Trong Minh Hà......
Một mảnh tối đen, không sạch sẽ......
Hạo Thiên kiếm cắm vào trong đầu quỷ hồn cũng tại một khắc đó đem bóng tối xua đi.
Thần kỳ là, Hạo Thiên kiếm cắm vào trong đầu quỷ hồn nhưng lại không xuyên qua gáy, giống như bị thôn phệ vậy.
Một trận chiến này, chỉ cần thắng lợi, hắn liền có thể đạt được truyền thừa nhân vật chính, từ đó càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa!
Tất yếu phải thắng, dù có thế nào cũng phải thắng!
Sấm sét không ngừng vòng quanh cơ thể quỷ hồn, đồng thời, ngày càng nhiều kim tệ Rakmal rơi ra!
Tiếp theo, thân thể quỷ hồn dây dưa bám trụ Diệp Tưởng, song phương liền hoàn toàn bọc chung một chỗ!
Thế nhưng, vô luận là dùng sấm sét oanh kích hay là nghiệp hỏa thiêu đốt, đều không thể đối phó với quỷ hồn này!
Tại nơi không có Hồng Nguyệt, hơn nữa còn bị lấy ra một bộ phận kim
tệ Rakmal, mà vẫn còn khó đối phó như vậy! Nếu dưới trạng thái toàn
thịnh, có lẽ tình huống lúc này là hoàn toàn trái ngược!
Bất quá, Diệp Tưởng hiện tại đã không hề sợ hãi bất cứ địch nhân nào.
Bất cứ địch nhân nào!
Hắn cũng tuyệt đối không sợ hãi!
Nơi sâu trong Minh Hà......
Theo thời gian trôi qua, Diệp Tưởng cùng quỷ hồn trước mắt vẫn không ngừng chìm xuống, chìm xuống...
Minh Hà này tựa hồ như không có đáy.
Nếu di động theo dòng nước, có lẽ hắn cũng vẫn rơi vào trong địa ngục đi.
Hạo Thiên kiếm không ngừng xâm nhập vào sâu trong đầu quỷ hồn, thế
nhưng nó cũng gắt gao bắt lấy Hạo Thiên kiếm, không để Diệp Tưởng tiếp
tục đâm sâu vào! Đồng thời há miệng, nhằm thẳng về phía Diệp Tưởng!
Giống như nhiếp hồn quái trong [ Harry Potter ], Diệp Tưởng cảm giác
linh hồn mình giống như đang bị lôi kéo ra khỏi cơ thể, bị hấp thụ!
Không thể chết!
Hắn tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!
Con mắt thứ ba, mở!
Hắn quyết định một lần nữa triệu hoán Già Lâu La điểu!
Thế nhưng, quá trình linh hồn bị hấp thụ cũng không vì thế mà dừng lại.
Hạo Thiên kiếm vẫn tiếp tục đâm vào, đâm vào, đâm vào......
Trận chiến đấu này, hoàn toàn biến thành tiêu hao chiến. Nói cách
khác, chính là vấn đề ai tổn hao hết trước tiên. Thậm chí không có khả
năng lưỡng bại câu thương!
Ý thức dần dần mơ hồ.
Thế nhưng Diệp Tưởng vẫn nắm chặt Hạo Thiên kiếm trong tay.
Phải cầm chắc thanh kiếm này!
Tuyệt đối không thể buông ra!
Bên trên dòng Minh Hà, Hồng Nguyệt cự đại phản chiếu trên mặt nước.
Ai cũng không biết, người chiến thắng cuối cùng của trận chiến này, sẽ là ai.
Thật lâu sau...... Thật lâu về sau......
Diệp Tưởng lại lần nữa mở mắt.
Kim quang trên Hạo Thiên kiếm đã dần tán đi, hắn lúc này đang trầm mình dưới đáy dòng Minh Hà. Chung quanh là một mảnh tối đen.
Sâu bên trong dòng sông chết, phong cảnh phỏng chừng chính là như thế. Không có ánh sáng, không có âm thanh.
Diệp Tưởng lúc này đang ngồi ở một địa phương như vậy.
Hắn chậm rãi đứng lên.
Bất quá, nước trong dòng Minh Hà vẫn chưa khiến hắn có chút cảm giác
gánh nặng nào. Theo dòng nước tiến tới, liền sẽ tới... địa ngục.
Lấy thực lực hiện tại của Diệp Tưởng, một khi tiến vào địa ngục, chỉ sợ như trước khó thoát khỏi một chữ chết.
Hắn cảm giác, trong bóng đêm, một dòng nước đang thôi động hắn, khiến hắn chậm rãi trôi về phía sâu trong bóng tối!
Không cần hỏi nhiều...... Đây là lực lượng dòng nước của Minh Hà đang cuốn đẩy hắn vào Địa Ngục!
Một khi tiến vào Địa Ngục, hậu quả là cái gì không cần nhiều lời!
Diệp Tưởng tuyệt không hề tự đại, vói thực lực trước mắt của hắn, tiến
vào địa ngục liền không thể còn sống trở về!
Thế nhưng lực lượng dòng nước này, không phải hắn hiện tại có thể chống cự.
Đột nhiên...... tầm mắt Diệp Tưởng ném về một phía nào đó trong bóng đêm.
Đó là......
Tuy rằng trong bóng đêm, thế nhưng hai mắt Diệp Tưởng vẫn nhìn thấy rõ ràng thấu đáo.
Đó là một Quỷ hồn vô cùng quái dị.
Cả người máu tươi bò bốn chi trên mặt đất, gương mặt thì bị xé thành
hai nửa. Nhìn thấy Diệp Tưởng liền phát ra âm thanh “tê tê” bén nhọn rồi lao tới!
Chẳng lẽ......
Đã bước vào Địa Ngục chi môn sao?
Không! Tuyệt đối không phải!
Diệp Tưởng tuyệt không tin tưởng, chính mình lại lâm vào tuyệt cảnh
bậc này. Chỉ sợ vì tiếp cận địa ngục chi môn cho nên mới xuất hiện quỷ
hồn như vậy!
Địa Ngục......
Từ khi tiến vào rạp chiếu phim Địa Ngục tới nay, những bộ điện ảnh
biểu diễn không ít đều liên quan tới Địa Ngục. Cách đây gần nhất có hai
lần, một lần là trong [ Ác Ma tiêu bản ], cái huyệt động đi thông Địa
Ngục kia, mà một lần khác nữa chính là trong [gia tộc Nightliar 3], thời điểm Nightliar mở ra cánh cửa Địa Ngục!
Đương nhiên đều là Địa Ngục, bất quá cảm giác cho người ta cũng có
khác biệt. thế nhưng không nơi nào là không siêu việt khả năng của Diệp
Tưởng!
Hạo Thiên kiếm hung hăng vung qua, đâm trúng đầu quỷ hồn, đem nó hoàn toàn xé nát! Thế nhưng, quỷ hồn này không hề bị ảnh hưởng chút nào, một lần nữa mọc lại cái đầu mới, hơn nữa vẫn là hình tượng cái đầu bị tẽ
làm đôi!
Thực là loại tình huống quỷ dị cỡ nào!
Kịch tình hiện tại ngược lại bắt đầu dung hợp với kịch bản.
Trong kịch bản gốc của [ Ma cốc ], Mạc Cổ Nhai cuối cùng bị đưa vào
Địa Ngục! Mà Từ Vũ thì bị linh hồn Vũ Văn Lam ăn mòn, cuối cùng trở
thành kẻ tân phán quyết!
Kết cục hoàn toàn là bi kịch!
Thế nhưng Diệp Tưởng sao có thể để kịch tình như vậy diễn ra!
Hạo Thiên kiếm vung lên lần nữa, bổ về phía lồng ngừng quỷ hồn, Tịch Tà thần lôi cũng được phóng ra!
Nhưng...... Hắn rất nhanh liền phát hiện, Tịch Tà thần lôi khắc chế
quỷ vật giờ phút này cư nhiên không hề kiến công, mà sau khi dính phải
nước Minh Hà liền dần dần biến mất!
Sao lại như thế!
Diệp Tưởng ý thức được, cái này chỉ sợ là lực lượng của Địa Ngục!
Lấy thực lực trước mắt của hắn còn chưa thể chống đỡ nổi Địa Ngục!
Nếu cứ tiếp tục phiêu du theo dòng Minh Hà, kết cục của hắn chính là tiến vào địa ngục không cần nghi ngờ!
Cùng so sánh với Địa Ngục, Vũ Văn Hồng Nguyệt không là gì...
Lúc này, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện thêm quỷ hồn mới!
Cùng với quỷ hồn vừa rồi giống nhau như đúc, đều là bò bằng tứ chi trên mặt đất, cái đầu bị tách làm hai nửa!
Bọn chúng một con tiếp một con muốn đi lên kéo trụ Diệp Tưởng, làm
hắn không thể đào thoát! Mà vô luận Diệp Tưởng vận dụng thủ đoạn nào
cũng đều đại suy giảm, không có chút ý nghĩa!
Mà lúc này...... Hắn bỗng nhiên nhìn thấy... trong bóng tối phía trước, Vũ Văn Hồng Nguyệt chậm rãi hiện lên!
Gương mặt chỉ có một vết khâu vẫn dữ tợn đáng sợ như trước. Nàng cứ
như vậy đứng nhìn Diệp Tưởng bị những quỷ hồn kia kéo vào nơi sâu nhất
trong bóng tối!
“Không...... Ta không thể xuống địa ngục......”
“Ta không thể......”
Thế nhưng, Diệp Tưởng bỗng nhiên hiểu được một điểm.
Kỳ thật...... Lúc trước, khi hắn tan tầm nhặt được tấm áp phích kia, không phải hắn đã xuống địa ngục rồi sao?
Hơn nữa, hắn nay vì sinh tồn mà rơi vào Ma Đạo, cho dù chết thật sự xuống địa ngục thì có gì sai?
Nhưng...... Hắn lập tức nghĩ đến những ác linh có thể tiến tới Thiên quốc!
Bất công! Sao có thể bất công như thế! Thật phải xuống địa ngục, vì sao bọn họ không xuống?
Thiên Đạo bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu! (ông trời bất nhân, coi vạn vật như chó rơm)
Giờ này phút này, Diệp Tưởng thực sự hiểu được sâu sắc câu nói đó!
Chỉ là, hắn lại không thể làm bất cứ chuyện gì. Những thủ đoạn trên
người tại thời điểm tiến gần đến Địa Ngục đều bị áp chế hoàn toàn. Kể từ đó, truyền thừa nguyên bản thuộc về nhân vật chính cũng triệt để biến
mất.
Sau khi cùng “Dạ Vương” dung hợp lại mất đi hoàn toàn truyền thừa nhân vật chính, chẳng phải châm chọc rất lớn lao?
Hắn quả thật phải giống như Mạc Cổ Nhai rơi vào Địa Ngục như vậy sao?
Sau một hồi lâu...... Hắn cảm giác bản thân đã bị kéo vào sâu trong
con đường thâm thúy... bóng tối giống như thủy triều vọt tới...
[ Ma cốc ] cứ thế kết thúc!
Tất cả diễn viên giờ phút này đều nhận được kịch bản nhắc nhở “Nhân vật chính tử vong”!
Nhân vật chính đã chết, tự nhiên liền kết thúc.
Bộ điện ảnh này, đến đây chấm dứt.
Dante vẫn cảm thấy rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới Diệp Tưởng cư
nhiên không thể chiến với mình một trận. Bất quá như thế, aura nhân vật
chính sẽ thuộc về ai đây? Nguyên bản, nên là phụ thân đến cướp đoạt
aura, nhưng sau khi trở thành Ác Ma, hắn còn có thể trở thành nhân vật
chính sao?
Màn hình [ Ma cốc ] ngừng lại ở hình ảnh Diệp Tưởng bị kéo vào bóng tối. tiếp theo màn hình bắt đầu xuất hiện phụ đề.
Thời điểm Vũ Sóc cùng Tịch Kính trở về phòng chiếu phim, nhìn thấy
một màn như vậy liền không thể tin vào hai mắt mình. Bên trong phòng
chiếu phim... Diệp Tưởng không có trở lại!
[ Ma cốc ].
Nơi hạ du núi Rakmal.
Tại mảnh đất thuộc về Địa Ngục.
Diệp Tưởng mở mắt tỉnh lại.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy trên người không còn bất cứ khí lực nào nữa.
Hắn nhìn lên bầu trời.
Tại nơi này... cư nhiên còn có thể nhìn thấy Hồng Nguyệt!
Chỉ là...... hiện tại hắn nhìn thấy Hồng Nguyệt, nhưng không hề nhìn thấy Ngân Nguyệt!