Hơn chín giờ tối, hai mươi mấy con người chen chúc nhau trong một căn phòng khách sạn chẳng lấy gì làm rộng rãi cho cam của đội trưởng Đỗ Hùng Dũng và chàng hậu vệ Hồ Tấn Tài. Cả đám người đứng người ngồi, kẻ trên giường kẻ dưới đất, nhưng đường nhìn đều hội tụ tại cùng một điểm là hộp quà trái tim màu đỏ chói đang đặt trên giường của đội trưởng kia. Vẻ mặt ai nấy vô cùng đăm chiêu:
Hùng Dũng: Rồi bây giờ sao? Không đứa nào nhận à? Cái này anh chắc chắn không phải của anh đâu nhé, vợ anh không gửi cho anh cái gì hết!
Quế Hải: Cũng không liên quan đến tôi! Gấu Nga có bảo gì tôi đâu.
Tấn Trường: Anh là anh hông biết gì nha! Zợ chồng anh già rồi hông có chơi mấy chò lãng mạn kiểu này nữa à! Của đứa nào thì nhận đi.
Nguyên Mạnh: Cũng không phải nhà này luôn nhé! Vừa nhắn tin hỏi rồi.
Quang Hải: Có khi nào gửi nhầm không ạ?
Xuân Trường: Bé ơi nãy em cũng thấy lễ tân nói rõ ràng là gửi cho người trong đội tuyển mình mà. Làm sao nhầm được?
Quang Hải: Hay là của anh? Em thấy anh nhiều fan nữ lắm mà! Biết đâu họ gửi cho anh.
Xuân Trường: Ê ê ê không nha! Anh thề là không có đâu! Fan gửi quà cho anh đa phần toàn đồ ăn, mà nhìn cái biết ngay, không có hộp trái tim trái tiếc gì đâu!
Quang Hải: Cũng không phải của em. Fan em toàn tặng sữa tăng chiều cao...
Đình Trọng: Có khi nào là bom không...
Quế Hải: Đm mày ngáo cũng có mức độ thôi chứ! Bom nào mà để trong hộp trái tim.
Đình Trọng: Biết đâu được! Cô nào bị lừa tình hận đời gửi bom đến để vào hộp đẹp cho tụi mình tò mò xúm lại xem, xong nó nổ cái đùng cả lũ chết chung.
5
Công Phượng: Ông Dũng vác con Ỉn về đi, lát nữa bị đánh hội đồng không ai can đâu.
Đình Trọng: Em chỉ nói lên ý kiến của em thôi mà! Sao lại đánh em?
Tiến Dũng: Thôi được rồi, Ỉn ngồi yên đi, đừng quậy nữa.
Đức Huy: Tao thấy thằng Trọng nói cũng chưa chắc vô lý, nhìn hộp đẹp đẽ vậy ai biết ở trong là cái gì, có nguy hiểm không. Đằng nào cũng không thằng nào nhận, mở ra xem trong có ghi tên không là được rồi!
Hùng Dũng: Ừ nhỉ... Thế mà không nghĩ ra.
Văn Thanh: IQ của cap cũng chỉ đến thế thôi.
Hùng Dũng: Thanh ra mở hộp đi em.
Văn Thanh: Ơ...
Duy Mạnh: Vừa lắm! Này thì khịa cap à!
Công Phượng: Thôi để tôi mở cho.
Văn Thanh: Không được! Không biết có nguy hiểm hay không mà. Anh ngồi yên đó, để em mở.
Đức Huy: Nhiễu sự! Mở thì mở nhanh mẹ lên! Giải quyết xong về còn đi ngủ.
Văn Thanh quay lại nhìn Công Phượng, nắm chặt tay anh, mếu máo nói lời trăn trối cứ như sắp ra chiến trường quyết đấu sinh tử đến nơi, làm cả đội ngứa mắt chỉ muốn đạp cho một cái. Đến khi Đức Huy chịu không nổi giật tay Công Phượng ra thì Văn Thanh mới luyến tiếc không thôi mà đi tới chỗ hộp quà. Cậu nhìn quanh hộp quà một hồi, còn gõ gõ thử lên mấy cái, sau khi xác nhận an toàn xong mới cẩn thận mở ra.
Bên trong hộp là một xấp ảnh...
Văn Thanh: Ơ mọi người! Toàn ảnh trẻ con thôi này, con ai ra xem xem phải không.
1
Xấp ảnh trong hộp có đến hơn năm mươi tấm, toàn bộ đều ảnh của một bé gái xinh xắn, thời gian chụp dàn trải từ lúc bé còn nằm nôi đến lúc chừng ba, bốn tuổi.
Mấy anh lớn có gia đình đi tới cầm lên xem, lật qua lật lại một hồi đều lắc đầu quầy quậy bảo không phải con mình.
Đình Trọng: Rồi xong! Bom thật đây này!
Tiến Dũng: Trọng ơi...
Đình Trọng: Không phải là của anh đấy chứ người con trai đòi kiếm tiền mua sữa cho con?
Tiến Dũng: Ơ không phải anh! Anh chỉ nói thế thôi mà! Anh làm gì có con nào!
Đình Trọng: Tốt nhất là thế! Không thì anh biết tay em.
Đức Chinh: Ông nào mà fan hay đòi rụng trứng nhiều thì xem lại xem, biết đâu mấy cô ấy rụng trứng tự ấp thành con...
Minh Vương: Vl thằng này, mày ăn lắm ốc quá mày ngáo à?
Văn Hoàng: Chắc ngày xưa học sinh học đến lớp 8 cô giáo nghỉ đẻ.
Đức Chinh: Em chỉ đùa cho không khí bớt căng thẳng thôi mà...
Hồng Duy: Hông có dui! Hông có dui nha Chinh! Ê Gắt, phải của mày không?
Duy Mạnh: Gì tao? Tao không liên quan! Tiền tao mày cầm, tao nghèo rớt mồng tơi thì ai theo mà con với cái.
Hồng Duy: Thì biết đâu được đấy! Răng khểnh cười duyên quá lại gạ được cô nào thì sao.
Thành Chung: Mọi người đừng nghi ngờ nhau nữa, chắc là không phải mấy đứa mình rồi. Mê trai lú não thì đẻ với đái kiểu gì. Hỏi mấy đứa FA kìa.
Minh Vương: Gì FA gì? FA nào chứ không phải tao nha! Tao còn trọn vẹn một tấm thân trong trắng!
Văn Hoàng: Cũng không phải tôi. Đó giờ quen ai cùng lắm được tới đoạn nắm tay là hết rồi...
Tiến Linh: Eo thề ông kém vl! Nhưng mà cũng không phải tôi.
Quế Hải: Lí do?
Xuân Trường: Ừ không phải nó đâu, thằng Đức xa dần cũng không luôn. Em bảo đảm.
Tấn Tài: Ơ sao mọi người lại nhìn em? Em không có!
Quế Hải: Mày dám thề không?
1
Tấn Tài: Em thề đấy!
Quế Hải: Lời thề không độc lấy gì để làm chứng?
1
Hồng Duy: Ông lậm phim hơn tôi rồi đấy ông Quế. Xàm vừa. Không phải Tài thì ai?
Thanh Bình: Nào mọi người đừng nhìn em! Em còn bé em chưa biết gì mà!
Đức Huy: Trên 18 đủ tuổi đi tù rồi, bé bỏng gì nữa.
Xuân Trường: Thôi Huy đừng bắt nạt em út. Nhìn nó ngây thơ ngơ ngác thế kia chắc không phải đâu.
Văn Toàn: Ơ thế tóm lại là vẫn không ai nhận à?
Xuân Mạnh: Tra hỏi kiểu này có phải cũng không dám nhận.
Hùng Dũng: Của ai thì nhận đi. Nếu cái này là người ta gửi nhầm thì không sao, chứ nếu là thật mà không nhận, mai mốt người ta làm ầm lên thì khỏi đá đấm gì hết nhé.
Cả phòng lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng...
Bất chợt...
Văn Hậu: Ơ trong hộp còn tờ giấy gì kìa. Anh Vương lật lên xem đi!
Trong lúc không ai hay biết, Minh Vương - với cái điện thoại trên tay đang video call cho Văn Hậu - đã tiến tới gần chiếc hộp, hướng camera vào đó để Văn Hậu quan sát.
Đức Huy: Vcl thằng Vương! Còn video call nữa à? Thằng Hậu nữa, mắt mày mắt cú vọ hay gì mà tinh thế? Cả đám người ở đây không ai thấy tờ giấy, mày nhìn qua màn hình mà cũng thấy được à?
Văn Hậu: Đó là do mấy ông cứ chăm chăm vào ảnh với ọt thôi! Không có năng lực quan sát toàn bộ!
Đức Huy: Nể tình mày đã tìm ra manh mối, tao không tính toán với mày.
Đoạn, Đức Huy đi tới lật đống ảnh lên, quả nhiên thấy một tờ giấy cỡ A4 lật úp nằm lẳng lặng trong đó.
Anh cầm tờ giấy, lật lại, đọc thành tiếng:
Đức Huy: Giấy khai sinh bản sao. Họ và tên: Vũ Nguyễn Thiên Ân. Giới tính: nữ. Ngày, tháng, năm sinh: 11 tháng 8 năm 2019. Nơi sinh, Hà Nội...
Xuân Trường: Đm mày không thể đọc ngay đến dòng quan trọng à? Xem tên bố mẹ đi!
Đức Huy: Giỏi thì đọc đi này!
Đức Huy thảy tờ giấy sang cho Xuân Trường, anh lập tức đón lấy, bực bội nheo mắt nhìn.
Xuân Trường: Họ và tên cha, Vũ Văn Thành... Ủa Thành là thằng nào? Đội mình có ai tên Thành à?
Đức Huy nhíu mày, ngó vào tờ giấy, sau đó liền cốc đầu Xuân Trường một cái.
Đức Huy: Tiên sư thằng híp! Mắt thì híp còn nheo vào làm gì rồi đọc không ra chữ! Vũ Văn Thanh! Có cái dấu huyền nào đâu mà đọc Thành?
1
Xuân Trường: À à thế à... tại viết tay hơi khó nhìn, thấy cái dấu mực trên này tưởng dấu huyền.
...
Sau mấy giây, dường như mọi người đều cảm thấy có gì sai sai...
Đồng thanh: Cái gì?!! Vũ Văn Thanh á???
Văn Thanh: Hả? Cái gì cơ?