Rắp Tâm Chiếm Đoạt FULL


Tay anh không đứng đắn.
Cô cũng không muốn ở nơi này bị anh...
Đàm Trinh Tịnh không dám nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra sau đó nữa, cô dùng sức gỡ tay của anh ra, muốn thoát khỏi anh.
Nhiếp Tu Tề còn đang đắm chìm trong dư vị kh.oái cảm khi xuất tinh, miễn cưỡng ôm chặt lấy cô, bàn tay đổi hướng, thò vào túi quần cô tìm kiếm gì đó.
Tâm trạng Đàm Trinh Tịnh chùng xuống, cô tưởng rằng anh thật sự muốn bất chấp tất cả để giở trò dâm ô trong văn phòng giữa ban ngày ban mặt.
Thế nhưng bàn tay anh lại giống như đang tìm thứ gì đó trong túi, rất nhanh đã rút ra ngoài, ngón tay đang kẹp lấy chiếc điện thoại di động của cô.
“Trinh Tịnh, tôi có nói muốn nhờ em giúp một việc nhỏ." Nhiếp Tu Tề ôm lấy cô, nhét điện thoại vào trong tay cô: "Bây giờ chính là lúc cần em hỗ trợ đấy”.
Ý anh ta là gì? Đàm Trinh Tịnh không hiểu.
Người đàn ông nắm lấy tay cô, mở khóa điện thoại, nhấp vào mục danh bạ, giọng nói trầm thấp kề sát bên tai cô rồi thong dong cất lên: “Cho tôi ra khỏi danh sách đen.”
Đàm Trinh Tĩnh sửng sốt.
Hôm nay anh lừa cô đến đây hóa ra là vì chuyện này.
Anh bị cho vào danh sách đen, hai tuần nay không gọi được cho cô, cũng không gửi được tin nhắn, anh nhớ cô đến phát điên rồi.
Gần đây trong thành phố xảy ra nhiều chuyện, anh bận ngập đầu với việc kêu gọi vốn đầu tư, do đó không có thời gian tới tìm cô.


Cuối cùng đành phải dùng cách này để dụ cô tới cửa, cho thỏa nỗi nhớ mong đôi chút.
Hóa ra là như vậy! Đàm Trinh Tịnh xanh mặt, cho số điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen.
Nếu biết trước chặn số anh mang lại hậu quả thế này thì cô sẽ không hành động dại dột.
Cũng đúng thôi, anh ngang ngược tới vậy, sao có thể dung thứ cho việc không liên lạc được với cô, thủ đoạn gì anh cũng có thể sử dụng.
Nhiếp Tu Tề hài lòng khi thấy cô nghe lời, anh nhét điện thoại trở lại trong túi cô, sau đó còn cắn lên vành tai cô như thể uy hiếp: "Đừng có chặn tôi nữa đấy, biết chưa?"
“Biết rồi!" Đàm Trinh Tịnh nghiêng mặt tránh đi, tạm thời cô phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Không có chỗ trốn, chiếc cằm nhỏ xinh bị anh nắm trong lòng bàn tay, ngón tay thon dài ma sát lên xương hàm của cô.
Nhiếp Tu Tề cúi đầu cắn vào môi cô, quét sạch hương vị ngọt ngào của cô bằng sự bất mãn, anh muốn cô phải bù đắp cho sự nhung nhớ những ngày qua.
Một nụ hôn kết thúc, Đàm Trinh Tịnh nằm trong ngực anh, miệng hé ra hít thở.

Nụ hôn triền miên như rút cạn không khí trong phổi, gần như khiến cô bị nghẹt thở.
Mục đích đã đạt được, đúng ra nên để cô ra về, nhưng Nhiếp Tu Tề vẫn còn lưu luyến, bàn tay đang đặt trên eo cô lại bắt đầu rục rịch, muốn tiến xuống dưới.
Choang! Trong văn phòng phát ra một tiếng vang rất lớn.
Tiếng động quá chói tai nên tất cả mọi người ở gần đó đều nghe thấy.
Có người đứng bên ngoài gõ cửa, giọng nói ẩn chứa sự lo lắng: "Bí thư Nhiếp, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Một hai phút trôi qua, bên trong mới truyền ra giọng nói khàn khàn của người đàn ông: "Không có gì, làm vỡ một cái ly mà thôi.”
Cũng không biết người bên ngoài có tin hay không, nhưng tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa.
Trong phòng làm việc, Nhiếp Tu Tề ôm đầu, rầu rĩ nhìn về phía người phụ nữ đang đứng một bên.
Đàm Trinh Tịnh đã giãy ra khỏi vòng tay anh, lúc này cô đang đứng cách xa anh vài mét, hai tay ôm lấy ngực có vẻ rất lo lắng.
Dưới sàn nhà là những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Ngay vào thời khắc trông thấy bàn tay Nhiếp Tu Tề định thò vào trong quần áo mình, Đàm Trinh Tịnh do quá hoảng sợ nên không kịp suy nghĩ gì nhiều, vơ đại lấy ly trà bằng thủy tinh trên bàn rồi vung mạnh về phía sau, đập vào anh.
Nhiếp Tu Tề không ngờ con thỏ khi nóng nảy cũng sẽ cắn người, trong giây phút không chú ý anh đã bị cô đập trúng.
Ly thủy tinh đập vào đầu, tuy lực của người phụ nữ không lớn nhưng cũng đủ để gây choáng váng.

Anh bị đập đến mức đầu bị lệch sang một bên, ly trà rơi xuống đất vỡ tanh bành.
Nhân lúc anh sững sờ, người phụ nữ trong lòng lập tức đẩy anh ra, thoát khỏi gông cùm đang giữ chặt mình.
Người đàn ông không nói gì khiến Đàm Trinh Tịnh cảm thấy lo lắng.

Trước đây khi đứng trước mặt cô, Nhiếp Tu Tề hoặc là vào vai người đàn ông lịch thiệp dịu dàng, hoặc là trở về với dáng vẻ của một người quyền cao chức trọng, chuyên chế độc tài, anh chưa từng tức giận với cô.
Đây là lần đầu tiên cô trông thấy anh thực sự tỏ ra bất mãn.

Lúc này cô mới hiểu, trước kia anh đã nhân nhượng với mình tới nhường nào.
Nhiếp Tu Tề ôm đầu soi gương.
Trán không làm sao, gò má bị thủy tinh rạch một đường rỉ máu.

Gương mặt đẹp trai vậy mà bị xước, trông hơi thảm hại.
Đôi môi mỏng của anh mím lại, siết chặt quai hàm, đôi mắt đen hẹp dài nheo lại nhìn về phía cô.
Người phụ nữ bị anh dọa sợ, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, vành mắt cũng bắt đầu ngấn nước.
Nhiếp Tu Tề tặc lưỡi, người bị đập là anh còn chưa nói gì mà cô đã khóc rồi, thế này thì sao anh có thể nổi giận được nữa.
Anh thu lại cơn thịnh nộ, nhắm mắt nằm ngửa ra sau, tựa lên lưng ghế, phất tay: "Được rồi, em đi đi.”
Nghe thấy vậy, Đàm Trinh Tịnh định rời đi ngay, nhưng ngay sau đó lại đổi ý, đứng im một chỗ lặng lẽ quan sát anh.
Lúc nãy còn hung dữ như vậy, thế mà bây giờ lại tựa lưng vào ghế...!Ngủ rồi?
Chắc là anh không tức giận nữa đâu nhỉ.
Cô thả lỏng hàm răng nghiến chặt, bàn tay siết lại nãy giờ cũng từ từ thả ra.
Người đàn ông không có động tĩnh gì nữa, dường như thật sự không có ý định ngăn cản cô.
Đàm Trinh Tịnh khẽ thở phào một hơi, xoay người đi về phía cửa lớn.

Cánh cửa đã ở ngay trước mặt, khi đang định đẩy cửa ra ngoài, Đàm Trinh Tĩnh nghe thấy sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói:
“Chồng em tên là Trương Sướng, làm việc ở cục xây dựng à?”
Cô vô cùng kinh hãi, tim đập thình thịch liên hồi, ngay lập tức quay phắt lại nhìn anh.
Nhiếp Tu Tề chẳng biết đã ngồi thẳng dậy từ lúc nào, hai tay đan vào nhau, khóe môi hơi nhếch lên nhìn về phía cô, con ngươi đen kịt khóa chặt lấy cô, đáy mắt lóe lên một luồng sáng kì lạ.
“Anh định làm gì, không liên quan đến anh ấy!” Đàm Trinh Tịnh rảo bước quay trở lại, đứng đối diện anh cách một chiếc bàn, ánh mắt ẩn chứa sự cầu xin.
Cô đang sợ anh gây bất lợi cho Trương Sướng.
Yêu thằng chồng đó đến thế cơ à?
Nhiếp Tu Tề gần như không kiềm chế được ngọn lửa giận đang bùng lên trong đáy mắt.
Anh mím môi, đứng dậy, nắm lấy tay Đàm Trinh Tịnh rồi thong thả dắt cô tới cửa, đến trước cửa, anh nói bằng giọng điệu rất đỗi dịu dàng: “Tiện miệng hỏi thăm chút thôi mà, xem em sợ hãi chưa kìa.”
Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Chỉ là tôi chợt nhớ tới, trong công việc có chút liên quan thôi”
Nhiếp Tu Tề nắm tay cô ấn lên tay nắm cửa, cánh cửa mở ra, anh đẩy nhẹ cô ra ngoài rồi mỉm cười: "Tạm biệt.”
Cánh cửa chậm rãi khép lại ngay trước mắt.
Cơ thể Đàm Trinh Tịnh cứng đờ, cô đứng trên hành lang, đầu óc rối như tơ vò, đủ các loại suy nghĩ đan xen vào nhau.
Một hồi lâu sau, cô mới uể oải nhấc chân đi về phía cầu thang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận