Xe lắc lư hồi lâu.
Chờ tới khi không còn động tĩnh gì nữa, Tiểu Lý mới trở lại, ngồi vào ghế lái khởi động xe, lái về phía hoa viên ven hồ.
Bên này là nhà riêng của Nhiếp Tu Tề, trong nhà có thuê dì giúp việc quét dọn định kỳ.
Hôm nay vốn đã quét dọn xong, chạng vạng dì lại bị một cuộc điện thoại gọi đến biệt thự, nói là ông chủ sắp trở về, cần làm bữa cơm tối.
Dì giúp việc lập tức hớt hả đi mua thức ăn rồi nấu nướng, đợi đến khi cơm nước xong xuôi, đang định đi thì ông chủ cũng trở lại.
Khoảng cách rất xa, dì chỉ thấy sau khi xe dừng lại, tài xế xuống mở cửa xe, cung kính đứng ở một bên.
Sau đó, một người đàn ông tướng mạo tuấn tú, dáng người cao ngất bước ra khỏi xe, bộ âu phục trên người anh có chút xộc xệch.
Dì giúp việc biết người này, anh là chủ nhân của căn biệt thự, lúc này anh không đi về phía biệt thự mà lại quay đầu nhìn về phía trong xe, hình như đang nhìn người nào đó.
Trước kia chưa từng thấy anh dẫn người khác về nhà, đối phương là ai được nhỉ?
Chỉ thấy thần thái của chủ nhân biệt thự sáng láng, từ ghế sau bế một bóng người mảnh khảnh ra.
Đó là một người phụ nữ, cô đang cuộn tròn trong lòng anh, dường như hoàn toàn mất đi ý thức, cả người mềm nhũn mặc cho anh bế lên như vậy, cánh tay trắng nhỏ rũ xuống không còn sức lực, lắc lư theo bước chân của anh.
Chỉ loáng thoáng trông thấy khuôn mặt vùi trong lòng người đàn ông kiều diễm, xinh đẹp động lòng người.
Dì giúp việc hoảng sợ, không dám nhìn thêm nữa, nhưng rồi không kìm được lại len lén ngước mắt lên nhìn.
Nhiếp Tu Tề ôm Đàm Trinh Tịnh đi về phía biệt thự, lúc đi qua dì thì tùy ý gật đầu chào hỏi, sau đó bế người thẳng lên lầu, đặt xuống chiếc giường trong phòng ngủ.
Tay anh khẽ v.uốt ve sống mũi của người phụ nữ, Nhiếp Tu Tề nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của cô, một thứ cảm xúc không nói nên lời càng ngày càng dâng trào mãnh liệt.
Phải có được cô.
Anh nhất định phải có được cô.
Trái tim của anh như thể bị nướng trên một ngọn lửa rực cháy, một giây sau, phạm phải sai lầm, bị rơi xuống địa ngục.
Để đạt được mục đích, Nhiếp Tu Tề đã làm rất nhiều chuyện mà không cho Đàm Trinh Tịnh biết.
Nhiếp Tu Tề cúi người, để lại nụ hôn trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của người phụ nữ.
Hơi thở ngọt ngào khiến lòng anh cảm thấy hân hoan, anh thỏa mãn đến mức hít sâu một hơi.
Anh vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, bẫy đã thiết kế xong xuôi, chỉ còn chờ con mồi chui lọt.
Anh nguyện ý làm người bắt ve kia, thân như khúc gỗ, tim như ngọn lửa.
Giấc ngủ này kéo dài rất lâu.
Trong lúc ý thức mông lung, Đàm Trinh Tịnh mơ hồ cảm giác được mình nằm ở trên một cái giường êm ái và rộng rãi, cơ thể được phủ tấm chăn mỏng mềm mại, nệm dưới thân cũng rất thoải mái, khiến cho người ta muốn nằm như vậy, chìm vào giấc mộng ngọt ngào mãi.
Cô theo bản năng không muốn mở mắt đối mặt với hiện thực, muốn tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng có ai đó đang nắm tay cô, xúc cảm trên mu bàn tay rất rõ ràng, càng lúc càng nặng, còn không ngừng cọ xát, nhét tay vào lòng bàn tay cô.
Là ai đang nắm tay cô?
Cô đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng muốn bỏ bàn tay nhỏ bé kia ra.
Mở mắt, Đàm Trinh Tịnh sững sờ trong chớp mắt.
Trên trần nhà có những bức tranh phù điêu đẹp mắt, đồ nội thất trang trí xa hoa.
Cô liếc mắt một cái đã nhận ra, nơi này là hoa viên ven hồ.
Sau khi ngủ trên xe, cô đã bị Nhiếp Tu Tề mang về nơi này sao? Cô nhướng mày suy tư về tình cảnh trước mắt.
Tay bị kéo hai lần, có người đẩy đầu gối cô, cố gắng thu hút sự chú ý của cô.
“Cô giáo Đàm...” Đứa bé gọi cô bằng chất giọng nũng nịu.
Đàm Trinh Tịnh hoàn hồn, cúi đầu nhìn, sự ngây thơ vô tội của đứa trẻ rơi vào trong mắt cô.
“Kỳ Kỳ!” Cô kinh ngạc.
Kỳ Kỳ ghé vào bên giường, bàn tay nhỏ lôi kéo tay của cô, thấy cô tỉnh lại, trên mặt nở rộ một nụ cười vui tươi: “Cô giáo Đàm, bố nói cô ngủ rồi, bảo em không được tới quấy rầy cô, nhưng em thật sự rất nhớ cô giáo Đàm cho nên lén chạy vào đây, cô đừng nói cho bố em biết nha!”
“Nghịch ngợm”.
Đàm Trinh Tịnh bật cười, sờ đầu của cô bé, chú ý tới sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, trong mắt hiện lên sự lo lắng, khẽ lẩm bẩm: “Đã trễ thế này, không biết mấy giờ rồi...”
Cô ngẩng đầu quan sát xung quanh phòng, không nhìn thấy đồng hồ, ngược lại cô phát hiện căn phòng này chính là căn phòng mà lần trước Nhiếp Tu Tề đã muốn cô, gương mặt lập tức nóng bừng lên.
Kỳ Kỳ không hiểu suy nghĩ của cô, tự mình bò lên giường, ôm lấy eo cô, nhắm mắt lại rồi làm nũng nói: “Cô giáo Đàm, tối nay cô có thể ngủ cùng em không?”
Đàm Trinh Tịnh dở khóc dở cười, không ngờ Kỳ Kỳ bám mình như vậy, đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
“Trinh Tịnh, là tôi.
Kỳ Kỳ có ở bên trong không?”
Ngoài cửa phòng ngủ vang lên giọng nói điềm đạm của người đàn ông.
Nhiếp Tu Tề gõ cửa, không nhanh không chậm, rất nhanh đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người phụ nữ: “Con bé ở đây, anh vào đi.”
Lúc này đã là đêm khuya.
Đứa nhỏ chẳng mấy chốc đã buồn ngủ, vừa trèo lên giường đã ngủ thiếp đi luôn.
Khi Nhiếp Tu Tề đẩy cửa đi vào, đặt một cái khay lên tủ đầu giường, Kỳ Kỳ đã ôm Đàm Trinh Tịnh ngủ say, khóe miệng còn chảy n.ước miếng.
Đàm Trinh Tịnh không thèm nhìn người đàn ông lấy một cái.
Anh đứng ở bên giường, lúc bưng ly sữa từ trong khay lên đưa cho cô, cô mới ngẩng đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn về phía anh.
“Làm gì vậy?”
“Buổi tối em chưa ăn cơm, uống chút sữa bò trước đi, phòng bếp có cơm rồi.”
Nhiếp Tu Tề đưa ly sữa tới gần.
Thần thái anh bình tĩnh, ngữ khí dịu dàng, Đàm Trinh Tịnh không muốn gây ra tiếng động quá lớn đánh thức Kỳ Kỳ nên đã nhận lấy ly sữa.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, ôm vai cô rồi thì thầm bên tai hỏi: “Ăn cơm không? Hay là ngủ luôn?”
Anh rất bình tĩnh, Đàm Trinh Tịnh lại không bình tĩnh được như vậy, cô đẩy cánh tay anh ra: “Mấy giờ rồi? Tôi phải về nhà”
Nhiếp Tu Tề nắm lấy cổ tay cô trong lòng bàn tay, anh thưởng thức các ngón tay tinh tế của cô rồi chậm rãi trả lời: “Em gấp cái gì? Ngày mai về sau, đêm nay ngủ ở đây đi”.
Anh liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ đang ngủ say, trong mắt hàm chứa ý cười, ra hiệu cho cô nhìn sang Kỳ Kỳ: “Con bé thích em, muốn em ngủ cùng nó, nếu biết em ra về thì e rằng sẽ náo loạn cả đêm.”
Sau đó, như thể chứng minh lời nói của anh, Kỳ Kỳ mở mắt ra, ôm chặt lấy eo Đàm Trinh Tịnh rồi mơ mơ màng màng nói: “Cô giáo Đàm, cô đừng đi nha”..