Rắp Tâm Chiếm Đoạt FULL


Cũng may Nhiếp Tu Tề vẫn còn có một chút lương tâm, không để lại dấu vết quá đậm trên người cô.

Có lẽ anh cũng kiêng dè việc cô là người đã có chồng, cho nên dù là lúc đ.

ộng tình hưng phấn nhất, anh cũng chỉ g.

ặm cắn một chút ở sau gáy cô, không cắn sâu vào da thịt.

Chỉ để lại vài dấu răng nên xõa tóc ra là gần như có thể che lại hết.

Đàm Trinh Tịnh tránh né mọi người, cô đến tìm hiệu trưởng muốn xin nghỉ nửa ngày.

Hiệu trưởng Vương đột nhiên trở nên rất dễ tính, trong giọng điệu của ông ta không hiểu sao còn có ý nịnh nọt: “ Tiểu Đàm à, nếu cô thấy mệt thì cứ về nghỉ ngơi đi.

Ở trường vẫn còn những thầy cô khác nữa mà, cô không cần phải lo lắng việc ở đây đâu”.

Nói rồi, ông ta nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt rất ái muội.

Đàm Trinh Tịnh giật mình.

Cảm giác khủng hoảng trong lòng thoáng qua khiến cô khó mà nói rõ, cô cứ thế mơ mơ màng màng rời khỏi trường.

Hiệu trưởng Vương nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, từ tốn nói với người quản lý đứng bên cạnh: “Thấy chưa, Tiểu Đàm là người có vận may lớn đấy”
Người quản lý không hiểu gì, hiệu trưởng Vương cũng không đi sâu, chỉ khẽ mừng thầm trong lòng.

Dưới trướng của ông ta có một người tài thế này, còn phải lo trường học không phát triển sao?

Vốn tưởng bí thư Nhiếp đến đây để trút giận cho con gái mình, nhưng vừa rồi ông ta mới hiểu, ra là anh đang muốn trút giận cho vị giai nhân này đây!
Nhiếp Tu Tề cũng không nhiều lời với ông ta, chỉ có tài xế của anh tìm tới, bảo ông ta kéo hai giáo viên kia rời khỏi.

Hiệu trưởng Vương là người thông minh, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Đàm Trinh Tĩnh là ông ta đã hiểu ngay.

Chuyện này ngầm hiểu trong lòng là được, không thể truyền ra ngoài.

Mà cô giáo Đàm này đúng là đẹp thật, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều, khóe mắt lấp lánh như đọng sương, vòng eo thon mảnh dẻ, phong thái duyên dáng thướt tha, đúng là kiểu phụ nữ khiến người ta vừa nhìn đã thương.

Bình thường đứng lẫn trong đám phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, nhìn cô không bắt mắt mấy, phải nhìn thật kỹ mới thấy được nét duyên dáng yêu kiều.

Đừng nói là người đã từng gặp vô số người đẹp như bí thư Nhiếp, ngay cả một ông già sắp về hưu như hiệu trưởng Vương trông thấy cô còn động tâm nữa là.

Người quản lý bên cạnh lúc này dường như cũng đã nhận ra, cất tiếng hỏi: “Hiệu trưởng, ý ông là cô giáo Đàm với bí thư Nhiếp…?”
Hiệu trưởng Vương nở một nụ cười thâm thúy.

“Nhưng không phải cô giáo Đàm đã kết hôn rồi ư?”
Hiệu trưởng Vương vỗ đùi: “Kết hôn rồi thì sao? Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn cơ mà?”
Lúc này đang là giữa trưa, mặt trời bên ngoài đã lên cao, trên đường tấp nập người qua lại.

Đàm Trinh Tĩnh không ngồi xe buýt mà đi từ từ dọc theo đường cái.

Bộ dạng hồn vía lên mây của cô khiến người ta sợ hãi, thậm chí có người còn lại gần hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.

Đàm Trinh Tĩnh như bị doạ sợ, chần chừ nhìn người tốt bụng đó một cái, lắc đầu rồi đi vòng qua đối phương.

Cô cứ đi, đi mãi, đến khi tới một nơi ít người, không nhịn được nữa mà ngồi sụp xuống bên vệ đường, khóc nức nở một hồi lâu.

Cô gọi điện thoại cho Trương Sướng, nhưng người nhấc máy lại là một đồng nghiệp cùng đơn vị với anh ta, đối phương nói hiện giờ anh ta không có ở đó.

Khóc một hồi, cô muốn gọi cho chồng tiếp, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh ta, ngón tay đang chuẩn bị bấm số đành thu lại.

Đàm Trinh Tịnh cố gắng lết về đến nhà, sau đó ngã người trên sô pha, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.

Trên trần nhà treo một chiếc đèn chùm ấm áp, đó là chiếc đèn mà hai người họ cùng nhau đến cửa hàng nội thất chọn.

