Trong khách sạn, phòng 608.
Trọng Đại ngồi trên giường, tay cầm điện thoại hết bật lên lại tắt đi, dáng vẻ vô cùng sốt ruột, giống như dưới giường có đốt lửa vậy. Cậu hoàn toàn không muốn ở đây một chút nào, cậu chỉ muốn về phòng thôi! Nhưng cậu không dám...
Lúc này, cửa phòng tắm "cạch" một tiếng bật mở, một cô gái bước ra. Trên người cô chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, phô ra vóc dáng nuột nà quyến rũ cùng làn da trắng mịn như trứng gà bóc. Mái tóc xoăn sóng màu nâu sáng buông xõa một bên vai, tôn lên gương mặt thanh tú với những đường nét xinh đẹp mê người. Vẻ ngoài ấy có thể khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng phải ngất ngây. Nếu dùng một cụm từ để hình dung cô gái này thì chính là "tuyệt phẩm".
2
Thế nhưng, Trọng Đại lại chẳng thèm liếc cô lấy một cái. Mặc cho cô đang đứng vịn tường với tư thế phơi bày toàn bộ đường cong cơ thể một cách vô cùng gợi cảm, cậu cũng chỉ hừ mũi một cái, khó chịu nói: "Cô ngủ trong đấy à mà lâu thế?"
Cô gái chun mũi, chất giọng ngọt ngào nũng nịu cất lên: "Ứ ừ, lâu lắm người ta mới được gặp anh mà, phải chuẩn bị kỹ càng chứ. Sao vậy? Anh nóng lòng lắm hả?"
Trọng Đại cười khẩy: "Phải, nóng lòng lắm, nóng lòng muốn về lại với đội! Cô có chuyện gì thì nói nhanh lên! Tôi không có nhiều thời gian đâu!"
Cô gái không trả lời ngay, uyển chuyển bước chân đi tới bên cạnh Trọng Đại, vòng tay ôm cổ cậu, cả người đều dựa vào cậu như một con rắn nước: "Sao anh cứ phải gắt gỏng với em thế? Ngày trước anh có thế đâu. Lúc nào anh cũng ga lăng lịch thiệp chiều chuộng em lắm mà."
Trọng Đại khó chịu hất tay cô ra, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt lạnh băng không một chút hơi ấm: "Tôi đã nói rồi, chuyện chúng ta kết thúc từ lâu lắm rồi! Cô không hiểu tiếng người à?"
Cô gái nghe cậu nói liền nhíu mày: "Em biết, nhưng em vẫn còn yêu anh mà."
Vẻ mặt vô cùng tội nghiệp, đôi mắt long lanh như cún con, khiến người ta nhìn vào liền có xúc cảm muốn ôm lấy mà vỗ về. Nhưng đó là người khác, còn với Trọng Đại, người thừa hiểu ẩn sau vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái này là lòng dạ thâm hiểm cỡ nào, thì chỉ cảm thấy ghê tởm và chán ghét mà thôi. Cậu đứng phắt dậy, đi cách xa khỏi cô, nói: "Lyly, lúc trước khi xác nhận qua lại, tôi đã nói rõ tôi với cô chỉ là quan hệ gì, và cô cũng đã đồng ý. Giữa chúng ta từ đầu đến cuối đều không có tình yêu, không thể nào, không bao giờ! Hơn nữa, chính bản thân cô là người đề nghị chấm dứt trước, giờ cô quay lại đeo bám tôi là sao?"
"Bởi vì xa anh rồi, em chẳng tìm được ai tốt như anh cả." Lyly chồm người về phía trước, hai tay chống xuống giường o ép vòng một căng đầy, khiến chiếc khăn tắm cũng như muốn tuột cả xuống: "Em biết bây giờ anh có người yêu rồi, em cũng không cần gì nhiều, chúng ta cứ giữ mối quan hệ giống như trước đây là được mà."
Trọng Đại nghe cô nói mà không tin nổi vào tai mình: "Như trước đây? Cô có biết mình đang nói cái gì không thế? Cô bị điên à?"
Lyly lắc đầu: "Em đâu có điên, em đang nói rất nghiêm túc đó. Ngược lại, anh mới là người điên ấy!"
Nói đến đây, giọng điệu của Lyly bắt đầu thay đổi, không còn vẻ ngọt ngào đáng yêu ban đầu nữa: "Ngày xưa anh hào hoa phong lưu biết bao nhiêu, sao giờ lại thành ra thế này rồi? Anh không chỉ quen một thằng đàn ông xấu xí khô cứng, lại còn ép bản thân mình ngoan ngoãn chung thủy vì anh ta nữa! Nhìn anh bây giờ, em đau lòng lắm anh có biết không?"
Lyly nhắc đến chuyện này, sắc mặt Trọng Đại liền tối đi, hai nắm tay siết chặt: "Cô không được phép nói anh ấy như thế!"
Lyly lập tức bất mãn đấm giường, giậm chân: "Anh còn bênh anh ta nữa! Anh bị anh ta bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi hả?"
"Có bùa mê thuốc lú cũng là tôi tự nguyện! Không đến lượt cô lên tiếng!" Trọng Đại gần như là quát lên, ánh mắt đầy hằn học. Cậu lúc này không còn một chút nào liên quan đến hình ảnh một cậu trai cao to mà ngoan hiền, ngây thơ ngơ ngác khi ở bên cạnh Văn Đức nữa.
Lyly thấy cậu như vậy cũng có chút hoảng sợ, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Cô đi tới, vòng tay ôm lấy cậu, dịu giọng lại thủ thỉ: "Đại... Anh không phải người như thế này... Đại mà em quen không phải như thế này! Anh đừng ngu ngốc nữa, đâm đầu vào yêu một thằng đàn ông đâu có ích lợi gì cho anh đâu? Ngược lại còn làm tan nát cả cuộc đời anh nữa đó!"
Trọng Đại cố nín nhịn để không đấm thẳng vào mặt Lyly, nghiến răng nói: "Buông tôi ra và câm ngay cái mồm đê tiện của cô lại trước khi tôi mất kiên nhẫn. Tôi không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là không thể phá lệ đâu."
Lyly không những không nghe mà còn ôm chặt hơn: "Em không buông! Em muốn cho anh trở lại giống như ngày trước. Anh cảm nhận được không? Phụ nữ như em rõ ràng hơn anh ta nhiều mà! Với lại, em cũng đâu đòi hỏi anh phải chung thủy phải ngoan hiền, anh cứ chơi bời cứ hư hỏng đi, anh có thế nào em cũng thích hết! Em để anh tự do, em chiều theo ý anh, em chỉ cần làm tình nhân của anh cũng được. Sao anh lại không chịu?"
1
Trọng Đại hít sâu một hơi, gằn từng tiếng một chắc như đinh đóng cột: "Điều duy nhất bây giờ tôi muốn là cô biến khỏi cuộc sống của tôi! Tôi chỉ yêu anh ấy, tôi làm mọi việc là vì anh ấy chứ không ai ép buộc tôi cả. Lyly, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn không nghe thì đừng trách tôi!"
Không ngờ, Lyly lại như chẳng hề sợ hãi trước lời đe dọa của cậu: "Em cứ không nghe! Anh chỉ dọa em thôi, em biết anh vẫn thương hoa tiếc ngọc. Đại, em thật lòng thích anh đó, đừng từ chối em có được không?"
Rồi, mặc cho Trọng Đại có kháng cự thế nào thì Lyly vẫn một mực cố chấp không chịu từ bỏ. Xưa nay cô ta chưa từng phải quỵ lụy trước bất kỳ một người đàn ông nào, cô ta không tin mình lại không thắng nổi Văn Đức!
Dây dưa một hồi, Trọng Đại hết kiên nhẫn, bắt đầu vùng vẫy muốn gỡ cô ta ra khỏi người mình. Có điều Lyly thực sự bám quá chặt. Cô ta giống như một con đỉa vậy, dai vô cùng, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Suốt thời gian qua nhắn tin, gọi điện cho Trọng Đại yêu cầu quay lại, hết năn nỉ dụ dỗ đến dọa nạt, dù Trọng Đại đã nói rất nhiều lần rằng cậu không bao giờ muốn có quan hệ gì với bất kỳ một người nào khác ngoài người yêu của cậu, nhưng cô ta vẫn không chấp nhận. Lyly thậm chí còn uy hiếp nếu Trọng Đại không làm theo ý cô ta thì cô ta sẽ nói cho Văn Đức biết về quá khứ của cậu, đồng thời còn đưa ra bằng chứng nói sẽ công khai cả với báo chí truyền thông...
Đêm hôm cậu đi không về, còn đổi hẳn một chiếc điện thoại mới đó, chính là vì Lyly gọi tới, và cũng là cô ta đã đập vỡ điện thoại của cậu.
Trọng Đại thực sự không muốn nghe theo lời cô ta, nhưng cậu không thể không lo sợ trước những lời đe dọa của Lyly... Công khai với truyền thông, cùng lắm thì bị chửi bới moi móc một thời gian, chỉ cần cậu vẫn đi đá bóng, vẫn thi đấu tốt thì rồi những chuyện đời tư cũng sẽ chìm dần, huống hồ đó đã là chuyện từ mấy năm về trước. Nhưng để Văn Đức biết quá khứ của cậu thì...
Cậu đến với anh là hình ảnh ngây ngô, có một chút ngốc nghếch ngờ nghệch, nếu giờ anh phát hiện trước khi quen anh, cậu từng là một playboy thay tình nhân như thay áo, chẳng hề có một chút nào gọi là trong sáng ngây thơ, anh sẽ phản ứng thế nào đây? Dẫu rằng đó là quá khứ, từ khi yêu anh cậu đã dứt bỏ hết không còn dính líu gì đến những chuyện như vậy nữa, song cậu vẫn lo lắng có khi nào anh sẽ nghi ngờ cậu chỉ là lừa dối anh, cũng đùa giỡn qua đường với anh như với những cô tình nhân đó hay không... Cậu không dám tưởng tượng, cho nên cũng không dám nói thật với anh.
Lí do cậu im lặng giấu giếm suốt thời gian qua chỉ có vậy mà thôi, hoàn toàn không phải có ý định phản bội anh. Trọng Đại dám lấy cả mạng sống ra thề với trời rằng cậu yêu Văn Đức là thật lòng và nghiêm túc, chỉ là cậu sợ anh không tin. Trước kia cậu có thể đào hoa, có thể phong lưu phóng đãng, nhưng đều là vì cậu chưa từng biết yêu... Khi gặp anh, phải lòng anh, cậu mới hiểu hóa ra những câu "yêu em lắm" cậu đã nói không biết bao nhiêu lần từ xưa đến nay đều chỉ là lời nói bâng quơ trong những lúc say tình, yêu thật sự không phải là như thế. Cậu yêu anh, một lòng chỉ nhớ đến anh, hướng về anh, muốn cho anh tất cả những gì tốt nhất. Cậu yêu anh, yêu đến mức muốn ở bên anh mọi lúc mọi nơi, nhưng cũng lại có chút rụt rè e ngại bản thân sẽ làm sai, sẽ khiến anh không vừa ý. Cậu yêu anh, là tình yêu chân chính, không phải là "yêu" như thời còn non trẻ chỉ biết đâm đầu vào những thú vui qua đường.
3
Cho nên bây giờ, cậu không thể nào để mất anh vì bất cứ ai, bất cứ chuyện gì hay bất cứ lí do nào cả!
Cho dù phải phản bội lại toàn bộ những nguyên tắc của bản thân, cậu cũng không màng.
Trọng Đại dồn sức lần cuối, muốn giật phăng cánh tay Lyly ra, nhưng đúng lúc ấy...
Cạch.
Cánh cửa phòng bật mở không báo trước.
Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đại, sao em chưa về phòng?"
1
Trọng Đại vừa nghe đã giật thót mình, cả người cứng đờ, đơ ra tại chỗ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu tựa như một con robot bị ngắt nguồn điện, toàn bộ giác quan ngưng trệ, không còn phản ứng được gì nữa. Chỉ duy nhất não vẫn hoạt động, đưa ra cho cậu một thông tin kinh khủng: Người vừa nói chính là Văn Đức - người yêu của cậu.
Anh nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt lại chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, bình tĩnh chậm rãi đi vào trong, đến bên cạnh Trọng Đại.
"Em ơi, buông tay ra đi. Ở nhà bố mẹ không dạy là không được tự tiện đụng vào đồ của người khác à?"
Anh đưa tay gỡ tay Lyly ra khỏi người Trọng Đại, dù rằng ngoài mặt bình thản dửng dưng, nhưng lực tay lại cực kỳ mạnh, khiến Lyly bị đẩy ra mà tay còn hằn lên vết đỏ.
Trọng Đại đến tận lúc này vẫn chưa hoàn hồn lại được, cứ đứng như trời trồng mà nhìn anh, môi mấp máy không thành câu: "Anh... anh Đức... Em... sao anh..."
Văn Đức quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt không hài lòng: "Bẩn mất rồi, lát lên tắm ba lần rồi mới được ôm anh."
8
Lý trí vốn mới chỉ kéo về được chút chút của Trọng Đại lại vì một câu này của anh mà văng xa thêm vài ngàn dặm. Anh thế này là...
Lyly đứng đối diện thấy vậy, lập tức nổi giận, hằn học nhìn Văn Đức mà nói: "Anh mới là đồ dơ bẩn! Anh có tư cách gì mà bắt anh Đại làm thế này thế kia? Anh chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi mới cho anh ấy mà thôi! Anh vĩnh viễn cũng không bằng tôi được đâu!"
"Ồ, thế à?" Văn Đức nhướng mày, hỏi ngược lại.
"Tất nhiên!" Lyly đắc ý vênh mặt: "Anh chỉ là một thằng đàn ông khô khan xấu xí, lại còn không thể sinh con. Anh Đại chỉ là ham của lạ nhất thời, rồi sớm muộn gì anh Đại cũng sẽ đá anh để cưới vợ thôi."
"À vậy à." Văn Đức vẫn chẳng mảy may dao động: "Thế nếu Đại lấy vợ, cô nghĩ Đại sẽ chọn cô sao?"
Lyly cười khẩy: "Tôi sẽ khiến anh ấy phải chọn tôi! Mà cho dù không phải tôi, thì cũng không bao giờ là anh!"
Lúc này, Văn Đức mới khẽ nhíu mày, nhìn Trọng Đại, nói: "Đại sẽ không chọn anh à?"
Trọng Đại nghe hỏi, dù chưa tỉnh táo hẳn nhưng vẫn theo bản năng mà lắc đầu quầy quậy: "Không!!! À ý em là... em nhất định sẽ chọn anh! Em chỉ yêu anh thôi! Không cần ai khác nữa cả!"
Văn Đức lập tức mỉm cười hài lòng: "Đấy, cô thấy chưa? Chính chủ lên tiếng rồi, cô còn quang quác cái gì nữa?"
Lyly thấy anh như thế lại càng phát điên, gào lên: "Anh đừng có mơ!!! Anh Đại chỉ nói thế thôi! Anh Đại sẽ đá anh, chắc chắn sẽ đá anh! Tôi đã nói với anh là anh Đại trước kia như thế nào rồi, chẳng lẽ anh không hiểu sao? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sớm muộn gì anh Đại cũng quay trở lại bản chất! Anh không giữ được anh ấy đâu!"
Trọng Đại nghe đến đây, lửa giận liền bùng lên dữ dội. Cô ta đã nói cho Văn Đức biết!
"Lyly! Cô..."
"Phải!" Không đợi hỏi, Lyly đã trả lời: "Em nói hết rồi! Bằng chứng cũng đưa anh ta xem hết rồi! Nên cho dù anh có muốn níu kéo thì anh ta cũng không chịu đựng được đâu! Anh quay về bên em đi! Anh muốn gì em cũng cho anh mà!"
Trọng Đại tức đến nghẹn họng, có xúc động muốn đi lên tát cho cô ta một cái.
Nhưng cậu chỉ vừa mới định bước lên thì Văn Đức đã cản lại. Anh nở một nụ cười nhẹ, nói với Lyly: "Này, tôi hỏi thật đấy, cô làm như vậy có thấy bản thân mình quá rẻ mạt quá hèn hạ hay không?"
