Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Lúc này, bên trong xe khách ngược lại tương đối náo nhiệt. Trong lòng Diệp Tưởng dù có rất nhiều ý tưởng,nhưng lại không có cách nào thảo luận với người khác. Nói ra những câu thoại do hắn tự nghĩ lại lo lắng sẽ bị trừ vé chuộc cái chết. Đúng vậy, hắn cảm giác được, lúc trước nói những lời thoại tự nghĩ không có trong kịch bản sở dĩ không bị trừ vé chuộc cái chết, hẳn là bởi vì những câu nói đó không ảnh hưởng quá lớn đến kịch bản. Ban đầu,khi rời xa xe khách, mỗi một lần bị trừ vé chuộc cái chết, phần bị trừ đi đều là số nguyên, nhưng hiện tại phần vé chuộc bị trừ đi lại là số lẻ, không thể không cho rằng...... Trong những lời thoại có câu khiến vé chuộc cái chết bị trừ. Nói cách khác, những lời kịch tự nghĩ ra khi đạt đến một trình độ nhất định, cũng khiến vé chuộc cái chết bị trừ bớt.

Khi chú tâm nghe nam nữ nhân vật chính đối thoại , càng nghe hắn càng cảm thấy hai người này tuyệt đối là diễn viên lâu năm,bởi vì người mới khi nói một lời thoại có trong kịch bản đều có cảm giác giống như đang đọc theo những gì kịch bản yêu cầu, nhưng hai người bọn họ khi nói chuyện, trong những câu đối thoại luôn mang theo sắc thái tình cảm. Điều này khiến cho Diệp Tưởng nảy sinh ý nghĩ: Không lẽ nếu như diễn xuất tiến bộ, diễn viên cũng được công thêm một số vé chuộc cái chết? Bằng không, diễn viên lâu năm việc gì phải chú trọng đến diễn xuất như vậy?

Lúc này Diệp Tưởng, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh, bởi vì......
Sắp đến lời thoại của hắn.

-Tuyết Nghiên.
Nhân vật nam chính La Hạo Sinh tiếp tục nói:
-Hiện tại nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy có chút là lạ.

-Ừ, có gì không?

-Xe khách này......
La Hạo Sinh tiếp nói:
0Ngày đó khi chúng ta đến bến xe khách liên tỉnh, anh đã cảm thấy có gì đó không thích hợp. Khi đó, bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện một lão già ăn xin......

-Lão già ăn xin?

-Ừ. Ông ta đột nhiên ôm lấy chân anh rồi nói:Chàng trai trẻ, chiếc xe này âm khí nặng nề, không đi được đâu !

-Anh nói sao?

Nữ nhân vật chính Khang Tuyết Nghiên đột nhiên tỏ vẻ kinh ngạc, thần thái có vẻ rất chân thực, nếu so với các diễn viên trong phim truyền hình có lẽ, cũng không thua kém bao nhiêu.

-Chuyện này, sao em lại không biết?

-Lúc đó em còn chưa tới. Khi bọn anh nhìn bộ dạng của lão già ăn xin đó, cứ tưởng lão sẽ mượn cơ hội hội ăn vạ để đòi tiền, nên bọn anh cũng không để ý tới lão, cố tránh lão. Nhưng lão vẫn bám chặt không buôn, miệng vẫn liên tục nói:‘Xe này không thể đi, không thể đi được đâu !’ Khi đó, Hạ Vân nổi nóng, đá cho lão một cái, còn mắng lão là lão già ăn xin thối tha. Phải mất cả nửa ngày bọn anh mới thoát được lão.

Tuyết Nghiên quay đầu hỏi:

-Phải vậy không? Hạ Vân?

Diệp Tưởng đương nhiên biết đến đoạn hội thoại này. Loại tình tiết này trong phim kinh dị đã xưa như Trái Đất. Lão già ăn mày kia hiển nhiên là một cao nhân, chỉ tiếc hắn hiện tại đã xa cuối chân trời, bằng không hiện tại là cơ hội cầu sinh tốt nhất. Bộ phim kinh dị này hiển nhiên không cho diễn viên lợi dụng lão già ăn xin kia để tìm cơ hội cầu sinh, nên phân đoạn này không được quay. Mà nhân vật Hạ Vân do mình sắm vai còn đá đối phương một cái, xem như là bị báo ứng.

Hiện tại, khi nghe nữ nhân vật chính hỏi chuyện, Diệp Tưởng chỉ có thể hoà nhập với nhân vật Hạ Vân, trong đầu chọn đọc những tin tức có liên quan tới lời thoại của hắn, nói:
- Phải thì sao nào? Lão ăn xin kia hơn phân nửa là muốn lừa tiền. Hạo Sinh, cậu không phải chỉ vì xe bị trục trặc không chạy được, liền tin lời lão già đó chứ?

