Xe đến trạm.
Diệp Tưởng cùng Tích Kính xuống xe.
Xa cách một tháng......
Rốt cuộc, trở lại rồi.
Trường trung học Quảng Nguyệt.
Lúc này, trước cổng trường có thể nói toàn đầu người là đầu người.
Ngày về trường là ngày của những học sinh cũ, bởi vậy tất cả học sinh cũ đều đến đây.
Diệp Tưởng vàTích Kính ở trong đó, hấp dẫn không ít ánh mắt. Một
nguyên nhân rất lớn là dung mạo Tích Kính quá mức xuất sắc, tỷ lệ quay
đầu cơ hồ là trăm phần trăm.
Mà lúc này, trước cổng trường, Hầu Tước cùng Vũ Sóc đang đứng đó.
“Tích Kính!”
Vũ Sóc tự nhiên liếc mắt liền nhìn thấy 2 người Diệp Tưởng. Nàng vội
vàng chạy tới, lo lắng nhìn Tích Kính, nói:“Con từ sớm đã ra ngoài, là
tới tìm...... ba ba con sao?”
“Ân, công tác giao tiếp đã hoàn thành. Mụ mụ, con đem ba ba giao cho người.”
“Con, đứa nhỏ này......”
Lúc này, Vũ Sóc liếc mắt ngại ngùng nhìn thoáng qua Diệp Tưởng.
Đối với Tôn Di Hoa mà nói, có một ngày đột nhiên nhìn thấy nữ nhi
tương lai của mình xuất hiện trước mặt, lại nói cho mình biết, cái người bị cả trường bài xích tập thể kia, không được người coi trọng kia, Kim
Thư Đông chính là......
Thẳng thắn mà nói, hoàn toàn chính là phiên bản của Nobita cùng Shizuka!
Đương nhiên tương lai còn rất xa xôi, hiện tại nói chuyện này cũng vô dụng. Đối với Tích Kính mà nói, trọng tâm suy xét hàng đầu của nàng
chính là làm sao để cha mẹ đều có thể sống sót.
“Hảo, vào đi thôi.”
Tích Kính nhìn thấy cha mẹ ở cùng 1 chỗ, trong tâm cảm thấy yên tâm
đôi chút. Thời điểm nhìn thấy phụ thân sắp tiến vào trường học, bỗng
nhiên nàng hô to 1 tiếng.
“Ba ba!”
Diệp Tưởng quay đầu lại.
“Hi vọng ba ba không bài xích những trợ giúp của con. Bởi vì...... Nữ nhi hồi báo phụ thân, là chuyện thiên kinh địa nghĩa(là chuyện tất
nhiên)!”
“Tuy rằng ba ba chưa từng dưỡng dục con, thế nhưng bởi vì có ba ba,
con mới có thể sinh ra trên thế giới này. Cho nên người con thích nhất,
chính là ba ba và mụ mụ!”
Tích Kính nói ra những lời này cũng khiến nội tâm Diệp Tưởng chấn động.
Càng làm cho quyết tâm bảo hộ nữ nhi thêm kiên định.
Dù có thế nào đi nữa!
Nhìn cha mẹ tiến vào trường học, qua hồi lâu, Tích Kính cũng theo những học sinh khác tiến vào.
Mỗi lần tiến vào trường học, lại nhớ tới lúc trước nàng nhìn thấy nó
sắp sửa bị phá bỏ lại thổn thức không thôi. Thời gian, thật sự rất đáng
sợ.
“Di Hoa!”
Vừa bước vào khu nhà dạy học, Vũ Sóc nhìn thấy Lý Mẫn Hà.
Sau trận chiến ấy, lại lần nữa nhìn thấy người của rạp chiếu phim thứ 10. Đương nhiên, Vũ Sóc đã sớm định liệu trước điều này, nàng vô số lần nhắc nhở chính mình, cần phải diễn cho tốt!
Cừu hận của bọn Phương Lãnh, tương lai nhất định có thể báo!
“Đình Thanh!” Vũ Sóc tươi cười đi tới, dựa theo kịch bản nói:“Nghỉ hè trôi qua thế nào?”
Mẫn Hà không thể không bội phục Vũ Sóc. Nàng khẳng định đối với người của rạp chiếu phim thứ 10 hận thấu xương. Nàng trơ mắt nhìn Phương Lãnh chết đi trước mặt mình, bị Địa Ngục trùng gặm triệt để hầu như không
còn. Nhưng nay, Vũ Sóc vẫn như trước có thể hảo hảo sắm vai “Tôn Di
Hoa”.
Mẫn Hà cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, chung quy các nàng chỉ là sắm vai nhân vật được giao mà thôi. Sắm vai nhân vật phản diện cũng không
phải do Mẫn Hà hi vọng lựa chọn.
“Đừng nói nữa, ta bị mẹ ép buộc vào lớp bổ túc. Đến 1 chút thời gian
đi chơi cũng không có. Di Hoa, ngươi...... Có báo danh lớp bổ túc hay
không?”
“Hẳn là có.”
“Không thể nào?” thần sắc Mẫn Hà lộ ra một tia ảm đạm, nhưng lập tức
che giấu “Thành tích của ngươi tốt như vậy, có cần tới lớp bổ túc hay
không?”
Thẩm Đình Thanh cùng Tôn Di Hoa tuy là bạn bè khuê mật, nhưng trong
lòng Thẩm Đình Thanh vẫn luôn ghen tị với Di Hoa. Cho nên, trong lòng
nàng kỳ thật hi vọng Di Hoa không báo danh lớp bổ túc, để nàng có cơ hội đuổi theo.
Bất quá ở góc độ diễn viên mà nói, Vũ Sóc [ Di Hoa ] gia nhập tự
nhiên là không còn gì tốt hơn. Có nàng, sẽ nhiều thêm 1 phần chiến lực.
“Đình Thanh, Di Hoa!”
Thời điểm thanh âm này vang lên, Vũ Sóc cơ hồ là phản xạ có điều kiện nhanh chóng quay đầu qua.
Tầm mắt nàng gắt gao tập trung vào nam nhân đứng phía tiền phương.
Mộc -- Lam!!!!!
Vũ Sóc tận mắt chứng kiến Mộc Lam từng bước hướng nàng đi tới. Tuy
bên ngoài nàng không lộ chút thanh sắc nào, nhưng trong nội tâm lại căn
bản không thể đè nén hận ý thấu xương với hắn.
“Đã lâu không gặp, Mộc đại giáo chủ!”
Mộc Lam tiếp nhận tin tức nhưng không nói gì.
Vũ Sóc nếu muốn mắng hắn, liền cứ để nàng mắng chửi đi. Hắn sẽ vui vẻ chấp nhận.
“[gia tộc Nightliar] kết thúc. Bất quá, có một số việc vẫn chưa kết thúc. Ngươi nên rõ ràng!”
Bất quá Vũ Sóc không như hắn dự đoán, dùng lời lẽ độc địa mắng chửi hắn.
“Tuy rằng nói nhân vật sắm vai không phải do diễn viên có thể quyết
định, thế nhưng đứng trên lập trường của ta, giữa ngươi và ta hết thảy
vẫn không có chấm dứt! Nếu về sau vẫn diễn bộ điện ảnh giống như thế
này, quên đi. Thế nhưng... chỉ cần chúng ta sắm vai địch nhân đối địch,
rạp chiếu phim thứ 10 và rạp chiếu phim thứ 13, tất phải có 1 bên kết
thúc!”
Về phần cái gọi là oan oan tương báo tới khi nào? Vũ Sóc không muốn tự hỏi điều đó.
Trên thế giới này, không phải bỏ qua ân cừu liền có thể sống được
càng tốt. Đây là thế giới người ăn người, chỉ có ngươi đứng cao hơn
người khác mới có thể sinh tồn. Chỉ có cường giả mới có tư cách tha thứ
cho người khác.
Kẻ yếu chỉ có thể rút đao ra, tự giành lấy sinh cơ! Lựa chọn lấy ơn báo oán, đó là tìm chết!
Về phần bộc phát sát ý không che dấu trước mặt Mộc Lam, nàng đã từng
suy nghĩ qua. Tương lai vì tranh giành quang hoàn nhân vật chính, mọi
người tất nhiên sẽ rơi vào cục diện tất sát, dối trá căn bản không có ý
nghĩa, còn không bằng thản thản đãng đãng, biểu hiện ra quyết tâm của
chính mình, như vậy đối phương nói không chừng sẽ cho rằng, chính mình
còn đang nắm 1 con bài chưa lật nào đó, sẽ có điều cố kỵ! Nếu lúc này
nàng nói, cái gì mà điện ảnh đã diễn xong, chúng ta về sau sẽ không ai
đối địch ai, chỉ làm bọn hắn đối đãi với mình như 1 kẻ yếu mà thôi!
Kẻ yếu sẽ bị cường giả giết chết. Trở thành cường giả, hết thảy mới có ý nghĩa!
Mộc Lam tiếp nhận những lời này của Vũ Sóc. Nàng nói rất không sai.
Rạp chiếu phim thứ 10 và rạp chiếu phim thứ 13, cần có 1 kết thúc.
Về phần Hầu Tước......
Hầu Tước không hề nói với Mộc Lam bất cứ lời nào.
Thậm chí hắn căn bản không để Mộc Lam vào mắt! Mộc Lam và hắn không
cùng 1 cấp bậc! Cho dù là tuyên chiến, Mộc Lam cũng không có tư cách
nhận chiến thư của hắn!
Đối tượng hắn muốn tuyên chiến.... chỉ có 1 người!
Mặt ngoài là cảnh tượng vườn trường thanh xuân, nhưng bên trong lại sát khí tầng tầng!
Các học sinh một tháng chưa gặp nhau, cuối cùng tụ hội trong phòng học kia. Căn phòng... bị nguyền rủa.
Mà đến đây cũng mới phát hiện, giáo sư tiếng Anh Tác Lan đổi thành
Denzel thay thế Grandier. Đương nhiên cái này chỉ là 1 nốt nhạc đệm nho
nhỏ. Thực lực của Denzel ngay cả ảnh đế cũng không đến, Hầu Tước lại
càng không để hắn vào mắt.
Lúc này, trừ các học sinh đã trao đổi với nhau trong kỳ nghỉ hè, càng nhiều là diễn viên tuyến 2,3 biểu đạt tập thể, hy vọng mượn cơ hội này, lấy Hầu Tước là ảnh đế cầm đầu, ký kết hợp đồng che chở với các diễn
viên tuyến đầu, nguyện ý thanh toán phí bảo hộ. Về phương diện giá cả,
hy vọng có thể hợp tác bàn bạc hợp lý.
Vấn đề giá cả khẳng định là sự tình tương đối phiền toái. Người cuối cùng quyết định, theo lý mà nói, hẳn là Hầu Tước.
Nhưng...... Trên thực tế, Hầu Tước trong bộ điện ảnh này cũng không
phải là diễn viên có thực lực tối cường nhất. An Nguyệt Hình vừa chết,
tất cả mọi người đều cho rằng Hầu Tước theo lẽ thường nên là đệ nhất ảnh đế. Cơ hồ không có người nào coi trọng Long Ngạo Thiên.
“Các vị, im lặng một chút!”
Rốt cuộc...... ở cửa phòng học, vang lên 1 thanh âm.
Một đạo thân ảnh cao gầy, chậm rãi đi vào phòng học, đi tới trước bục giảng.
“Chư vị...... Một tháng nghỉ hè, trôi qua như thế nào?”
Thời điểm Long Ngạo Thiên thay thế An Nguyệt Hình sắm vai Lý Vĩnh
Quân tiến vào rạp chiếu phim, mỗi người đều tập trung ở trên người hắn,
giờ phút này......
Quang hoàn nhân vật chính khủng bố kia, làm cho tất cả mọi người không thể rời mắt khỏi hắn!
Dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết huyền huyễn mà nói, chính là
“Vương bát chi khí phóng thích” (khí thế của kẻ lưu manh phóng ra ngoài)!
Mà lúc này, Tích Kính đang đi ở phía sau trường học. Một lần nữa thong thả bước về phía núi rác rưởi.
“Ba ba...... Hiện tại hẳn vẫn tốt đi?”
Dưới ánh nắng chiếu dọi, nàng nhẹ nhàng lấy từ trên người ra 1 mảnh giấy đã ố vàng.
Năm ấy bảy tuổi, nàng mở ra chiếc hộp di vật phụ thân để lại cho mẫu
thân. Bên trong là truyện tranh yêu thích của phụ thân cùng những bức
vẽ.
Giây phút này nàng cầm lấy bức họa này, chăm chú nhìn ngắm.
Bức họa đã rất cũ nát, chất giấy cũng trở nên giòn, hơn phân nửa đã ố vàng.
Nhưng Tích Kính vẫn giữ lại.
Trong bức họa vẽ, đầu là thiếu nữ nhưng thân thể là Doraemon.
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười......
Một chút cũng không phát hiện...... Tại núi rác rưởi phía sau nàng, 1 thân thể dơ bẩn vặn vẹo bò ra, đang muốn vươn tay bắt lấy chân nàng... [ chưa xong còn tiếp..]