1
"Anh..."
"Tôi nói không đúng à? Cô xinh đẹp thế này, vậy mà lại phải quỵ lụy cầu xin một người đàn ông, thậm chí còn cầu xin làm tình nhân chứ không được làm người yêu hay làm vợ. Bố mẹ cô biết được chắc hẳn sẽ thất vọng về cô lắm đấy."
"Anh... Anh câm mồm đi! Anh mới là đồ biến thái làm nhục mặt cha mẹ anh!"
"Chậc, đã không được sang mà đầu óc còn cổ hủ nữa. Cô sống ở thời đại nào thế cô gái ơi? À quên, mang cái tư tưởng làm tuesday mà còn không biết mình sai như thế thì chỉ có thời phong kiến tam thê thứ thiếp mà thôi, nhỉ? Có điều cô còn chẳng xứng bằng thê thiếp, ít ra người ta được rước về chứ không phải cầu xin như cô."
"Anh..."
"Sao? Vẫn còn chưa tỉnh ngộ à? Lyly, tôi thừa biết cô gửi cho tôi những tin nhắn đó để muốn tôi kinh ngạc, sợ hãi, ghét bỏ Đại, cho rằng Đại lừa dối tôi, hôm nay cô còn gọi tôi đến đây để nhìn cô ôm ấp dụ dỗ Đại của tôi, muốn tôi chia tay với Đại. Nhưng tôi nói cô nghe này, tôi ở bên Đại đã ba năm rồi, tôi biết vị trí của tôi ở đâu, chứ không phải vừa ảo tưởng vừa điên khùng vừa mất hết liêm sỉ sĩ diện như cô!"
"Anh bảo ai ảo tưởng điên khùng mất hết liêm sỉ?"
"Bảo cô chứ bảo ai nữa? Trong phòng ngoài phòng chỉ có mình cô giới tính nữ thôi mà, tôi đã nói là "cô" chẳng lẽ còn ai khác được?"
"Phan Văn Đức!!!"
"Gọi cái gì? Tôi đứng ngay đây sao phải nói to thế? Tôi cũng đâu phải điếc hay không hiểu tiếng người như cô! Lyly à, cô còn trẻ, lại xinh đẹp, lại là phụ nữ, nhưng rất tiếc, người Đại thích là Phan Văn Đức tôi, cái người cô vừa gọi tên ấy, chứ không phải một người trẻ, một người xinh đẹp hay một người phụ nữ."
"Anh... Anh đừng có mơ!"
"Người đang mơ là cô đấy. Nếu Đại có chút tình cảm gì với cô thì sẽ để tôi nói cô thậm tệ như vậy sao? Lyly, phụ nữ ngoài nhan sắc ra còn cần có thể diện có đầu óc nữa, đừng biến gương mặt xinh đẹp này của cô thành cái mặt đường ai muốn chà đạp thì chà đạp chứ. Đại là của tôi, cô muốn cướp, không có cửa đâu!"
"Anh! Tôi sẽ công khai hết tất cả! Tôi sẽ quậy banh lên cho anh xem! Để xem đến lúc đó anh bảo vệ nổi bản thân anh, bảo vệ nổi anh Đại hay không! Lành làm gáo vỡ làm muôi, con này không sợ ai đâu!!!"
"Được! Công khai đi! Nếu tôi mà sợ thì tôi đã chẳng đứng đây nói với cô nhiều lời như vậy rồi."
"Anh..."
"Đừng anh anh mãi như thế nữa, tôi anh em gì với cô đâu. Tôi biết trong phòng này cô có đặt máy quay, mà ngoài kia tôi cũng có người quay phim cho nữa. Nếu muốn công khai thì tiện tung luôn đoạn video ghi từ nãy đến giờ luôn nhé. Mọi người mới thấy được hotgirl Lyly mấy trăm ngàn follow có bộ mặt thật như thế nào. Để rồi xem ba chúng ta ai mới là người mất hết tất cả, ai mới cần bảo vệ bản thân."
"Anh..."
"Đã bảo đừng anh nữa mà! Nghe đau đầu quá!"
Văn Đức từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ dửng dưng, nhưng lời nói ra thì như chém đinh chặt sắt, khiến Lyly cứng họng không đáp lại nổi một chữ, đỏ mặt tía tai như sắp nổ tung ra vậy.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, định nhào tới chỗ Văn Đức thì Trọng Đại đã nhanh tay lẹ mắt phản ứng được, đứng chắn trước mặt anh, đồng thời đẩy mạnh cô ta ra, không một chút nương tình: "Cô thôi đi!" Cậu trầm giọng quát: "Nếu cô dám đụng đến anh ấy, tôi sẽ không để cô lành lặn ra khỏi đây đâu!"
Lyly bị đẩy ngã sõng soài dưới đất, uất ức vô cùng: "Anh Đại! Anh ta xúc phạm em như thế mà anh lại bênh anh ta à? Rõ ràng anh ta cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, anh ta còn chẳng thèm quan tâm danh tiếng sự nghiệp của anh nữa!"
Trọng Đại cười khẩy: "Danh tiếng? Sự nghiệp? Có quan trọng bằng anh ấy không? Hơn nữa, ai quy định cầu thủ không được có bạn tình trong quá khứ? Không được yêu đàn ông? Cô có nói gì thì tôi cũng vẫn là tôi, mất đi cái gì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần có anh Đức là được. Cô hiểu không? Tôi nói lần cuối, cút ra khỏi tầm mắt của tôi và đừng bao giờ quay lại nữa! Còn muốn làm lớn chuyện thì tôi cũng không ngại làm lớn cùng cô đâu! Có chết cũng phải chết hết!"
Lời lẽ hùng hồn, thái độ cứng rắn, giống như một cây búa tạ nện thẳng vào chút dũng khí yếu ớt còn lại của Lyly, khiến cô ta sợ đến bật khóc, cả người run lên bần bật.
Lúc này, Văn Đức lại tỏ vẻ thương hại, nói: "Thôi, cô gái à, làm người nên biết cái gì phải giữ cái gì phải buông, đứng dậy mặc quần áo đi về đi. Cô đẹp thật đấy, nhưng chúng tôi toàn mê trai thôi, không ai có hứng thú ngắm đâu."
5
Lyly quắc mắt lườm anh, há miệng định cãi mấy câu, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc bén như dao, lạnh lẽo rợn người của Trọng Đại thì lại nhịn vào, ấm ức đứng dậy đi tới phòng tắm lấy quần áo.
Kèo này, cô ta thua trắng rồi.
Hậm hực xách túi đi ra khỏi phòng khách sạn, nhưng đi được nửa đường lại chợt nhớ ra điều gì, Lyly quay đầu nói: "Chuyện hôm nay... anh không được tung ra!" Ít nhiều gì cô ta vẫn chưa điên đến mức vì một người đàn ông mà đánh cược cả cuộc sống tương lai... Bỏ người này, giữ lại danh tiếng, về sau vẫn có thể tìm người khác.
Văn Đức hào phóng cười: "Được, cô không tung thì tôi không tung."
"Anh nhớ đấy! Đừng có lật lọng!"
"Tôi chưa bao giờ lật lọng."
1
Nhận được lời khẳng định của anh rồi, Lyly mới quay người đi hẳn, bước chân vội vàng như chạy trốn.
Đợi khi cô ta đã vào thang máy, tổ đội hóng hớt đi theo mới lố nhố ló ra. U là trời, đang túm tụm hóng chuyện thì cửa bị đẩy mở, sợ quá chạy dáo dác cả, bây giờ mới được chính thức lộ diện.
Người nào người nấy chen nhau đi vào phòng, tất cả đều nhìn Văn Đức với một vẻ ngạc nhiên và thán phục không che giấu.
Đức Chinh: Anh Đức ơi đỉnh quá!
Trọng Ỉn: Phải nói là mở mang tầm mắt luôn! Quá là xuất sắc!
Xuân Mạnh: Mi làm tau bất ngờ đó Đức. Tau cứ tưởng mi tính làm thịt cả đôi.
Quế Hải: Lại chả. Khiếp lúc mày đứng ngoài nghe mặt mày đen như đít nồi ấy, anh cứ sợ mày xông vào xong đập thằng Đức với cái cô Lyly kia tan xác.
Quang Hải: Anh Đức bản lĩnh ghê.
Tiến Dũng (01): Hỏi cái này không có ý gì chứ... anh học hùng biện ở đâu đấy? Cho em xin địa chỉ đi học cho gia đình bớt hèn cái.
Hồng Duy: Đây là bản năng loài mèo, bình tĩnh trước mọi thể loại trà xanh tuesday.
Văn Hoàng: Ừ, đợt 1710 cháy nhà Phượng cũng bình tĩnh đến đáng nể luôn.
Đức Huy: Một thằng bình tĩnh uống 10 lon bia, một thằng bình tĩnh đập vỡ 5 cái cốc, 1 cái đèn bàn, 1 cái điện thoại. Sự bình tĩnh này lạ quá.
6
Tuấn Anh: Thôi mà Huy.
Công Phượng: Thì đến cuối cùng giải quyết được drama là được chứ gì? Bớt xỉa xói đi!
Văn Thanh: Đúng đấy! Cứ bắt nạt công chúa của em thôi.
Văn Toàn: Nói chung hết cháy là ok rồi. Tối lại yên tâm đi ăn lẩu được rồi.
Thanh Bình: Hic, làm em sợ mấy ngày hôm nay...
Hoàng Đức: Anh có khác gì đâu...
Việt Anh: Hết sợ rồi à?
Thanh Bình: Chứ sao nữa?
Việt Anh: Vội thế!
1
Những người còn lại: Hả?
Sau khi nhìn Việt Anh rồi cùng đồng thanh "hả" một tiếng đầy vẻ ngơ ngác, tất cả lại cùng quay ra nhìn về phía Trọng Đại và Văn Đức.
Từ nãy đến giờ cả hai chỉ im lặng, không nói một lời nào.
Đến lúc này, Trọng Đại mới bối rối lên tiếng: "Anh... anh Đức. Em xin lỗi."
Văn Đức không đáp, cũng không nhìn cậu, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Việt Anh, Tuấn Anh và Công Phượng đều đã thấy rồi. Tiếng chuông cảnh báo trong lòng cả ba lại bắt đầu réo lên inh ỏi...
15
Trọng Đại thì vẫn không hay biết gì, bàn tay ngập ngừng kéo vạt áo anh: "Anh đừng giận em nhé. Em chỉ sợ nếu anh biết chuyện sẽ không chấp nhận được... Em không cố ý giấu anh... Em định tự mình giải quyết."
Văn Đức vẫn giữ nguyên tư thế cùng biểu cảm, giống như không nghe thấy cậu nói gì vậy.
"Anh Đức..." Trọng Đại cắn môi: "Em cũng cảm ơn anh đã tin tưởng em, không rời bỏ em. Sau này em hứa sẽ không giấu anh chuyện gì nữa đâu. Em s..."
Tuy nhiên, cậu còn chưa nói hết câu, Văn Đức đã quay sang, vung tay tát một cái "bốp" vào mặt Trọng Đại. Âm thanh vang dội, khiến cả phòng sửng sốt ngây người, dĩ nhiên cũng bao gồm Trọng Đại.
3
"Anh Đức..." Cậu một tay ôm má, bàng hoàng nhìn anh: "Em..."
1
Văn Đức chỉ quăng cho cậu một ánh mắt băng lạnh rồi lập tức đi thẳng, không nói một lời giải thích, cũng không quan tâm đến những người còn lại trong phòng.
Việt Anh: Thấy chưa? Đã nói rồi mà.
Thanh Bình: Hic... vậy là vẫn còn cháy sao...
Việt Anh: Không sao, anh bảo vệ em.
Công Phượng: Haiz... Giờ thì thằng Đại bắt đầu biết mùi rồi đấy. Thôi, đi xuống về phòng mình đi, chuẩn bị kế hoạch ứng phó diễn biến mới của bão... Thanh, đỡ tao cái đi, đau đầu quá.
Văn Thanh: Dạ.