-Không phải......
Nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh lắc lắc đầu, đoạn hắn cắn môi nói:
-Hiện tại nghĩ lại, chiếc xe khách này lúc ấy nằm tận trong góc, chúng ta phải tìm một lúc lâu mới thấy. Tớ lúc ấy khi ngồi lên xe đã có cảm giác xe khách có vẻ rất âm u......

Lúc này, hắn nhìn về phía Trương Niệm Chu ở bên cạnh rồi hỏi:
-Niệm Chu, tớ nói chắc không sai chứ?

Trương Niệm Chu lên tiếng đáp lại một cách to và rõ ràng:
-Cậu nghĩ đi đâu vậy? Khi đó xe khách đỗ trong bóng râm, cho nên điều này cũng bình thường thôi mà.

-Có một số việc, thà rằng tin là có còn hơn không tin.

Một âm thanh lạnh lùng truyền vào bên tai khiến Diệp Tưởng lập tức quay đầu tìm kiếm người vừa lên tiếng, hoá ra người đó đang ngồi bên cạnh Đỗ Nham và là một nữ nhân vật khác trong đám 6 người, Giang Ấu Lâm. Nàng bởi vì thần thái có vẻ rất tự nhiên, bị Diệp Tưởng phán đoán là một diên viên lâu năm.

-Ấu Lâm/
Quan hệ giữa nữ nhân vật chính Khang Tuyết Nghiên và Giang Ấu Lâm có vẻ không tệ nên Khang Tuyết Nghiên nhoẻn cười hỏi:
-Cậu có gì vậy?

Kế tiếp, là câu thoại của Diệp Tưởng:
-Đúng rồi, lại nói tiếp, Ấu Lâm cậu và Tuyết Nghiên cùng nhau đến sau. Bởi vì các cậu đến tương đối muộn, Đỗ Nham còn cười trêu nói đám con gái các cậu dành quá nhiều thời gian cho việc trang điểm.

Đỗ Nham phản ứng cũng rất nhanh, lập tức tiếp lời nói:

-Đâu có......Mình đâu nói gì đâu !

Trao đổi mấy câu thoại, mọi người bắt đầu có chút nhập thần, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng vơi bớt dần. Khi đọc các câu thoại cũng có vẻ tự nhiên rất nhiều.

Diệp Tưởng chỉ đóng vai phụ, cho nên lời kịch của hắn cũng không nhiều, chủ yếu lời kịch vẫn tập trung bên phía La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên, mà lúc đó La Hạo Sinh tiếp tục nói:
-Ừm, Ấu Lâm cậu lúc đó cũng đâu được gặp lão già ăn xin đó. Chẳng lẽ cậu cho rằng những gì lão nói là đúng?

-Tớ đâu có biết gì đâu !
Giang Ấu Lâm quay đầu, nhìn thẳng La Hạo Sinh rồi nói:
- Chuyện này, cậu là người đánh giá mới phải. đọc truyện mới nhất tại . com

Khi nàng quay đầu lại, Diệp Tưởng có cảm giác choáng váng.

Trước đó hắn mới chỉ nhìn thấy gương mặt nàng lúc nhìn nghiêng,hiện tại khi Giang Ấu Lâm quay đầu lại mới thấy bộ dạng của nàng có vẻ thanh tú thoát tục, chỉ nhìn qua rõ ràng thấy nàng là một nữ diễn viên có dung mạo mỹ lệ,so với nữ nhân vật chính Khanh Tuyết Nghiên không hề thua kém!


Đoạn thời gian sau đó, trong cơ bản không có lời thoại của Diệp Tưởng. Dù sao cũng chỉ là một vai phụ, hơn nữa, nói không chừng đến màn kế tiếp, hắn phải đối diện với tử vong. Diệp Tưởng tự nhiên phải ưu tiên suy xét tìm đường cầu sinh.

Muốn tiếp tục sống, vé chuộc cái chết là điều đầu tiên phải nghĩ đến.

Nửa đêm lúc 0 giờ, lái xe sẽ chết. Mà hiện tại thời gian đã là mười giờ rưỡi, cách nửa đêm cũng không xa. Căn cứ theo sự phát triển của kịch bản, trước mười một giờ một chút, bởi vì xác nhận xe không sửa được, mọi người chỉ còn cách qua đêm trong xe. Tiếp đó, mọi người đóng chặt cửa xe và cửa sổ, sau đó mọi người bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Sau khi La Hạo Sinh chìm vào giấc ngủ, không biết trải qua bao lâu hắn liền gặp phải ác mộng,đến lúc tỉnh lại đã là lúc nửa đêm.

