Những ngày này, Trương Sướng nghiêm túc suy nghĩ về khả năng kết hôn với Trần Tinh Tinh, khi làm việc cũng mất tập trung.
Vừa đi công tác về đã vào khách sạn với Trần Tinh Tinh luôn để tiến hành “trao đổi sâu sắc”.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên hai lần, màn hình sáng lên, có người gọi tới.
Trương Sướng cầm lấy điện thoại, mặt biến sắc ngay khi thấy tên người gọi.
Đàm Trinh Tịnh nằm bên cạnh cựa mình, dường như bị đánh thức.
“Sao vậy? Ai mà nửa đêm gọi điện thoại thế…” Cô mở to đôi mắt mơ màng ngái ngủ nói.
“Chuyện công việc thôi, em cứ ngủ trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Trương Sướng vỗ về nói rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi vào nhà vệ sinh.
Vừa vào nhà vệ sinh, sắc mặt anh ta không kiềm được mà tối sầm xuống, lạnh lùng nói với đầu bên kia: “Tôi đã bảo đừng gọi điện thoại tới nữa mà!”
Trong điện thoại, người phụ nữ tỏ ra yểu điệu làm nũng với anh ta: “Người ta nhớ anh mà, lâu rồi anh không liên lạc với em, chẳng lẽ anh không nhớ em à? Người ta nhớ chú gà múp míp của anh lắm, anh không nhớ cô bé của em sao?”
Trong phòng ngủ, sau khi Đàm Trinh Tịnh bị tiếng rung điện thoại đánh thức, ý thức cũng dần tỉnh táo.
Đêm hôm khuya khoắt còn gọi điện thoại, là ai vậy nhỉ? Anh ta nói là chuyện công việc, thật sự gấp gáp đến vậy cơ à.
Suy nghĩ cẩn thận thì thấy cũng có lý, hiện giờ Trương Sướng đang được cấp trên coi trọng, có lẽ công việc của anh ta thật sự rất bận rộn.
Đàm Trinh Tịnh cũng không nghĩ sâu hơn.
Trương Sướng nhanh chóng nghe điện thoại xong và trở lại, vẻ mặt vẫn như thường, đặt úp điện thoại trên tủ đầu giường, leo lên giường ôm cô: “Không còn chuyện gì nữa rồi, ngủ thôi.”
Hôm sau thức giấc, Đàm Trinh Tịnh cứ ngáp ngắn ngáp dài.
Hôm qua nửa đêm bị đánh thức, cô đợi đến khi anh ta quay lại mới dần chìm vào giấc ngủ, thiếu ngủ khiến cô cảm thấy mệt mỏi và chán chường.
Trương Sướng thì ngược lại, tinh thần rất phấn chấn, sau khi đấu tranh nội tâm một đêm, cuối cùng anh ta đã đưa ra quyết định quan trọng, đi làm với tinh thần sảng khoái.
Lại là một buổi chiều thứ sáu, chuông tan học reo lên.
Trung tâm văn hoá bỗng chốc trở nên ồn ào, học sinh tiểu học thi nhau ùa ra khỏi lớp.
Trong phòng tập múa, Đàm Trinh Tịnh tiễn học sinh ra về, sau khi cởi bỏ giày múa, cô đứng trước gương lớn xoa bóp bả vai để thả lỏng cơ bắp nhức mỏi.
Giày múa được Nhiếp Tu Tề tặng cách đây không lâu, da lộn mềm mại, đường viền tinh xảo, cảm giác đi lên chân rất thoải mái, vừa nhìn đã biết nó có mức giá đắt đỏ, có khi còn là đặt làm riêng từ một nghệ nhân truyền thống nào đó.
Anh còn tặng cô một bộ váy múa ba lê kèm trang sức vừa lộng lẫy vừa quý giá.
Bình thường cô không nỡ mặc, sợ bị người khác nhìn thấy nên chỉ dám đi đôi giày múa này đến trường.
Trong gương, người phụ nữ mặc một chiếc đầm khiêu vũ trắng tinh, mái tóc đen nhánh được búi cao, hàng mày liễu thanh mảnh, khóe mắt ửng đỏ quyến rũ hếch lên.
Đàm Trinh Tịnh giật mình thảng thốt, đây là cô sao?
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Đàm Trinh Tịnh rời khỏi Trung tâm văn hoá, ngồi lên chiếc xe đỗ bên góc đường.
Tiểu Lý ngồi ở ghế lái mỉm cười chào hỏi cô.
Chiếc xe khởi động, phong cảnh thành phố bị bỏ lại phía sau.
Đàm Trinh Tịnh còn đang mải suy nghĩ về lời nói của đồng nghiệp trước khi ra về.
Lưu Cầm lém lỉnh trêu ghẹo cô: “Trinh Tịnh, cô đổi túi xách rồi hả? Cái túi này đắt lắm, chồng cô có năng lực đấy nhỉ.”
Tối hôm qua ngủ ở chỗ Nhiếp Tu Tề, sáng nay trước khi đi làm cô tiện tay lấy bừa một cái túi trong tủ quần áo của anh, nào ngờ nó lại đắt như vậy, suýt nữa thì bại lộ.
Cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh rồi trả lời qua loa.
Những chuyện như này đã từng xảy ra.
Nhiếp Tu Tề đến đón cô đi ăn, tình cờ bị đồng nghiệp nhìn thấy, cũng may là không có mấy người nhớ anh là phụ huynh của học sinh, cô nói anh là họ hàng nhà mình.
Thêm vài lần nữa thì sớm muộn cô cũng bị vạch trần.
Tới nhà hàng, Nhiếp Tu Tề đã ngồi chờ sẵn.
Bên cạnh tay người đàn ông đặt một xấp tài liệu, anh đang cau mày nhìn giấy tờ trong tay.
Thấy cô tới, Nhiếp Tu Tề cất tài liệu đi, đứng dậy kéo ghế cho cô.
Đàm Trinh Tịnh vừa ngồi xuống, anh liền đẩy thực đơn về phía cô.
“Tôi đã gọi món chính rồi, em xem còn muốn gọi thêm gì nữa không.”
Đàm Trinh Tịnh lơ đãng lật thực đơn.
Thật lòng mà nói, nhìn vào một số chi tiết thì có thể thấy Nhiếp Tu Tề là một người đàn ông rất chu đáo.
Nếu cô vẫn còn là một cô gái chưa hiểu sự đời, chắc chắn cô sẽ thích anh.
“Mấy món này là được rồi.”
Cô đẩy thực đơn qua rồi cúi đầu uống nước.
Nhiếp Tu Tề thấy cô không có hứng thú lắm cũng không nói gì nữa.
Hai người yên lặng ăn xong rồi lên xe trở về hoa viên ven hồ.
Tâm trạng của Đàm Trinh Tịnh không tốt lắm.
Chuyện lên kế hoạch mang thai của cô và Trương Sướng ngày đó bị Nhiếp Tu Tề biết được và nó đã trở thành nguyên nhân k.ích thích anh, sau đó cô bị ép trở thành tình nhân của anh, chuyện mang thai đương nhiên phải tạm gác lại.
Hơn nữa, Đàm Trinh Tịnh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ, nên cô đã nói với Trương Sướng và mẹ chồng rằng mình muốn đợi thêm một thời gian nữa.
Trong khoảng thời gian này mẹ chồng lại thúc giục chuyện mang thai, Đàm Trinh Tịnh có thể từ chối được một lần nhưng cũng không thể từ chối hết lần này đến lần khác.
Vợ chồng cô đã kết hôn được hơn một năm, khát khao được ôm cháu của bố mẹ chồng càng trở nên mãnh liệt.
Hiện tại cuộc sống của hai vợ chồng đã ổn định, tính đến chuyện mang thai sinh con là lẽ dĩ nhiên, nếu không có sự xuất hiện của Nhiếp Tu Tề thì chưa biết chừng Đàm Trinh Tịnh đã sớm mang thai con của Trương Sướng rồi.
Nếu như muốn mang thai, Nhiếp Tu Tề sẽ là một trở ngại khó có thể vượt qua.
Dĩ nhiên anh sẽ không đồng ý cho cô có thai, làm thế nào để thuyết phục được anh là một vấn đề vô cùng nan giải.
Màn đêm buông xuống, người phụ nữ bị ấn lên cửa sổ sát đất, mặt hướng về phía ánh trăng sáng trong, còn sau lưng đón nhận từng cú va chạm.
Phần xương b.ướm cao ngất bị đầu lưỡi của người đàn ông liế.m qua, khiến cơ thể cô run lên.
Cảm giác ngứa ngáy dâng lên từ sâu bên trong đáy lòng rồi truyền đến khắp cơ thể.
Đàm Trinh Tịnh ngẩng cao đầu, khó có thể kìm nén được tiếng r.ên rỉ từ bên trong cổ họng.
Nhiếp Tu Tề hôn dọc theo sống lưng lên đến cần cổ, rồi lại đến bên tai.
Giọng nói của anh ngân nga bên vành tai cô: "Sao hôm nay em lại không vui?"
Thứ c.ứng rắn và nóng bỏng kia đang nghiền ép bên trong cơ thể cô, đâm vào trong cổ tử c.ung, đẩy vào bên trong từng đợt nhiệt nóng.
Đàm Trinh Tịnh r.ên rỉ một tiếng, phần eo run rẩy: "Đồng nghiệp của tôi đã trông thấy chiếc túi anh đưa cho tôi.”
Nhiếp Tu Tề không để ý nhiều, cắn nhẹ lên vành tai của cô: "Có sao không?"
"Không nói gì cả, nhưng tôi vẫn lo mối quan hệ giữa chúng ta bị bọn họ phát hiện".
Đàm Trinh Tịnh cắn môi, muốn quay đầu lại nhìn anh.
Nhiếp Tu Tề ôm lấy vòng eo của cô, bế lên trên giường, đẩy cao phần thân d.ưới của cô lên rồi dùng sức ấn phần thắt lưng xuống.
Cặp ng.ực tròn trịa lắc lư theo cử động của anh, động tác quá sâu khiến phần eo mảnh khảnh của cô cong lên vì đau đớn.
Đàm Trinh Tịnh đẩy anh, hờn dỗi cất tiếng: "Nhẹ thôi!"
Nhiếp Tu Tề cong môi cười nói: "Sao lại mất sức nhanh thế? Không giống em chút nào."
Dù sao cô cũng từng là diễn viên múa, thể lực tốt hơn rất nhiều so với những người phụ nữ bình thường, tuy rằng bây giờ là giáo viên, khả năng chịu đựng về cơ bản không còn như trước, có điều đường nét cơ thể vẫn uyển chuyển như cũ, nhìn qua có vẻ gầy nhưng bên trong đều là cơ bắp.
Cánh tay rắn chắc của anh cuốn chặt lấy cô từ phía sau eo, bế cô lên mà đâm vào.
Mỗi một lần ra vào, quy đ.ầu đều đâm vào vách tường th.ịt của hoa tâm, sau khi đưa đẩy dồn dập mấy lần thì một dòng tinh d.ịch đặc quánh bắn vào trong cơ thể cô..