Nội thất và đồ bày trí khác trong nhà cũng là hai người tới từng cửa hàng một chọn lựa kỹ lưỡng.

Căn hộ này cách nơi làm việc của hai vợ chồng không xa, là nhà tân hôn được mua sau khi hai người lấy nhau.

Diện tích 120 mét vuông, vị trí rất đẹp.

Gia đình Trương Sướng đã trả khoản tiền cọc trước, khoản trả góp hàng tháng vợ chồng cô sẽ cùng hùn vào trả.

Lúc dọn vào nhà mới, hai người vừa cùng nhau dọn dẹp vừa nhìn nhau mỉm cười.

Tuy rất mệt, nhưng nhìn cảnh đêm ở phía xa xa và ánh đèn sáng rực trong nhà, hai người đều cảm thấy dù tương lai phải cùng nhau đối mặt với phong ba bão táp, thì cũng chẳng đáng ngại.


Mới một năm trôi qua mà thôi, sao hiện giờ mọi chuyện lại thay đổi đến vậy?
Đàm Trinh Tịnh nhắm mắt, để tầm mắt chìm vào bóng tối, trong lòng cô cũng bị một tầng bóng đen bao phủ.

Điện thoại để trên bàn trà khẽ rung, Đàm Trinh Tịnh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô ngồi dậy cầm lấy điện thoại lên.

Bấm mở màn hình, phát hiện người đó không phải Trương Sướng, cô cảm thấy thất vọng.

Tin nhắn là của Nhiếp Tu Tề: [Còn đau không?]
Đàm Trinh Tịnh ấn tắt màn hình.

Một lúc sau, người đàn ông ở bên kia dường như không nhận được câu trả lời nên khó chịu, lại nhắn thêm một tin nữa: [Tôi nhớ em quá nên hôm nay mới nhỡ làm em đau, lần sau sẽ không như vậy nữa]
Đàm Trinh Tịnh đỏ bừng mặt, ném điện thoại sang một bên, ai thèm nghe anh nói mấy lời này chứ? Đồ tội phạm cưỡng gian!
Sau khi cố gắng gượng dậy ăn một bát mì, tới giờ nghỉ trưa, Trương Sướng cuối cùng cũng gọi lại.

“Vợ à, em gọi cho anh hả? Có chuyện gì vậy em?” Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Trương Sướng rất bình thản.

Đàm Trinh Tịnh siết chặt ngón tay, chậm rãi đáp.

“Em… em…”
Cô cứ chần chừ mãi.

Vốn dĩ sau khi bước ra khỏi trung tâm văn hóa và khóc một hồi ở ven đường, cô đã quyết tâm sẽ thẳng thắn nói thật với Trương Sướng.

Đúng vậy, cô không thể lừa dối Trương Sướng mãi được.

Nhiếp Tu Tề càng ngày càng quá đáng, một mình cô không thể đấu lại anh.

Nếu nói cho Trương Sướng và người nhà biết chuyện, mọi người cùng nhau nghĩ cách, nói không chừng sẽ có cách giải quyết vấn đề này.

Lời đã tới bên môi, nhưng cô lại không thể nói ra.

Lần đầu còn có thể nói là buộc phải hy sinh vì tương lai của Trương Sướng, vậy lần thứ hai thì sao?
Nói là cô bị cưỡng ép ở trường học, liệu Trương Sướng có tin cô không?

Nếu chuyện này bị xé to ra thì người thân, bạn bè và cả đồng nghiệp của cô đều sẽ biết, đến lúc đó cả cô và nhà Trương Sướng sẽ mất hết mặt mũi.

Cái xã hội chết tiệt này.

“Em… không có chuyện gì, em định hỏi xem tối nay anh có về nhà ăn cơm không thôi.


Đàm Trinh Tịnh nắm chặt điện thoại, cười khổ.

“Anh không về đâu, tối nay tăng ca, anh sẽ ăn ở đơn vị.


Chút chuyện nhỏ này mà cũng phải gọi điện tới hỏi.

Giọng điệu của Trương Sướng có hơi mất kiên nhẫn, nhanh chóng cúp điện thoại luôn.

Vừa cúp máy mấy giây, Đàm Trinh Tịnh dường như vẫn còn đang lạc vào cõi thần tiên thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô vô thức nghe máy.

Cuộc gọi đã được kết nối, nhưng đầu bên kia lại là giọng nói khó chịu của Nhiếp Tu Tề: “Em vừa nói chuyện điện thoại với ai mà đường dây lại bận?”
Sao lại là anh ta!
Cô chỉ lỡ tay thôi, vậy mà lại nhận nhầm cuộc gọi của anh.

Đàm Trinh Tịnh vừa giận vừa xấu hổ, không nói gì mà lập tức cúp máy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận