Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Tầm mắt lợi hại trực tiếp tập trung vào bia tên trước mặt.

Một mũi tên đã được lên dây cung.

Sau một hồi, mũi tên bắn ra, cơ hồ trong chớp mắt trúng ngay hồng tâm!

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng “Ba ba” vỗ tay.

Kỳ Thủy Ngư một thân bạch y quay đầu lại. Người vỗ tay phía sau chính là trượng phu của nàng, Hạ Hầu Phương Diễn.

Nơi đây là một võ trường to lớn, sân bãi trống trải. Trong ngày
thường đệ tử tông tộc sẽ được huấn luyện võ nghệ tại đây. Chỉ có người
tông tộc mới có thể tiến vào nơi này.

“Ngươi cũng không ngủ được sao?” Kỳ Thủy Ngư hơi buông tay xuống,
nói:“Cũng đúng, một đêm này, chỉ sợ người tông tộc, không một ai có thể
ngủ yên.”

“Ngươi nói không sai. Nhất là Dạ Vương, không phải sao?”

Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra một tia ý vị thâm trường.

Kỳ Thủy Ngư bỗng nhiên khẽ biến sắc.

“Ngươi muốn làm gì?”

Kỳ Thủy Ngư và Hạ Hầu Phương Diễn cách nhau không phải quá xa, cho
nên nàng có thể thấy rõ ràng biểu tình lúc này trên mặt Hạ Hầu Phương
Diễn.

“Ngươi cho rằng ta tính toán làm cái gì?” thần sắc của Hạ Hầu Phương Diễn lại như thường.

“Ta hiểu ngươi.” Kỳ Thủy Ngư nắm chặt cây cung trong tay,“Ngươi chẳng lẽ muốn tính toán động thủ với Dạ Vương sao? Vạn vạn không thể! Gia
chủ sẽ không......”

Thế nhưng nói tới đây, Kỳ Thủy Ngư bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

“Chẳng lẽ...... Gia chủ ngầm đồng ý?”

“Bản đồ, phải là người trong huyết mạch Hạ Hầu gia tộc nắm giữ. Không phải sao?”

Kỳ Thủy Ngư lại lắc đầu:“Hạ Hầu Dạ Vương, hắn cũng là huyết mạch Hạ Hầu gia tộc.”


“Ngươi thật sự cho rằng...... Hắn là người nhà Hạ Hầu sao?”

Nói xong câu đó, Hạ Hầu Phương Diễn lại cười:“Ngươi yên tâm. Quân tử
không đứng dưới nguy tường (một người quân tử sẽ không đứng dưới một bức tường sụp đổ). Gia tộc này, người muốn giết Hạ Hầu Dạ Vương nhiều như
cá diếc qua sông. Nếu muốn giết hắn, đã sớm động thủ. Ý nghĩ của gia chủ là một phần nguyên nhân, thế nhưng một khi không nắm chắc, lại có ai
muốn ra tay đối phó Dạ Vương? Cho dù phải động thủ... cũng không nên là
ta.”

Bởi vậy...... Một cái tên lập tức sinh ra trong đầu Kỳ Thủy Ngư.

“Hạ Hầu...... Tiêu Nham sao?”

“Ta cũng đến bắn một tên đi.”

Tiếp nhận cây cung trong tay Kỳ Thủy Ngư, tiện đà rút lấy một mũi tên trong túi đựng tên của nàng, nhanh chóng lắp tên vào cung, kéo căng
dây!

“Thủy Ngư, nhớ kỹ. Nắm được cơ hội thì phải nhanh chóng ra tay, không thể không quả quyết.”

“Ta biết. Nhưng...... Một khi thất bại......”

“Con người luôn phải chết. Thất bại mà nói, bất quá chỉ là đi trước
vài thập niên mà thôi. Nhưng nếu như thành công, đối với người Hạ Hầu
gia tộc mà nói, lại chính là Thiên Thu muôn đời.”

Vừa nói, mũi tên bay ra cũng nhanh chóng bắn về phía bia tên! Thế
nhưng, mũi tên bay ra cắm vào mũi tên trước đó của Kỳ Thủy Ngư, làm nó
trực tiếp tách ra làm hai!

Kỳ Thủy Ngư nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Thiện xạ cũng không đủ để hình dung! Cho dù là Hoa Vinh trong Thủy Hử truyện sống lại cũng không thể so sánh với Hạ Hầu Phương Diễn!

“Trên lịch sử. Mỗi một người thắng, trước khi viết nên một bước mấu
chốt đều là vận mệnh sau khi gặp phải thất bại, vạn kiếp bất phục. Khát
cầu càng nhiều, trả giá cũng càng nhiều.”

Lúc này, Kỳ Thủy Ngư từ sau lưng ôm lấy Hạ Hầu Phương Diễn.

“Ngươi nên biết, ta không cầu mong cái gì mà gọi là Thiên Thu muôn
đời. Sự tình Hạ Hầu gia tộc làm, vốn là chuyện cấm kỵ... là hành vi cấm
kỵ đối với toàn nhân loại.”


Cầm trong tay cung tên, Hạ Hầu Phương Diễn lại rút ra một mũi tên.

“Ta sinh ra là người Hạ Hầu gia tông tộc, đã chú định không có khả
năng sống cuộc sống bình thường. Thủy Ngư, ngươi gả vào Hạ Hầu gia, cũng sẽ không còn khả năng trôi qua cuộc sống bình phàm.”

Tiếp theo, mũi tên thứ hai lại lập tức bắn ra!

Kỳ Thủy Ngư nhắm hai mắt lại, dưới khóe mắt nàng, một giọt nước lấp lánh xuất hiện.

Nàng gắt gao ôm lấy Hạ Hầu Phương Diễn, tựa hồ ngay sau đó, hắn sẽ biến mất ngay bên cạnh nàng vậy.

Đối với Hạ Hầu gia mà nói, đây là một đêm cực kỳ dài. Mỗi phút mỗi giây trôi qua đều làm bọn hắn càng thêm dày vò.

Mà đối với Hạ Hầu Tiêu Nham mà nói, càng chính là như thế.

Đối với người Hạ Hầu gia tông tộc, người phân gia cùng nô bộc hồng y
cũng không khác biệt. Bất quá, Hạ Hầu Tiêu Nham trong số những người
phân gia, là người được gia chủ tin cậy nhất.

Mà giờ khắc này......

“Chính là...... Nơi này sao?”

Trước mắt giăng đèn kết hoa, trang viện thoạt nhìn rất vui vẻ. Trang
viện này hoàn toàn có thể dùng để quay chụp phim dân quốc, tuyệt không
có nửa phần không thích hợp.

Nơi này...... buổi tối hôm nay, là nơi cử hành hôn lễ.

Mà địa phương sắp tổ chức “Hôn lễ” đang tiến hành những công tác cuối cùng.

Đương nhiên...... người giám sát đốc thúc mọi người làm việc, vẫn như trước là Hạ Hầu Thái Lam.

Thời điểm công việc đã làm đến không sai biệt lắm, Hạ Hầu Tiêu Nham
đi tới bên trong sân trang viện. Mà Hạ Hầu Thái Lam một người đứng lẳng
lặng ở bên kia, không hề có bất cứ nô bộc hồng y nào bên người.

“Đã có thể rời khỏi.” Hạ Hầu Tiêu Nham nói.


Nhưng Hạ Hầu Thái Lam vẫn không nhúc nhích.

“Thái Lam tiểu thư? Bản đồ trên tay ngươi, nếu......”

“Ngươi là muốn làm gì?”

Hạ Hầu Tiêu Nham nghe được những lời này, tuy rằng Hạ Hầu Thái Lam
giờ phút này đang quay lưng lại phía hắn, nhưng vẻ mặt hắn lại không có
chút biến hóa.

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, Thái Lam tiểu thư.”

“Ngươi nên biết, không có bản đồ, hậu quả sẽ là gì.”

Ngụ ý, hiển nhiên uy hiếp đối với hành động hắn đang làm.

“Thái Lam tiểu thư, ta vẫn là không hiểu rõ ngươi đang nói gì.”

“Hạ Hầu Huyến Âm, ngươi muốn lợi dụng nàng làm chuyện gì?”

“Chưa từng có chuyện như vậy.”

Nhưng mà đối với Hạ Hầu Thái Lam mà nói, loại đáp án cho có lệ này, nàng không có khả năng tiếp nhận.

“Ngươi từ mới bắt đầu đã biết, thi thể bên trong cỗ quan tài kia là ai, không phải sao?”

Một lần này Hạ Hầu Tiêu Nham lại trầm mặc.

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Hạ Hầu Tiêu Nham.

“Bởi vì ngươi biết, cho nên mới an bài như vậy sao?” Hạ Hầu Thái Lam
lạnh lùng nói:“Từ lúc vừa bắt đầu, ngươi đã biết Hạ Hầu Huyến Âm bị lâm
vào trạng thái tinh thần phân liệt đi?”

“Ta chỉ là không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế. Thế nhưng, hết thảy chuyện này chẳng phải không đúng như đã an bài sao?”

“Điểm này, ngươi không cần biết.”

Hạ Hầu Tiêu Nham cùng Hạ Hầu Thái Lam lúc này đại khái cách nhau
khoảng hai mươi mét, nhưng song phương trong đình viện tối đen này vẫn
có thể thu hết biểu tình của đối phương vào đáy mắt.

“Như vậy...... để ta đoán xem xem, có được không?”

Hạ Hầu Tiêu Nham nói đến đây, không đợi Hạ Hầu Thái Lam trả lời lại tiếp tục.

“Các ngươi lựa chọn ngày này, ta đại khái đã đoán được. Là bặc ngôn
từ trước khi Hạ Hầu Thanh Liên mất đi bói ra đi? Đối với các ngươi mà
nói, Hạ Hầu Thanh Liên bị các ngươi lợi dụng tới chết mới thôi cũng

không phải là quá đáng, đúng không?”

“Cho nên...... Hạ Hầu Nguyên Thứ rời khỏi Mân sơn không phải là trốn
tránh số mệnh sao? Đáng tiếc, tất cả những chuyện này đều không có ý
nghĩa. Cuối cùng, tại thời điểm La Hầu sắp thôn phệ Thái Dương, hắn cư
nhiên chết trên tay chính nữ nhi mình. Sau khi chết, trong vòng bảy ngày hắn tất yếu phải được chôn ở Mân sơn. Thế nhưng, sự thật là, Dạ Vương
vẫn chú ý bọn họ. Sau khi Hạ Hầu Nguyên Thứ chết đi, hắn trước tiên an
bài người, đem di thể trở về Mân sơn.”

“Di thể bên trong cỗ quan tài kia...... Là Hạ Hầu Nguyên Thứ, cha đẻ
của Hạ Hầu Huyến Âm! Cho dù hắn là người phân gia, nhưng dù sao cũng là
huyết mạch Hạ Hầu gia, càng quan trọng hơn là, hắn là nhi tử do Hạ Hầu
Thanh Liên đẻ ra! Cho nên đối với các ngươi, hắn là nhân vật thích hợp
nhất, đảm nhiệm vai ‘Tân lang’ trong minh hôn, đúng không?”

Hạ Hầu Thái Lam im lặng.

“Xem ra ta nói đúng. Dạ Vương những năm gần đây ở bên ngoài vẫn luôn giám thị hai cha con Hạ Hầu Nguyên Thứ đi?”

“Ngươi để nàng ta mở quan tài ra là hy vọng xác nhận phỏng đoán trong lòng ngươi? Không...... Nếu là như thế, không cần tất yếu phải khoa
trương như vậy, ngươi hẳn là có ý đồ khác. Bất quá, trong quá trình khai quan, Hạ Hầu Huyến Âm lại không một lần mở mắt, cho nên nàng không biết thi thể trong cỗ quan tài kia, chính là người cha đã chết trong tay
nàng!”

Giờ khắc này, Huyến Âm nhìn khối thi cốt kia, nó vẫn như trước không có biến hóa gì.

Nàng tin tưởng, nàng còn có thể lần nữa nhìn thấy phụ thân.

Nhất định có thể.

Chỉ là, ký ức vẫn như trước hỗn độn không chịu nổi. Ở một ngày đó,
sau khi nàng đụng chết phụ thân, phụ thân nói với nàng cái gì đó, mà
nàng... vì cái gì lại tới Mân sơn?

“Hạ Hầu Nguyên Thứ chỉ sợ thủy chung không thể tin tưởng lời nói của
Hạ Hầu Thanh Liên. Cho nên hắn mới càng sợ hãi. Nhưng tại một khắc khi
hắn chết đi, hắn rốt cuộc phát hiện, số mệnh hắn chung quy vẫn là như
thế, dự ngôn của mẫu thân Hạ Hầu Thanh Liên hoàn toàn ứng nghiệm trên
người hắn. Cho nên vào thời điểm đó, hắn chân chính hiểu được, trốn
tránh là không có ý nghĩa.”

Hạ Hầu Tiêu Nham nói đến đây cuối cùng đưa ra kết luận.

“Sự tình Hạ Hầu Thanh Liên trước khi chết nhắc nhở hắn, cũng không
tính là khó hiểu đi? Nàng chính là muốn nhi tử mình sau khi chết đi, vì
gia tộc Hạ Hầu, mang đến mảnh bản đồ âm phủ cuối cùng!”[ chưa xong còn
tiếp..]

ps: Này một chương viết 3 giờ...... Xin lỗi chỉ có một canh......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận