Rắp Tâm Chiếm Đoạt FULL


Cả đoàn tập luyện nhiều ngày, cuối cùng đến lúc lên sân khấu kiểm tra thành quả.
Nhất là Đàm Trinh Tịnh, trưởng đoàn vô cùng mong đợi màn biểu diễn của cô.
Đây là lần đầu tiên Đàm Trinh Tịnh trở lại sân khấu, do đó trong lòng cô cứ thấp thỏm không yên, không biết liệu mình có thể biểu diễn tốt hay không, mỗi tối gọi video với Nhiếp Tu Tề, cô đều lơ đãng, trong đầu chỉ nghĩ đến điệu múa.
Khi Nhiếp Tu Tề biết được thời gian diễn ra buổi biểu diễn, anh nói với cô rằng hôm đó mình bận việc.
Đàm Trinh Tịnh cảm thấy có đôi chút thất vọng, nhưng ngoài miệng lại tỏ ý mình không bận tâm: "Không sao, công việc của anh quan trọng hơn."
Nhiếp Tu Tề thấy rõ vẻ mất mát của cô, trong đôi mắt đen kịt hiện lên ý cười, đến lúc đó anh sẽ tạo cho cô một bất ngờ lớn.
Ngày diễn ra buổi biểu diễn cuối năm là một ngày đầu đông giá rét.
Nhóm vũ công mặc áo lông dài đứng run rẩy trong gió Bắc.

Trưởng đoàn và các giáo viên dẫn dắt đứng phía trước đám người dặn dò thật kỹ lưỡng trước khi họ lên sân khấu.
Chú Địch vốn định đưa Đàm Trinh Tịnh đến thẳng Nhà hát lớn Quốc gia, nhưng cô không muốn trở nên đặc biệt, vậy nên đã đến vũ đoàn rồi đi xe cùng mọi người.
Sau khi các giáo viên dặn dò xong xuôi, nhóm vũ công xếp hàng lên xe.

Chiếc xe khởi động, sau hơn mười phút đã đến Nhà hát lớn Quốc gia.
Mọi người lần lượt xuống xe, đi theo giáo viên dẫn dắt vào phòng trang điểm ở hậu trường.

Buổi biểu diễn cuối năm lần này có mười mấy vũ đoàn đến từ các thành phố lớn trên cả nước cùng tham dự, diễn ra trong ba ngày, trình diễn luân phiên hơn ba mươi vở múa ba lê, có thể nói đây là một buổi lễ hoàng tráng đối với dân múa ba lê.
Có thể góp mặt trong buổi biểu diễn cao cấp như vậy, tất cả các vũ công đều rất vui mừng, dù phải chịu lạnh suốt cả buổi sáng nhưng tinh thần của họ vẫn rất phấn khởi.
Bảy giờ tối, Nhà hát lớn Quốc gia bắt đầu soát vé.
Khán giả lục đục tiến vào hội trường.
Nhà hát lớn có sức chứa hơn hai nghìn người, trong phòng trang điểm phía sau hậu trường, nhóm vũ công đang tiến hành chuẩn bị những công đoạn cuối cùng.
Tấm gương trang điểm phản chiếu một vóc dáng mảnh mai.

Da thịt trắng nõn như tuyết, vòng eo thon thả tôn lên bộ ng.ực đầy đặn, phía dưới chân váy xòe là tất voan bó sát, ôm chặt lấy đôi chân đang khép lại, quỳ trên chiếc ghế nhung cạnh bàn trang điểm.
Người phụ nữ chống tay lên bàn, nhìn gương để kẻ chân mày, sau đó điểm thêm chút phấn mắt tím lên đuôi mắt, lớp trang điểm cơ bản đã hoàn thành.
Hôm nay cô sẽ diễn vai Mary trong vở ba lê “kẹp hạt dẻ”.

Đây là một vở múa tràn ngập hơi thở thiếu nhi, nhân vật chính Mary là một thiếu nữ mộng mơ, cô cùng chiếc kẹp hạt dẻ yêu thích của mình đã giành chiến thắng trước tên vua chuột độc ác, sau đó đi du lịch khắp vương quốc kẹo.
Để phối hợp với chiếc váy múa màu trắng tinh khôi trên người, Đàm Trinh Tịnh đã trang điểm theo tông hồng phấn, cô nhìn vào gương ngó trái ngó phải, sau đó lấy son ra thoa lên môi rồi mím nhẹ một cái.
Đôi môi phủ son đẹp lộng lẫy như cánh hoa hồng đang nở rộ.
Một vũ công ở phía sau thúc giục, cô lập tức nhường lại bàn trang điểm cho đối phương.
Đàm Trinh Tịnh xách tà váy, đi về phía chiếc ghế đẩu lót đệm đặt trong góc phòng.

Trong chiếc túi xách đặt trên chiếc ghế, màn hình điện thoại bỗng nhiên phát sáng.
Đàm Trinh Tịnh cầm điện thoại lên, phát hiện đó là tin nhắn WeChat của Nhiếp Tu Tề.
Tin nhắn bên trên là đoạn hội thoại giữa hai người vào hôm qua, còn tin nhắn mới nhất vừa được gửi tới mấy phút trước.

Khung thoại màu trắng làm nổi bật dòng chữ màu đen: “Tiết mục của em xếp thứ mấy?”
Câu hỏi của Nhiếp Tu Tề luôn xúc tích và đi thẳng vào vấn đề như vậy, đây vốn là phong cách của anh.

Nhưng anh không đến xem thì hỏi điều này làm gì? Trái tim Đàm Trinh Tịnh bỗng đập nhanh hơn, lẽ nào anh đã tới rồi ư?
Nghĩ đến khả năng này, cô không ngồi yên một chỗ được nữa, lặng lẽ cầm di động đi ra cửa, đến một hành lang vắng người rồi gọi điện cho anh.
Chuông vừa reo một tiếng thì đã có người bắt máy, giọng của anh ở phía bên kia hơi mơ hồ.

“A lô?” Dường như anh đang ở trong đám đông, cô nghe thấy rất nhiều tiếng nói chuyện đan xen.
Trong lòng tràn ngập mong đợi, cô vội vàng hỏi: “Anh tới rồi, có đúng không?”
Đàm Trinh Tịnh quay đầu nhìn khắp bốn phía, nơi này là hậu trường nên anh chắc chắn không thể có mặt tại đây, có lẽ anh đang ở trong khán phòng!
Khán giả bên ngoài đang lục đục tiến vào hội trường, còn chưa đầy nửa tiếng nữa buổi diễn sẽ bắt đầu.

Nơi này cách khán phòng rất xa, vậy nên cô không đủ thời gian đi tìm anh.
Đàm Trinh Tịnh cảm thấy mất mát, bàn tay siết chặt điện thoại.
Trong điện thoại, anh khẽ cười rồi nói: “Em đoán đúng rồi.”
Khoé miệng Đàm Trinh Tịnh cong lên: “Không phải anh bận ư, bỏ bê công việc để đến xem em múa thế này, đúng là chẳng nghiêm túc gì cả.”
“Anh làm vậy là vì ai hả? Có người thấy anh bảo không tới được là cái mặt trông như sắp khóc ý.” Nhiếp Tu Tề ung dung nói.
“Hứ!” Đàm Trinh Tịnh đỏ mặt, giả vờ tức giận.

Mới nói được mấy câu cô đã phải trở lại phòng trang điểm.
Đàm Trinh Tịnh nắm chặt di động, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Nhiếp Tu Tề, anh nói xem… Em có hợp với sân khấu không?”
Trong phút chốc, cả hai đều im lặng.
Nhiếp Tu Tề đang ở sảnh lớn cách cô tận mấy trăm mét, anh đi theo người dẫn đường đến vị trí dành cho khách VIP.
Đột nhiên nghe thấy cô hỏi như vậy, đôi môi mỏng của anh khẽ mím môi.
Ở cô luôn thiếu đi sự tự tin, điều này khiến anh cảm thấy đau lòng.
Anh trả lời cô bằng giọng điệu chắc nịch: “Em thích múa và múa rất đẹp, không có ai thích hợp với sân khấu hơn em nữa đâu.”

Giọng nói của anh thông qua ống nghe truyền đến tai cô.
Sau khi nói những lời này, đầu dây bên anh rơi vào im lặng.

Đàm Trinh Tịnh tưởng rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng nhìn vào di động, màn hình vẫn hiển thị đang trong cuộc gọi.
Cô cẩn thận lắng nghe, lúc này mới loáng thoáng nghe thấy một chuỗi âm thanh đều đặn.
Đó là tiếng gì vậy? Đàm Trinh Tịnh nắm chặt bàn tay.
“Có nghe thấy không?” Nhiếp Tu Tề áp điện thoại di động lên ngực mình để cô cảm nhận được tiếng tim đập bên trong.
“Trái tim này, đang đập vì em.”
Hoá ra là tiếng nhịp tim của anh.
Đàm Trinh Tịnh rất cảm động, trái tim cũng theo đó đập rộn ràng, khóe miệng khẽ cong lên.
“Trinh Tịnh, anh sẽ ở dưới sân khấu dõi theo em… Cố lên nhé.” Giọng nói của Nhiếp Tu Tề ở đầu dây bên kia nhỏ dần.
Đàm Trinh Tịnh cũng nghe thấy tiếng loa phát thanh ở đầu giây bên kia, nhắc nhở khán giả tắt máy hoặc để điện thoại về chế độ im lặng.
Cô vội vàng cất tiếng: “Em sẽ cố gắng! Hẹn gặp lại sau buổi biểu diễn.”
Cuộc gọi kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận