Đây là...... Một biển máu.
Nơi này là...... Địa Ngục.
Ma cốc, hạ du núi Rakmal, thế giới Địa Ngục.
Một bàn tay từ trong Huyết Hải thò ra.
Đó là một bàn tay đã biến thành xương trắng.
Tiếp theo từ trong Huyết Hải lại lộ ra một cái đầu lâu.
Huyết Hải này nhìn không thấy giới hạn, mà đầu lâu như thế trong Huyết Hải này căn bản nhiều không đếm xuể.
Mấy vạn? Mấy chục vạn? Thậm chí càng nhiều hơn?
Mà đây chỉ là một cái đầu lâu thoạt nhìn rất bình thường mà thôi.
Thế nhưng......
Thật sự chỉ là như thế sao?
“Bỉ Ngạn...... Hoa?”
Huyến Âm nhìn Bỉ Ngạn hoa trước mắt, loại hoa này cũng được xưng là
Mạn Châu Sa hoa. Chính là... những đóa hoa mọc hai bên bờ con đường tới
Hoàng Tuyền.
Huyến Âm lại nhìn về phía con sông kia.
Đồng dạng...... Đó cũng là một con sông không nhìn thấy giới hạn.
Mà con sông này ở trên bản đồ cũng được đánh dấu.
Ở trên bản đồ, dùng một loại như chữ hán tiểu triện viết tên con sông này.
“Hoàng Tuyền”!
Nàng cứ thế nhìn dòng sông trước mắt.
Đó là...... Hoàng Tuyền sao?
Phàm là nhân loại, cơ hồ từng được nghe qua cong sông nổi tiếng trong thế giới người chết này. Mọi người thường xuyên nói, người chết “Dưới
suối vàng có biết”,“Mỉm cười cửu tuyền”, đều là chỉ Hoàng Tuyền.
Nay tận mắt nhìn thấy “Hoàng Tuyền” ở ngay trước mặt mình, mặc cho là ai cũng có một loại cảm giác sởn tóc gáy phát ra từ nội tâm!
“Ta...... Ta đang ở... âm tào địa phủ sao?”
Thế nhưng. Vỏn vẹn sau khi nói ra câu này, nàng lắc lắc đầu.
“Không đúng... dựa theo bản đồ thì ta còn chưa có chân chính tiến vào âm phủ. Nơi này...... Chỉ tương đương với khu vực giao giới giữa âm phủ cùng dương gian mà thôi.”
Mân sơn, quả nhiên là một trong những nơi tiếp cận âm phủ nhất trên dương gian.
Càng không nói đến, hiện tại La Hầu triệt để thôn phệ Thái Dương,
thời khắc dương khí bị đoạn tuyệt là cơ hội tốt nhất tiến vào âm phủ.
Nàng ở trong biển hoa Bỉ Ngạn tiến lên, thỉnh thoảng lại nhìn bản đồ.
Nếu không có tấm bản đồ này, nàng không có khả năng trở lại dương
gian đi. nàng sẽ chân chính ở bên bờ Hoàng Tuyền này, trở thành một cô
hồn dã quỷ chân chính!
Cho nên phải bảo vệ tốt tấm bản đồ này, tuyệt đối không được phép có sai lầm!
Tuyệt đối!
Trước mắt Hoàng Tuyền này khiến trong lòng nàng sinh ra từng đợt sóng lạnh. Cho nên nàng vẫn đang không ngừng lui về phía sau, thế nhưng lui
như thế nào nàng cũng không thể rời khỏi bờ Hoàng Tuyền quá xa. Bằng
không, có khả năng Dạ Vương sẽ không tìm thấy nàng.
Nhưng vào lúc này, nàng bỗng nhìn về phía bờ Hoàng Tuyền!
Tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng ẩn ẩn cảm giác có một tia không ổn.
Theo sau, một loại sợ hãi bắt đầu tràn ngập trong lòng.
“Không thể...... bản đồ này là của ta! Ai cũng không được cướp đi!”
Nàng đối với hư vô trước mắt nói chuyện. Thế nhưng đối diện, cái gì cũng không có!
Nơi này...... Chính là Hoàng Tuyền chi lộ.
Vượt qua Hoàng Tuyền chính là Phong Đô trong truyền thuyết. Chính là âm tào địa phủ chân chính!
