Vào ngày diễn ra đại hội liên hoan, Đàm Trinh Tịnh và các bé đã đến từ sớm đợi ở hội trường chờ lên sân khấu biểu diễn.
Kỳ Kỳ cũng tham gia biểu diễn.
Cô bé mặc một chiếc váy khiêu vũ cỡ nhỏ, đóng vai cô phù thủy nhỏ trong truyện cổ tích.
Ánh đèn sân khấu từ trên cao chiếu xuống, tấm rèm đỏ thẫm vén lên, Đàm Trinh Tịnh dẫn mười mấy đứa trẻ đứng đợi ở bên cánh gà, chuẩn bị lên sân khấu.
Trước khi lên sân khấu, Kỳ Kỳ kéo tay Đàm Trinh Tịnh, ghé sát vào tai cô nói: "Cô giáo Đàm, ba em tới rồi."
Hôm nay Đàm Trinh Tịnh mặc một chiếc váy múa màu trắng thuần khiết, làn váy phồng lên, mái tóc đính ngọc trai, sặc sỡ loá mắt.
Cô đang đợi lên sân khấu thì đột nhiên nghe thấy lời này của Kỳ Kỳ, tim cô đập nhanh hơn.
Cô nhỏ giọng hỏi Kỳ Kỳ: "Em có thấy ba em không?"
Kỳ Kỳ kiễng chân lên, nói thầm vào tai cô: “Em nhìn thấy rồi, ba đang ngồi ở chính giữa đó!”
Đàm Trinh Tịnh mím môi mỉm cười, sau đó xoa đầu Kỳ Kỳ và nói: "Kỳ Kỳ, em phải múa thật đẹp cho ba em xem nhé."
Tiếng nhạc vang lên, tấm rèm được mở ra, một nhóm bé gái mặc váy múa kiễng mũi chân tung tăng lên sân khấu.
Các bé xoay tròn và nhảy lên một cách nhẹ nhàng, dưới nền nhạc của giai điệu múa, một bóng dáng màu trắng hiện ra từ sau lưng các bé.
Đàm Trinh Tịnh nhắm mắt lại, xoay tròn đến giữa sân khấu, duỗi thẳng dáng người, thực hiện các bước múa một cách duyên dáng.
Ánh đèn sân khấu từ xa nơi khán phòng chiếu vào mặt cô, vô cùng chói mắt, tầm nhìn dưới sân khấu trở nên tối mờ.
Cô vốn tưởng rằng ở trên sân khấu mình có thể lướt thấy khuôn mặt của Nhiếp Tu Tề, nhưng khi đứng trên sân khấu, mới chợt nhận ra rằng mình thậm chí còn không có thời gian nhìn xuống sân khấu, và cũng không thể nhìn rõ được.
Cô xoay người, mỗi bước múa đều vào đúng vị trí, hoàn toàn phù hợp với bản nhạc một cách hết sức tự nhiên.
Đôi tay và đôi chân đầy đặn được thả lỏng hết mức, để lộ vẻ đẹp rực rỡ.
Cô và các bé gái phối hợp rất tốt.
Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, tất cả các nhân vật đều dừng lại trong một tư thế.
Khán giả dưới đài vỗ tay nhiệt liệt.
Đàm Trinh Tịnh mỉm cười, cúi người cảm ơn khán giả.
Khi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô đột nhiên tập trung về phía khán giả.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ người xem dưới khán đài, trong đám đông, anh quả thực đang ngồi ở đó.
Nhiếp Tu Tề ngồi ngay vị trí trung tâm, vẻ mặt chăm chú nhìn cô mà vỗ tay.
Thình thịch, đó là tiếng tim đập.
Cô không kìm lòng nổi mà mỉm cười với anh.
Nhiếp Tu Tề cũng mỉm cười, vẫy tay về phía cô.
Tiết mục biểu diễn rất suôn sẻ, mọi người cùng nhau xuống khỏi sân khấu, các diễn viên của các tiết mục khác ở hậu trường cũng chúc mừng họ.
“Cô giáo Đàm, nhóm cô nhảy giỏi quá!” Một nghệ sĩ biểu diễn của đơn vị khác nói.
“Cảm ơn! Mọi người cũng cố lên nhé.” Đàm Trinh Tịnh mỉm cười gật đầu với họ, nắm tay Kỳ Kỳ đi về phía phòng thay đồ.
Mặt cô bé đỏ bừng, có vẻ rất hưng phấn, nắm tay cô nói không ngừng.
Khi họ đến cửa phòng thay đồ, đã có người đợi sẵn ở đó.
Các đồng nghiệp nhanh chóng tránh đường, Đàm Trinh Tịnh đỏ bừng khuôn mặt đi về phía người đang đợi ở cửa.
"Ba!" Đôi mắt của Kỳ Kỳ sáng lên, bổ nhào vào anh.
Nhiếp Tu Tề dùng một tay bế cô bé lên, nhìn Đàm Trinh Tịnh đang đến gần với ánh mắt dịu dàng: "Em có mệt không?"
Dừng lại trước mặt anh, Đàm Trinh Tịnh lắc đầu.
“Em nhảy đẹp lắm.” Ánh mắt anh nóng rực, nói bằng giọng dịu dàng.
Đàm Trinh Tịnh mỉm cười với anh.
Kỳ Kỳ cứ cựa quậy trong vòng tay của anh, muốn đi xuống chơi với các bạn nhỏ khác.
Nhiếp Tu Tề thả cô bé xuống, chỉ trong nháy mắt, cô bé liền chạy biến không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Đừng lo lắng, có bảo mẫu đi theo nó rồi."
Nhiếp Tu Tề lắc đầu nhìn Kỳ Kỳ chạy đi mất, quay sang Đàm Trinh Tịnh nói: "Đi nào, thay quần áo đi, rồi anh đưa em về nhà."
Chiếc Audi màu đen đỗ ở dưới nhà họ Đàm, hôm nay cô về nhà ở, Nhiếp Tu Tề không nỡ buông cô ra, ở trên xe đòi hôn cô.
Bọn họ ngồi đó hồi lâu, ngay cả bảo vệ của khu chung cư cũng không nhịn được mà đi tới gõ cửa kính ô tô, cho rằng bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, buông ra đi."
Đàm Trinh Tịnh đẩy anh ra, bờ môi bị anh hôn đến sưng đỏ ướt rượt, sắc mặt giống như một quả đào chín rục.
Cô buông cái tay đang giữ chặt cà vạt của anh ra, lại bị anh nắm lấy cổ tay.
Nhiếp Tu Tề xoa xoa cổ tay cô, hôn lên mu bàn tay, vừa hôn vừa nhìn cô chăm chú.
Dưới ánh mắt của cô, đôi môi mỏng của anh hôn lướt qua làn da trên mu bàn tay của cô, "Trinh Tịnh, chuyển qua ở cùng với anh được không?"
Giọng nói của anh trầm thấp, giống như dòng mật ngọt chảy tứa ra từ chiếc bánh.
Trên đường đưa cô về, anh cứ ước gì con đường này sẽ không bao giờ kết thúc.
Với anh mà nói, việc không thể ôm cô trong vòng tay mà ngủ mỗi đêm là quá tàn nhẫn.
Đàm Trinh Tịnh rút tay lại, hai má nóng bừng.
Cô mắng anh: "Anh lại đang có ý đồ xấu gì vậy! Bố mẹ biết em đã ly hôn, còn đang giục em về nhà đây này."
Anh vùi đầu vào vai cô, để hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô, cái tay đang ôm lấy eo cô không thành thật mà sờ s.oạng, “Họ cũng biết anh đang theo đuổi em mà.”
"Vậy cũng không được!" Cô vẫn muốn dè dặt hơn một chút.
Cô đẩy hẳn anh ra, cầm lấy quần áo và túi xách rồi xuống xe, trong mắt tràn đầy vẻ nũng nịu, "Cứ đợi đi, vẫn còn sớm mà."
Mái tóc đen dài mượt mà lướt qua mặt anh, rồi chuồn đi như một cái đuôi nhỏ.
Làm sao cô có thể để anh dễ dàng thành công như vậy được chứ?
Cô vẫn chưa quên trước đây anh đã đối xử với cô như thế nào.
Anh ép cô làm nhiều chuyện như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được.
Cô còn chưa nguôi giận đâu.
Đàm Trinh Tịnh đi lên lầu.
Nhiếp Tu Tề ngồi trong xe, nhắm mắt lại hồi lâu mới bình tĩnh lại, sau đó lái xe rời đi..