Bắt đầu từ lúc La Hạo Sinh ngủ là mười một giờ,trong thời gian một tiếng kể từ lúc đó đến nửa đêm là giai đoạn kịch bản bỏ trống. Tuy rằng La Hạo Sinh tỉnh lại lúc nửa đêm, nhưng Diệp Tưởng không dám tùy tiện kết luận thời gian tử vong của tài xế chắc chắn là vào lúc nửa đêm. Nói cách khác,trong khoảng thời gian kịch bản bỏ trống, chính là khi quỷ hồn vào trong xe khách giết người!

Không......

Trong lòng Diệp Tưởng bỗng gạt bỏ giả thuyết hắn vừa đặt ra.


Tiến vào trong xe khách? Dựa theo cách nói chuyện của lão già ăn xin kia, tựa hồ đã xuất hiện vấn đề, chính là bản thân chiếc xe khách này. Dựa theo kịch bản mà xem xét, lời nói của lão già ăn xin tuyệt đối không phải không có căn cứ.

Dù gì đi nữa, khoảng thời gian một giờ kịch bản không có, Diệp Tưởng tuyệt đối không thể không làm gì. Trước mắt kịch bản chỉ đề cập đến trong màn đầu tiên lái xe sẽ chết, tuy nhiên khi đó Hạ Vân vẫn còn sống. Tuy vậy, Hạ Vân, cũng chính là Diệp Tưởng đã ly khai xe khách một lần. Kịch bản đã thay đổi, không người nào biết ai sẽ trở thành “mục tiêu ưu tiên cần xử trí” của quỷ hồn? Dù sao phim kinh dị căn bản không quá quan trọng tính logic, tình tiết phát triển thế nào còn không phải do kịch bản định đoạt sao? Huống chi, hắn cũng chỉ là một vai phụ, không biết đến thời điểm nào nói chết thì sẽ chết, trước đó bắt buộc phải tích góp đủ vé chuộc cái chết, sau đó mới có thể đề ra sách lược phù hợp.

Như vậy, trong thời gian 1 giờ trống không trong kịch bản, hắn có thể làm được những gì đây?

Hắn cảm giác được, đám người La Hạo Sinh thực sự không chỉ biết lăn ra ngủ trong thời gian 1 giờ này !

Nếu rời khỏi xe khách cũng không an toàn, như vậy...... trước hết, phải tính cách làm sao có thể cầu đường sống trong chỗ chết! Bất cứ một bộ phim kinh dị nào cũng vậy, không thể bắt diễn viên đi chịu chết, như vậy có lẽ trong kịch bản sẽ lưu lại cho họ một số thủ đoạn hạn chế quỷ hồn không thể tàn sát bừa bãi. Vậy đó là gì? Lão già ăn xin chỉ là nhắc nhở bọn họ, cũng không cho họ phù chú hay những thứ đại loại như thế. Vì sao lại nói âm khí nặng nề, cũng không ai biết. Về phần trong lời nói của lão già ăn xin có đề cập đến những thứ gì đó quan trọng khác hay không thì bọn họ đều là diễn viên, căn bản chưa thấy qua lão già ăn xin đó, làm cách nào để biết được đây?

La Hạo Sinh, Khang Tuyết Nghiên, Đỗ Nham, Trương Niệm Chu, Giang Ấu Lâm...... Còn có hắn Hạo Vân, tổng cộng sáu người, là những nhân vật chủ chốt trong bộ phim kinh dị này. Trước mắt xem ra, chỉ khi mọi người cùng nhau liên thủ mới có khả năng đối phó với cục diện bị động như vậy. Như vậy thì trong thời gian một giờ trống rỗng trong kịch bản , bọn họ nên làm gì?

Cứ mặc kệ tất cả đánh một giấc ngủ ngon, trơ mắt nhìn lái xe mất mạng?

Diệp Tưởng cứ có cảm giác, hắn bắt buộc phải làm gì đó. Dù sao thì, phải làm gì đó mới có khả năng gia tăng vé chuộc cái chết của bản thân. Hơn nữa, phải tìm được cách có thể hạn chế quỷ hồn giết người. Trong phim kinh dị nhất định có che dấu phương pháp đó ở đâu đó, có thể khiến bọn họ có thể hoá nguy thành an!

Nghĩ tới nghĩ lui, không may là tin tức quá ít, nên Diệp Tưởng vẫn khó đưa ra quyết định.

Hắn muốn đi hỏi xem tài xế tính toán thế nào, nhưng trước mắt tạm thời hắn còn chưa muốn bị trừ sạch số tấm vé chuộc cái chết còn lại, nên chỉ có thể tạm thời quan sát xem tài xế định làm gì. Bác tài nhất định biết mình phải chết lúc nửa đêm, nên không thể không làm gì. Dù bác tài có làm gì, nhất định trước lúc nửa đêm, hắn phải rời khỏi xe khách.

Chỉ là, hắn một mình trốn khỏi xe khách, chỉ sợ nguy hiểm sẽ càng lớn, kết quả chỉ sợ khó tránh được mất mạng.

Mà điều mà Diệp Tưởng muốn suy nghĩ cẩn thận lúc này chính là......Lúc nửa đêm, hắn vẫn tiếp tục lưu lại trong xe khách hay là tự mình bỏ trốn?

Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được, trong xe đã trở nên im ắng vô cùng. Bên ngoài, dưới ảnh hưởng của bóng đêm, cảnh vật xung quanh dần dần bị bao phủ trong hắc ám.

Lời thoại của mọi người đều đã nói hết.Trong xe lúc này là bầu không khí im lặng đến rợn người.

Lái xe đã vừa thông báo, xe tạm thời không thể sửa được. Cho nên mọi người sau khi thương lượng, quyết định ngủ lại trong xe một đêm, sáng ngày mai lại tính cách khác.

Diệp Tưởng cuối cùng cắn răng đưa ra quyết định ! Lưu lại trong xe khách! Nhiều diễn viên như vậy nhưng không một ai rời đi, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết? Hắn trốn đi làm gì? Hiển nhiên mọi người cũng nghĩ đến, nếu một mình bỏ trốn, khả năng chết lại càng nhanh, còn khi không lãng phí vé chuộc cái chết !

Chỉ là, trong khoảng thời gian này, hắn là tuyệt đối không thể giống như trong kịch bản miêu tả chìm vào giấc ngủ. Nhiều nhất chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc vẫn bảo trì bình tỉnh. Thời gian hắn bắt đầu gia nhập bộ phim có lẽ chỉ hơn 8 h tối một chút, chưa đến mức nhanh như vậy đã mệt rã rời. Còn đến lúc nửa đêm......


Dựa theo kịch bản, ít nhất đến khi kết thúc màn 1, Hạ Vân vẫn còn sống. Hắn chỉ có thể hy vọng điều này sẽ không thay đổi.

Thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh, tất cả hành khách đều bắt đầu nhắm mắt lại, bất quá Diệp Tưởng biết mọi người đa số chỉ giả vờ ngủ. Ai có thể yên tâm đi ngủ trong chiếc xe mà sau đó sẽ có quỷ đến phá phách?

Hắn thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn về phía vô lăng, nhưng hắn phát hiện, bác tài vẫn ngồi vững vàng trong vô lăng!

Diệp Tưởng vốn tưởng rằng tài xế khẳng định sẽ bỏ trốn, chẳng lẽ lái xe tính đợi đến nửa đêm mới bắt đầu bỏ trốn? Hoặc là...... Hắn là diễn viên lâu năm, có biện pháp đặc biệt có thể đối phó với quỷ hồn?

Có nên làm điều gì đó không?

Diệp Tưởng nhất thời trở nên do dự.

Chẳng lẽ đi khuyên bảo hắn bỏ xe chạy trốn?

Hắn từng có ý nghĩ tìm biện pháp cứu lái xe, nhưng cuối cùng vẫn là không dám.

Một giờ......

Một giờ sau......

Sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Trong bóng đêm hắc ám bên ngoài xe khách, bắt đầu truyền lại tiếng gió rít, giống như tiếng khóc nức nở......

Diệp Tưởng nhắm mắt lại, muốn giả bộ hắn đã ngủ rồi. Nhưng mà, không biết tại sao, sau đó hắn lại cảm thấy hai mi mắt càng ngày càng nặng, mỗi lần cố gắng mở mắt, hai mí mắt lại díu cả lại......

Trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, không thể ngủ, không thể ngủ , nhưng dù có làm sao cũng không thể chống lại cảm giác mệt mỏi buồn ngủ, cuối cùng...... Không ngờ liền lăn ra ngủ !

Không biết đã trải qua bao lâu, hắn mới mờ mịt tỉnh lại. Lúc này, bên trong xe khách mọi người đã lăn ra ngủ hết.Đèn đóm trong xe cũng đã tắt từ lâu.

Hắn trong lúc hoảng sợ, lập tức lôi điện thoại di động ra nhìn. Thời gian bây giờ là......

11:58 phút !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận