Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Mưa bắt đầu trở nên nặng hạt.

Giờ khắc này, rất nhiều người đi chậm, còn chưa kịp rời khỏi tòa nhà dạy học liền cảm thấy bối rối.

Bất quá vẫn có người cắn răng nhảy vào trong màn mưa, nhưng chạy đi được 1 đoạn đường cư nhiên bị NG, thời gian bị rút lại vài giây trước!

Bởi vậy, không còn ai dám nhảy vào trong màn mưa nữa!

Kết quả, chỉ có bọn người Diệp Tưởng biết nội tình, có thể rời đi không
vấn đề gì, nhưng 1 vài diễn viên đối mặt với mưa lớn như thế mà không
mang dù, lại không cần phải vội vã về nhà, cứ như vậy lao ra là không
hợp tình hợp lý, sẽ dẫn tới NG.

Các diễn viên chưa từng nghĩ đến, nguyên lai một trận mưa cũng có thể giết người!

Bất quá, Ôn Vũ Phàm lại không thể không lưu lại! Cái này cũng không có
biện pháp, nàng cùng huynh muội Di Hoa Di Tinh quan hệ tuy rằng không
tồi, thế nhưng bọn họ sẽ không vì thế mà lưu lại trong trường. May mắn
nay thực lực của nàng đủ đầy, không cần quá mức lo lắng.

Đám người Diệp Tưởng cũng hi vọng lưu lại giúp Vũ Phàm, nhưng điều kiện
không cho phép. Dưới loại tình huống này bọn hắn không rời đi sẽ bị NG,
cho nên chỉ có thể tin tưởng vào năng lực của Vũ Phàm.

Cuối cùng…… Tổng cộng có bảy người [ không tính Mộc Lam và Mẫn Hà ] bị nhốt bên trong tòa giáo học.

Mưa to trở thành một phòng tuyến phong tỏa không thể vượt qua!

Mà 7 người lưu lại này, ngoại trừ Vũ Phàm, tất cả đều là diễn viên hạng
2,3! Loại thời điểm này, bọn hắn chỉ có thể ném ánh mắt cầu xin về phía Vũ Phàm! Chung quy nàng cũng là diễn viên hạng A!

Một phương diện khác, Mộc Lam bên kia……

Đối mặt với Mẫn Hà một và hai giờ sau, tình hình ác liệt làm người ta không thể không nghiêm túc!


Nay, Mộc Lam cùng Mẫn Hà đều chân chính là ảnh đế, hai người liên thủ,
ít nhất bảo mệnh cũng không phải nói chơi. Nhưng đối mặt với 2 Mẫn Hà
tới từ tương lai... bọn hắn liền biết, tình huống không lạc quan chút
nào!

Mẫn Hà 2 giờ sau chỉ vào mưa to bên ngoài nói:“Các ngươi tin rồi chứ? Dự báo thời tiết không nói hôm nay sẽ đổ mưa! Động tác cần phải mau chóng lên! Một giờ sau còn chưa có vấn đề gì, 2 giờ sau mới là quan trọng!”

“Hai giờ sau……” Mẫn Hà lộ ra vẻ mặt khẩn trương:“Hai giờ sau sẽ phát sinh chuyện gì?”

Mẫn Hà 2 giờ sau, trong lòng còn sợ hãi nhìn về phía phòng học dị độ, nói tiếp:“Hai giờ sau…… ngôi trường này…… Liền sẽ……”

Nói đến đây, nàng không dám nói tiếp.

Hai giờ sau…… trường học này, sẽ chân chính biến thành địa ngục!

“Vậy... hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chạy đi sao?”

“Chạy đi cũng vô dụng. Mặc kệ chạy tới nơi nào, cuối cùng vẫn quay về đây!”

Mộc Lam lúc này đã không muốn suy nghĩ nhiều.

Vô luận có nguy hiểm gì, hắn cũng không để Mẫn Hà gặp chuyện không may!

Bất quá. Một lần này hắn tất yếu phải bảo vệ tốt ba Mẫn Hà! Không để cho một người nào gặp chuyện không may!

Lúc này, Hoắc Thanh Lam đã rời khỏi trường học, đang tránh mưa ở trạm xe công cộng.

Lúc này hắn không hề biết cái gì, còn tưởng rằng Mẫn Hà cũng đã rời
khỏi. Vai diễn của hắn và Mẫn Hà bình thường không quen thuộc cho lắm,
nói chuyện không quá 2 câu, cho nên không có biện pháp đi về cùng nàng.

Lúc này trường trung học Quảng Nguyệt, dưới bầu trời tối tăm, bên trong
sân trường chỉ vỏn vẹn có học sinh của lớp 10-6 ở lại, những người lớp
khác sớm đã rời khỏi.


“Tóm lại…… Không được rời khỏi tầng 4.” Mẫn Hà hai giờ sau nói:“Đi tới
tầng 3 rất nguy hiểm. Thế nhưng tầng bốn không biết vì sao, bên trong 2
giờ này là hoàn toàn an toàn.”

Kinh nghiệm của chính mình trong tương lai, tự nhiên không người nào không nghe. Vì thế cả 4 người đều lưu lại ở tầng 4.

Mộc Lam yêu cầu hai Mẫn Hà tương lai báo cho biết, chi tiết tình huống phát sinh trong tương lai.

Trước mắt kịch bản đang trong thời kỳ an toàn. Hết thảy không thể thông
qua kịch bản để biết được chi tiết. Nghĩ đến cái chết đối với bọn hắn,
cũng chỉ đơn giản là bị người khác lãng quên.

“Ta ở 3 giờ sau nói, bên trong trường vẫn còn lưu lại vài người, bao gồm bọn người Lâm Đào, Trương Bằng Việt …… Nhưng sau 3 giờ, bọn hắn liền
chết hết.”

Căn cứ vào lời nói của Mẫn Hà tương lai, chỉ biết được hạ lạc của Thẩm
Đình Thanh, về phần sinh tử của Lâm Viễn lại không đề cập tới chút nào.
Trong đoạn thời gian này, Thẩm Đình Thanh lần lượt nếm thử muốn rời khỏi trường học, nhưng mỗi lần vừa bước ra khỏi cổng trường đều sẽ lần nữa
xuất hiện trong phòng học lớp 10-6. Mà mưa rơi ngày càng lớn, rất nhanh
nàng dần phát hiện, ở trong tầng 4 không có việc gì, nhưng vừa tiến vào
tầng 3 sẽ phát sinh sự tình rất đáng sợ.

Một giờ sau, nàng liền xuyên việt đến hiện tại.

Chính mình 2 giờ sau lại nói, xuyên về 1 giờ trước thì gặp chính mình 1
giờ sau. Bao gồm cả chính mình ba và bốn giờ sau cũng thế. Nhưng chính
mình ba và bốn giờ sau đã chết, tiếp theo liền gặp Lâm Viễn cùng Thẩm
Đình Thanh hiện tại. Tiếp qua 1 giờ nữa, nàng sẽ xuyên việt lần đầu
tiên……

Thật là loạn.

Mộc Lam thật vất vả sửa sang lại đầu đuôi rõ ràng, chỉ vào Mẫn Hà 1 giờ
sau, nói:“Các ngươi đã từng trao đổi qua với chính mình ba và bốn giờ

sau sao?”

“Ân, không kịp nói quá nhiều……”

“Được rồi……” Mộc Lam chỉ vào Mẫn Hà 2 giờ sau, hỏi:“Nếu ngươi đến từ 2
giờ trước, vậy ngươi cũng có ký ức xuyên qua của 1 giờ trước. Nói cách
khác, ngươi sẽ có 2 lần ký ức gặp mặt với chúng ta... ký ức này thật
loạn. Như vậy, ngươi biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì chứ?”

“Ân, thời điểm 1 giờ trước ta xuyên việt, các ngươi lúc đầu không tin
nhưng trời đổ mưa, còn có quần áo giống nhau nữa liền tin. Sau đó nghe
lời ta nói chờ ở...”

“Đợi đã, thời điểm một giờ trước ngươi xuyên việt qua, ngươi cũng có nghe chính mình 1 giờ sau nói ra những lời này sao?”

“Ân, có nghe.”

“Vậy nếu ngươi hiện tại nói lời hoàn toàn khác thì sẽ thế nào?”

Lúc này, một tin nhắn kịch bản gửi tới.

“Không có khả năng nói lời khác. Bởi vì 2 giờ sau khi bắt đầu xuyên việt sẽ xuất hiện nội dung kịch bản mới, xuất hiện chữ đỏ yêu cầu làm bất cứ chuyện gì cũng không được khác với lịch sử nguyên bản. Hơn nữa kịch bản còn quy định, cấm chỉ ta dùng tin nhắn hay bất kỳ 1 phương thức nào
tiết lộ cho ngươi.”

Cư nhiên dùng phương pháp này để duy hộ (duy trì và bảo hộ) nghịch lý thời gian!

Nghịch lý thời gian có 1 vấn đề, chính là nếu ngươi xuyên việt đến tương lai, phát hiện chính mình làm chuyện gì đó, như vậy khi ngươi xuyên trở về, lúc sau sẽ không làm chuyện đó nữa, liền có thể hình thành 1 thời
không đa nguyên khác hay không? Thế nhưng kịch bản lại dùng phương thức
này ngăn chặn nghịch lý đó không được phát sinh.

Mà lúc này, Mẫn Hà cần phải suy xét đối sách mới!”

Nghĩ đến những lời này cũng có thể là lời kịch chữ đỏ.

“Được rồi……” Mộc Lam biết chính mình hiện tại tùy tiện nói ra 1 câu hẳn đều sẽ xuất hiện trong kịch bản của Mẫn Hà.

Vấn đề nghịch lý thời gian, trước hết không suy xét nữa……

Trọng điểm là sau này sẽ phát sinh ra cái gì?


“Ngươi biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì chứ? Đình Thanh?”

Mẫn Hà hai giờ sau lắc đầu nói:“Ta chỉ biết trong vòng 2 giờ sau ở trong tầng 4 là an toàn. Mà sau khi xuyên việt, vì chúng ta vẫn luôn chờ ở
tầng 4, cho nên mới... ”

“Lại nói……” Mẫn Hà hiện tại bỗng nhiên nói:“‘Trong hai giờ tầng bốn an toàn’ khái niệm này làm thế nào tìm ra?”

“Đây là……” Mẫn Hà một giờ sau chỉ vào Mẫn Hà hai giờ sau nói:“Là nàng nói.”

“Vậy ngươi làm sao mà biết được?”

Mẫn Hà hai giờ sau nói:“Là vì…… thời điểm ta lần đầu tiên xuyên việt
đến, ta 1 giờ sau nói. Mà ở đây 2 giờ sau đích xác cũng chứng minh điểm
này...”

Đầu óc Mộc Lam giờ phút này đã triệt để rối loạn……

Nếu tính như vậy ……

Đến cuối cùng là làm như thế nào tìm ra được khái niệm “Trong hai giờ tầng bốn an toàn”?

Cuối cùng Mộc Lam quyết định buông tay không tự hỏi nữa. Thứ thời gian
nghịch lý này, ngay cả Einstein cũng không nhất định có thể lý giải
được.

Bất quá dù có thế nào, ít nhất có thể xác định trong vòng 2 giờ nơi đây an toàn.

“Ba giờ sau và bốn giờ sau …… Đến cùng đã nói những gì? Ba giờ sau chết
như thế nào?” Mộc Lam nói tới đây bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề:“Đúng! Nếu nói 3 giờ sau đã chết, như vậy 4 giờ sau chính là quỷ hồn! Nói như vậy……”

“Nàng có thể hay không đã quay trở về tầng 4? Nàng có thể bị hại trong khoảng thời gian gọi là ‘ hai giờ an toàn’hay không?”

Mẫn Hà một giờ sau cùng hai giờ sau hai mặt nhìn nhau.

“Hẳn là không thể nào……”

“Ngươi…… Còn có ngươi……” Mộc Lam chỉ vào hai người trước mắt:“Đến cùng đã chờ trong quá khứ bao lâu?”

“Hẳn không sai biệt lắm, khoảng 1 giờ…… sau đó liền xuyên việt về nguyên bản 1 giờ trước, tiếp theo cứ mỗi 1 giờ lại xuyên về 1 lần... ”[ chưa
xong còn tiếp……]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận