“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!” Cảm giác chóng mặt ập tới, đồng tử của Đàm Trinh Tịnh giãn ra, cô hét toáng lên.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, kèm theo tiếng gầm chói tai, chiếc xe chuyển hướng, dừng ở bên đường.
Cửa ghế phía trước mở ra, người phụ nữ lao xuống xe, sắc mặt tái nhợt, dạ dày quặn lên muốn nôn.
Quãng đường đi không dài, cuối cùng cô cũng không nôn ra được, hít hà bầu không khí trong lành tươi mát mấy hơi, lúc này cô mới trở lại bình thường.
“Anh điên rồi à? Không muốn sống nữa chắc!” Ccô quay lại nhìn tên đầu sỏ.
Người đàn ông đứng sau lưng cô, đôi mắt đen thẫm, im lặng không biết đang nghĩ gì.
Nhiếp Tu Tề nhìn chằm chằm vào mặt cô, chậm rãi cất tiếng: “Em nghĩ đến đâu rồi?”
Bỗng dưng bị hỏi như vậy, Đàm Trinh Tịnh ngẩn người vài giây, sau đó mới hiểu ra anh đang hỏi cái gì.
“Anh đang nói về việc ly hôn ư? Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không ly hôn, Trương Sướng đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi rất hạnh phúc.” Cô nói lời từ chối, như thể làm như vậy có thể khiến bản thân yên tâm hơn.
Nơi dừng xe là một công viên hẻo lánh, cách hoa viên ven hồ không xa.
Sắc trời lúc này đã sẩm tối, xung quanh chỉ có vài bé mèo con đi qua, trạng thái đối đầu của hai người họ không quá thu hút sự chú ý, người qua đường chỉ nghĩ rằng đó là một cặp vợ chồng đang cãi nhau mà thôi.
Nhiếp Tu Tề không tức giận, hỏi ngược lại cô: “Em có biết mấy ngày nay Trương Sướng ở đâu không?”
Đương nhiên là ở đơn vị rồi, còn có thể ở đâu được nữa?
Đàm Trinh Tịnh ngay lập tức rơi vào hoang mang: “Anh có ý gì?”
Anh nhìn cô chằm chặp, quan sát biểu cảm của cô, chắc chắn rằng cô không biết gì cả.
Sao mà ngu ngơ vậy được nhỉ? Người ta sắp bán cô đi rồi mà cô còn thay người ta đếm tiền.
Nhiếp Tu Tề cảm thấy tức cười, nói: “Anh ta ở bệnh viện, đi cùng một người phụ nữ tới khám bệnh, người phụ nữ này em cũng biết.”
Đàm Trinh Tịnh chấn động, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
“Anh… anh lừa tôi…” Cô lẩm bẩm.
Nhiếp Tu Tề kéo tay cô lên xe, trở về hoa viên ven hồ.
Người phụ nữ vẫn ngây ra, để mặc anh kéo tay cô bước vào khách, ngồi trên sofa.
Anh vừa quay người đi, tay áo đã bị nắm chặt lấy, Nhiếp Tu Tề cúi đầu, Đàm Trinh Tịnh ngơ ngác nhìn anh.
“Em ở đây chờ tôi.”
Cô buông tay ra, đầu cúi xuống.
Nhiếp Tu Tề xoay người đi lên tầng, một lát sau quay lại với túi tài liệu trên tay.
Túi tài liệu mở ra, những tờ giấy trắng như tuyết nằm rải rác trên bàn cà phê.
Ở giữa kẹp vài bức ảnh.
Người trên bức ảnh Đàm Trinh Tịnh rất quen thuộc.
Là Trương Sương, và một người phụ nữ khác, bọn họ có những hành động thân mật ở nhiều địa điểm khác nhau.
“Em xem đi, xem cậu ta là loại người thế nào.” Lời nói của Nhiếp Tu Tề như một chiếc búa tạ giáng xuống.
Ánh mắt anh hiện lên nét thương hại, chậm rãi nói: “Em vì chiếc mũ ô sa của cậu ta mà dây vào tôi, cậu ta có lẽ không hề cảm kích.
Người đàn ông như vậy, em còn muốn giữ mình vì cậu ta? Đàm Trinh Tịnh, tôi không ngờ em lại ngốc nghếch tới vậy.”
Đàm Trinh Tịnh nhặt tài liệu lên, im lặng xem xét.
Trương Sướng đã ngoại tình.
Cô còn biết người phụ nữ trong ảnh, là bạn học cấp ba của cô, Vương Tiểu Phi.
Cô nên tức giận mới phải, nhưng bản thân cô cũng làm sai thì sao có thể tức giận đây?
Xem tài liệu thì có thể thấy, thời điểm mà Trương Sướng ngoại tình thậm chí còn trước cả khi Đàm Trinh Tịnh gặp Nhiếp Tu Tề.
Bọn họ kết hôn chưa bao lâu, anh ta đã qua lại với người khác sau lưng cô.
Trong ảnh, Trương Sướng và Vương Tiểu Phi rất thân mật, có lẽ bọn họ không biết mình bị chụp trộm, còn hôn nhau trên đường như thể xung quanh chẳng có ai.
Đàm Trinh Tịnh cảm thấy đầu đau như búa bổ, dạ dày lại bắt đầu quặn lên.
Cô không hề phát hiện ra.
À không, việc ngoại tình của Trương Sướng đã có dấu hiệu.
Cuộc gọi lúc nửa đêm, đêm thường xuyên không về nhà… Đàm Trinh Tịnh cười khổ, bản thân mình quả đúng ngu ngốc.
Lời thề trước đây của anh ta, lẽ nào đều là giả sao?
Kết hôn hơn một năm nay, cô chưa từng nhìn thấu Trương Sướng.
Cô vốn tưởng anh ta là một người đàn ông chất phác thật thà, không ngờ sự thật lại ngược lại.
Thấy sắc mặt cô ủ rũ, Nhiếp Tu Tề lại xót xa, anh cất tài liệu đi, ôm lấy cô an ủi: “Em yêu đừng buồn, cậu ta không đáng đâu, em ly hôn đi.”
Đàm Trinh Tịnh được anh ôm vào lòng, ngẩn ngơ suy nghĩ mọi chuyện, ánh mắt trôi dạt không có tiêu điểm.
“Anh… cho người điều tra anh ấy ư? Từ khi nào.”
Cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói khản đặc.
Trái tim của Nhiếp Tu Tề run lên, nghiêm túc nói: “Cấp dưới tự ý quyết định.
Tôi cũng không ngờ cậu ta là loại người như vậy, trước đây sợ em đau lòng nê mới không nói cho em.”
Cấp dưới nào của anh dám tự ý quyết định? Đàm Trinh Tịnh chẳng buồn vạch trần, cô đã đoán được sơ sơ, chắc hẳn anh đã cho điều tra từ lâu rồi, cũng chỉ vì ngày hôm nay.
Rốt cuộc có nên ly hôn không? Cô vẫn đang suy nghĩ.
Bây giờ cả Trương Sướng và cô đều ngoại tình.
Cuộc hôn nhân này đương nhiên không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng nếu như ly hôn sẽ gây ra ảnh hương rất lớn tới cả hai bên gia đình.
Cha mẹ có chấp nhận nổi những lời đơm đặt hay không? Sau này ở cơ quan, cô phải đối diện với ánh mắt của người khác thế nào? Thành phố nhỏ là một xã hội toàn người quen, đi đến đâu cũng bị giám sát.
Càng nghĩ càng thấy mệt, tâm trí của Đàm Trinh Tịnh rối như tơ vò.
Nhiếp Tu Tề vẫn chờ câu trả lời của cô, anh nằm lấy tay cô rồi chân thành nói: “Trinh Tịnh, cho dù bây giờ em chưa muốn kết hôn với tôi cũng không sao, tôi có thể đợi em nghĩ thông suốt.
Nhưng tôi chân thành khuyên em ly hôn với cậu ta.
Mối quan hệ giữa cậu ta và người phụ nữ đó hiện rất mặn nồng, ngay cả nhà cũng không thèm về, loại người như vậy đâu xứng với em.”
Người phụ nữ trong lòng anh im lặng.
Đàm Trinh Tịnh trầm ngâm quan sát vẻ mặt chân thành của Nhiếp Tu Tề.
Người đàn ông này lòng dạ thâm sâu, cô có cảm giác dường như anh vẫn đang giấu cô chuyện gì đó.
Thủ đoạn của anh quá nhiều, cô không chống đỡ nổi.
Đàm Trinh Tịnh không nhắc tới việc ly hôn, cô lắc đầu rồi đứng dậy: “Để Tiểu Lý đưa tôi về nhà, hôm nay tôi phải về nhà.”.