Bản đồ Dạ Vương đưa cho Huyến Âm cũng chỉ vỏn vẹn đến bờ Hoàng Tuyền. Bản đồ bờ bên kia Hoàng Tuyền lại không có.
Nên biết... trên thế giới này, mỗi phút mỗi giây đều có rất nhiều
người chết đi. Bệnh tật, giết chóc, sự cố, có rất nhiều người chết đều
phải đi trên con đường hoàng tuyền này. Cho dù Hoàng Tuyền rộng lớn vô
hạn, nơi này lại chỉ ứng với lối vào ở Mân sơn, nhưng như trước vẫn sẽ
thường có người chết xuất hiện
Huyến Âm sao có thể không biết điểm này?
Nhưng nàng cũng biết, quỷ hồn đối với bản đồ trên người nàng rất khát vọng.
Nàng từ trên người tung ra một bó tiền âm phủ to!
“Cho các ngươi...... Đều cho các ngươi!”
Huyến Âm phạm phải sai lầm lớn chính là cầm bản đồ này trong tay.
Nàng vốn nên chờ ở bên bờ Hoàng Tuyền, sau đó cất bản đồ đi. Thế nhưng
nàng vì sợ hãi với nơi này mà không ngừng nhìn bản đồ hòng khiến bản
thân yên tâm.
Đây là hành động chữ đỏ trong kịch bản, không thể thay đổi!
Bởi vậy...... Huyến Âm chỉ có thể nhanh chân chạy trốn!
Một khi rơi vào vô cùng vô tận quỷ triều, chỉ có một con đường chết!
Trong âm phủ... quỷ triều tuyệt đối không có thời khắc dừng lại! Một khi rơi vào chính là phải chết không thể nghi ngờ!
Hiện tại, hết thảy vẫn đang dựa theo phương hướng trong kịch bản đi
tới. Không hề khác biệt! Bộ phận chữ đỏ cũng nhiều hơn xa so với trước!
Huyết Hải.
Bộ khô lâu trồi lên vẫn như trước đang lập lờ.
Đã không biết trầm luân trong Huyết Hải này bao nhiêu tuế nguyệt,
ngay cả thần hồn cũng bắt đầu suy nhược, ký ức bắt đầu tan rã. Mà những
khô lâu chung quanh khác đều đã triệt để trở thành cái xác không hồn.
Núi Rakmal là nơi phán định linh hồn lên Thiên Đường hay là xuống địa ngục. Bị phán định xuống địa ngục, cuối cùng chỉ có thể ở lại đây,
không có người có thể ngoại lệ.
Hai mắt khô lâu giờ phút này đã là hai cái động không. Từ cái động
này có thể nhìn thấy bên trong. Bởi vì trường kỳ ngâm trong Huyết Hải,
bản thân khô lâu cũng bị nhuộm thành một màu huyết sắc.
Thế nhưng giờ khắc này......
Khô lâu kia đột nhiên cử động!
Vô số lần trầm luân, một lần này...lại có phản ứng...
Ta là......
nhân vật chính trong [bản đồ âm phủ]......
Phải trở về......
Trở lại rạp chiếu phim thứ mười ba......
Ta không nên tiếp tục phiêu dạt ở trong này......
Dòng ký ức bắt đầu chảy.
Ở trong này phiêu dạt bao nhiêu tuế nguyệt đã khó có thể tính toán.
Bất quá hôm nay, rốt cuộc lại bắt đầu có một tia ý thức. Trong linh hồn, thần hồn tương liên với “Hạ Hầu Dạ Vương” cũng dần dần thức tỉnh.
Nhưng...... đồng thời lúc này, Huyết Hải bắt đầu ùa đến, đem cái khô lâu kia bao trùm!
Không!
Không thể lại tiếp tục chìm xuống!
Không thể!
Theo Huyết Hải dâng lên, một tia Thần Hồn lại dần dần nhạt đi.
Nhưng thần hồn vẫn ương ngạch như trước. Aura nhân vật chính lần lượt bảo vệ linh hồn này, khiến nó càng đạt được nhiều sinh mệnh lực hơn
nữa.
Cuối cùng...... Khô lâu triệt để chìm vào sâu bên trong Huyết Hải.
Dựa vào aura nhân vật chính mới kéo dài được chút hơi tàn đến hiện
tại. Chỉ cần [bản đồ âm phủ] còn chiếu, aura nhân vật chính sẽ không
triệt tiêu. Thế nhưng...... kịch tình [bản đồ âm phủ] đang tiến vào thời khắc cao trào. Aura nhân vật chính theo kết thúc tới gần sẽ dần suy
yếu.
Điểm này...... Hắn hiểu được.
Tại một khắc khi Hạ Hầu Dạ Vương chết đi... thần hồn của hắn cũng sẽ
triệt để phai mờ, aura nhân vật chính cũng sẽ hoàn toàn tiêu tán. Hắn sẽ giống như những khô lâu khác, trở thành cái xác không hồn, ở trong
Huyết Hải này, trọn đời trầm luân, không được siêu sinh!
Hiện tại cả người Hạ Hầu Dạ Vương đều là mồ hôi.
“Không có khả năng...... Vì cái gì...... lại như thế?”
Tình huống vượt qua tưởng tượng và khống chế của hắn.
Nhưng hắn hiện tại lại không thể chi phối hết thảy.
Một lưỡi đao thổi quét qua cổ một nô bộc hồng y, nháy mắt thu lấy sinh mệnh y.
Đúng vậy, hồng y nô bộc đều nghe theo mệnh lệnh của Hạ Hầu gia tông
tộc. Thế nhưng, mệnh lệnh của gia chủ Hạ Hầu gia tộc Hạ Hầu Địa Tạng là
ưu tiên đệ nhất. Cho nên hắn tuyệt đối không thể khiến người nhìn thấy
hắn còn sống.
Sau khi giết chết ba nô bộc hồng y, hắn mở cửa tù thất trước mặt.
Mà ở trong tù thất này, còn dư lại một vị nô bộc cuối cùng. Hứa Thanh Hà chính là bị nhốt ở đây.
“Thiếu chủ.” Nô bộc kia hành lễ cung kính với Dạ Vương.
“‘Bản đồ’ đã bị tiết lộ.” Dạ Vương lạnh lùng nhìn nô bộc kia, nói:“Tháo xiềng xích cho nàng.”
“Thiếu chủ...... Bản đồ?”
“Nên là của ta...... Ta tự nhiên sẽ lấy tới tay.”
Vị nô bộc trước mắt này tên là mười hai. Con số càng nhỏ cũng ý nghĩa năng lực của nô bộc mạnh hay yếu.
Hắn, là người của Dạ Vương.
“Đã hiểu, thiếu chủ.”
Sau khi cởi xiềng xích cho Hứa Thanh Hà, Dạ Vương liền vung trường đao lên, nhắm ngay ngực nô bộc hồng y hung hăng đâm vào!
“Thiếu...... Thiếu chủ?”
Dạ Vương hung hăng rút đao ra, làm máu tươi phun lên mặt hắn.
“Nếu những người khác đều chết, ngươi lại lông tóc vô thương, nhất
định sẽ làm bọn họ hoài nghi. Ta còn cần ngươi tiếp tục mai phục bên
cạnh bọn họ. Ta đã tránh đi nơi nguy hiểm, lấy năng lực của ngươi hẳn sẽ không đến mức chết. họn họ đến sau sẽ cứu ngươi.”
“Vâng...... Thiếu chủ!”
Mười hai phun ra một ngụm máu lớn, lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Dạ Vương túm lấy Hứa Thanh Hà, dùng ánh mắt lãnh liệt hỏi:“Hiện
tại...... Ta hỏi ngươi một vài chuyện, có nửa câu nói dối ta sẽ cho
ngươi chết không có nơi táng thân!”
Máu tươi đầy mặt, trên tay còn cầm một thành trường đao, tự nhiên cực kỳ có lực uy hiếp. Hứa Thanh Hà nào còn dám nói chữ không.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài tù thất lại phát ra một thanh âm cổ quái.
Giống như đinh ốc bị hỏng, thời điểm chuyển động phát ra quái thanh vậy.
Sắc mặt Dạ Vương nhất thời kịch biến.
“Đã đến đây rồi sao?”[ chưa xong còn tiếp ]