Cô độc trong bóng tối, con người luôn sẽ cảm giác thời gian trôi qua thật thong thả.
Cám giác của Huyến Âm giờ phút này chính là như vậy.
Nhất là ở bên trong mật thất này còn có một khối thi cốt làm bạn với nàng.
Cái này là thể nghiệm tuyệt đối không xong.
Nhưng mà cho tới bây giờ, Huyến Âm vẫn không biết, hết thảy chuyện
đang xảy ra là gì. Và cái gì khiến nàng phải ở cùng khối thi cốt này để
khai phá cái gọi là “Năng lực”.
Năng lực...... Năng lực là cái gì?
Nếu nói năng lực này có thể di truyền, nàng lại không nhớ phụ thân
có từng biểu hiện qua một loại năng lực đặc biệt nào đó. Về phần những
người thân khác? Nàng chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân đi thăm bất cứ
thân nhân nào, trong ấn tượng của nàng, từ nhỏ đến lớn, những thân thích khác đều là người bên nhà mẫu thân.
Phụ thân......
Vừa nghĩ đến hắn, Huyến Âm đột nhiên cảm giác trong trí nhớ, đoạn hình ảnh máu tanh tựa hồ thoáng rõ hơn vài phần.
Cái này... là chuyện gì đang xảy ra?
Huyến Âm cảm giác trong ngực có chút bế tắc.
Nàng bóp trán, mà ký ức thuộc về Hạ Hầu Huyến Âm đang dũng mãnh tràn vào trong đầu......
Đúng vậy.
Thuộc về Hạ Hầu Huyến Âm mà không phải là ký ức của bản thân nàng.
Hạ Hầu Nguyên Thứ là tên của phụ thân Hạ Hầu Huyến Âm.
Từ sau khi tổ mẫu qua đời, tinh thần của phụ thân càng ngày càng tệ.
Đoạn thời gian đó, mẫu thuân với mẫu thân có xu thế ngày càng tăng lên.
Bất quá, theo thời gian trôi qua, chuyện này cũng bị Huyến Âm đặt ở dưới đáy lòng.
Thẳng đến ngày nàng bàn chuyện đính hôn. Khi đó phụ thân không tiếc gì, ở ngoại ô mua một căn biệt thự làm tân phòng cho nàng.
Cho dù là đối với tài sản cá nhân của phụ thân mà nói, đây cũng coi
như là khoản tiền lớn. Có thể thấy, hắn đối với nữ nhi cưng chiều thế
nào.
Khi đó, nàng cùng Quân Hạo nguyên bản tháng sau sẽ bước vào cuộc sống hôn nhân.
Thế nhưng...... Ngày đó, thời điểm nàng dùng chìa khóa mở cửa phòng,
liền nhìn thấy Quân Hạo cư nhiên cùng một nữ nhân xa lạ, cả người trần
như nhộng phiên vân phúc vũ!
Nàng liền xông ra ngoài......
Đúng vậy......
Ký ức cho tới bây giờ đều không có vấn đề.
Thế nhưng...... Hiện tại, nàng lại cảm giác, đoạn ký ức này có một vấn đề.
Trong trí nhớ, dường như thiếu mất bộ phận nào đó rất quan trọng.
Vì cái gì ngày đó lại đột nhiên tới biệt thự? Vì cái gì không phải đi cùng Quân Hạo?
Lúc này nàng lại nhìn về phía khối thi cốt nằm trên giường. Trong mắt nàng, khối thi cốt kia có vẻ như càng thêm đáng sợ.
Nàng cuộn thân thể nép vào góc tường, hơn nữa còn run lên nhè nhẹ.
Tại đây, trên ngọn Mân sơn này, bất cứ sự tình gì cũng không thể dùng lẽ thường để giải thích.
Chỉ là nhìn khối thi cốt kia, ký ức trong nàng lại nhanh chóng cuồn cuộn lên......
Ngày đó......
Nàng từ trong phòng xông ra ngoài, sau đó trực tiếp nhảy vào xe, khởi động động cơ. Mà vào lúc đó, Quân Hạo liền vọt ra, hắn cư nhiên mặc
quần áo nhanh như vậy, sau đó... cứ thế ngăn trở trước mặt nàng...
Khi đó, nàng......
Nàng......
Đợi đã......
Khi đó, bên trong xe chỉ có một mình nàng sao?
Trước mắt, ánh sáng dường như dần ảm đạm đi.
Khối thi cốt trên giường vẫn như trước không hề nhúc nhích...
Đợi đã?
Huyến Âm bỗng nhiên bị ý tưởng đột ngột trào ra của mình làm cho
hoảng sợ. Cái gì gọi là “vẫn như trước không hề nhúc nhích”? Một người
đã chết biến thành bộ xương...... không nhúc nhích mới là bình thường
đi?
Chẳng lẽ bản thân mình cho rằng, khối thi cốt này sẽ cử động sao?
Nàng ôm đầu, ký ức ngày càng trở nên hỗn loạn.
Nhưng vào lúc này, ký ức hỗn loạn dường như bị xé rách một lỗ hổng, sau đó... chân tướng dần dần hiện ra!
“Phụ thân?”
Ngày đó, nàng không phải đi một mình!
Lúc ấy, do vấn đề trang hoàng biệt thự là phụ thân phụ trách. Khi đó
biệt thự đã trang hoàng xong. Bất quá hôn phòng của nữ nhi, phụ thân hạ
thêm tâm tư cũng không có gì kỳ quái. Hắn tính toán muốn xem lại lần
nữa, xem có cần nới rộng diện tích phòng ngủ hay là cải thiện lại một
phen hay không. Mà Huyến Âm là tính đi cùng phụ thân, nguyên bản còn
muốn Quân Hạo cùng đi, nhưng gọi tới di động của hắn lại tắt máy.
Vì thế...... Hai người cứ như vậy lái xe tới biệt thự.
Mà người lái xe không phải nàng, là phụ thân! Bởi vì tình hình giao thông vùng ngoại thành, phụ thân quen thuộc hơn nàng!
Đúng vậy...... Cho nên khi đó......
Vì cái gì lại quên? Vì cái gì lại quên ngày hôm đó đi cùng phụ thân?
Vì cái gì?
Ký ức hỗn loạn khiến nàng càng ngày càng cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ... là phụ thân giết chết Quân Hạo sao?
Nhưng vì cái gì nàng lại hoàn toàn quên mất việc này?
Vì cái gì ký ức lại triệt để bị thay đổi? Phụ thân ở trong trí nhớ lại biến mất?
Con rể của mình, cư nhiên ở trong căn biệt thự do chính mình mua và
trang hoàng, còn là ở trong tân phòng cùng nữ nhân khác điên loan đảo
phượng, dưới cơn giận dữ, giết chết hắn là điều rất có khả năng.
Chuyện là như thế sao?
Hai mắt nàng bắt đầu trở nên đỏ lên, nàng lại lần nữa nhìn về khối thi cốt kia.
Như trước... vẫn không hề nhúc nhích.
Động...... Bất động......
Máu... từ khi sinh ra tới này, chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy.
Trong trí nhớ, một màn huyết quang tràn ngập.
Nhưng nàng lại không nhớ gì cả.
Không nhớ gì cả......
Cùng lúc đó.
Trong đại phòng Hạ Hầu gia tông tộc.
Gần trăm tên nô bộc hồng y đang quỳ trong nội đường, trong miệng vẫn
yên lặng niệm tụng cái gì đó. Mà trước từ đường là dày đặc rậm rạp bài
vị Tông gia.
Bọn họ phải ở nơi này, gác đêm đến khi trời sáng.
Mà tại tầng trên của từ đường, có hai người đang đứng trên cao quan sát một màn này.
Trong hai người có một nam tử dung nhan tương đối tuấn mỹ, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt. Còn một nam tử khác thoạt nhìn có vẻ non nớt, biểu tình
còn có phần dại ra.
Thanh niên tuấn mỹ chắp tay sau lưng mà đứng, nhìn nô bộc hồng y phía dưới nói:“Trong quá trình đưa ma, số nô bộc bị tổn thất so với trong
tưởng tượng còn cao hơn a.”
“Nghe nói, Hạ Hầu Tiêu Nham cùng Thái Lam có xung đột.”
“Phải không? Ngươi nghe ai nói, Lục Sinh?”
“Cái này quan trọng sao?”
Nam tử tuấn mỹ quay đầu lại nhìn nam tử tên là Lục Sinh.
“Hạ Hầu Lục Sinh, những lời này của ngươi có ý gì?”
“Ta là muốn nói......” biểu tình dại ra của Hạ Hầu Lục Sinh vẫn không thay đổi:“Sự tình chân chính nên quan tâm, không phải cái này đi? Hạ
Hầu Phương Diễn?”
Hạ Hầu Phương Diễn, Hạ Hầu Lục Sinh, hai nam tử này đều là người tông tộc, hơn nữa còn là nhân vật hạch tâm.
“Tuy rằng không phải cùng một mẫu thân, bất quá ta chung quy vẫn là
ca ca ngươi. Nam tử tuấn mỹ Hạ Hầu Phương Diễn lạnh lùng nói:“Ngươi có
thể dùng loại giọng điệu này nói với ta sao?”
“Trong Hạ Hầu gia tộc, trưởng - ấu cũng không phải là tiêu chuẩn duy
nhất phân chia địa vị cao thấp. Sự tình gia tộc chờ mong rất nhanh sẽ
thực hiện được. Ta nghĩ đã không còn bao nhiêu người có tâm tình tiếp
tục hư tình giả ý. Cho dù là ngươi có, ta đây cũng không có hứng thú
này.”
Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía đám hồng y nô bộc.
“Không bằng để ta đến đoán...... trong số những người bên dưới, có bao nhiêu người là tai mắt của ngươi? Như thế nào?”
Song phương cứ thế mắt lạnh nhìn đối phương.
Sau một hồi, Hạ Hầu Phương Diễn thu lại biểu tình băng lãnh, lộ ra ý cười.
“Ha ha ha ha...... Lục Sinh, tính tình của ngươi ngược lại một điểm cũng không thay đổi. Điểm này rất giống Thái Lam a.”
Sau đó hắn liền nhìn đám hồng y nô bộc phía dưới, nói:“Ta có bao
nhiêu tai mắt? Thứ ngươi chân chính quan tâm, hẳn là... có bao nhiêu
người đã là người của Dạ Vương đi?”
Hai chữ “Dạ Vương” vừa ra, cho dù là gương mặt không hề bận tâm của Lục Sinh cũng có một tia biến hóa lớn.
“Ta nghĩ, trong Hạ Hầu gia tộc, người không muốn Dạ Vương chết, trên
một bàn tay cũng có thể đếm hết được. Thế nhưng...... kẻ dám tự tay giết hắn, chỉ sợ một đầu ngón tay cũng đếm không ra. Bao gồm ngươi, không
phải sao? Hạ Hầu Phương Diễn?”
Dạ Vương đối với người Hạ Hầu gia tộc mà nói, là một cơn ác mộng.
Ác mộng chân chính.
“Ngươi nói không sai.” Phương Diễn không hề phản bác chút nào:“Bản đồ đối với chúng ta rất quan trọng. Thế nhưng đối với Dạ Vương nó còn có
tác dụng lớn hơn nữa. Bất quá tại trước thời điểm đó, bất luận kẻ nào
cũng không thể động đến Dạ Vương. Cũng chính bởi vì có Dạ Vương tồn tại, chúng ta nhiều năm qua mới có thể thu thập được bản đồ.”
“Bản đồ... âm phủ a!”[ chưa xong còn tiếp..]
ps: Đoạn canh 3 ngày thật sự xin lỗi! không tìm bất cứ lấy cớ, đoạn canh chính là đoạn canh, không có lý do gì!