màn cuối cùng mới có thể kết thúc bộ phim này.

Vốn Diệp Tưởng cũng nghĩ qua việc giết Triệu Không Ảnh có khiến cho quỷ hồn được ngủ yên hay không, nhưng nghĩ lại thì chuyện này vốn không khả thi. Muốn giết Triệu Không Ảnh thực sự quá khó khăn. Y có thể nổi danh như hiện nay thì làm sao không có nhiều năng lực bảo mệnh được? Nếu quả thực hắn dồn y vào bước đường cùng thì chỉ e y sẽ ôm hắn chết chung.

- Ba!

Diệp Tưởng hô lớn :

- Con mong ba hãy an nghỉ đi! Đừng làm như vậy!

Tuy rằng hắn biết chắc chắn việc mà hắn làm là vô dụng, nhưng hắn phải thử một phen.

Hoắc Thanh Lam lúc này nhìn chằm chằm vào Diệp Tưởng. Y không ngừng liếm môi! Người này là « Thợ săn ác ma »! Chỉ cần giết hắn thì Mẫn Hà sẽ trở về bên cạnh hắn! Nàng sẽ không còn bị tên súc sinh Mộc Lam kia hành hạ!

Nhưng hắn cũng hiểu trong tình cảnh như hiện nay việc hắn muốn giết đối phương là chuyện không tưởng! Y muốn giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay! Vật bị nguyền rủa loại đuổi quỷ của hắn trong mắt y chỉ là trò trẻ con! Huống chi trong bộ phim kinh dị này, hắn không có lý do chính đáng để giết Diệp Tưởng.

Nhưng một ngày nào đó hắn nhất định sẽ giết y! Chắc chắn! Cho nên, Hoắc Thanh Lam ghi nhớ khuôn mặt của Diệp Tưởng vào trong lòng! Trước đó hắn chỉ hy vọng Diệp Tưởng sẽ không chết trong tay của người khác!

Hy vọng thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận