Trong khách sạn, một cuộc xô xát vừa xảy ra giữa Văn Thanh và Trọng Đại, nguyên nhân chính là vì người của Trọng Đại vô tình làm người của Văn Thanh bị thương.
Vốn đang cơn nóng nảy không cho chỗ trút, Văn Thanh không hề có một chút gì gọi là nương tình với Trọng Đại, hùng hùng hổ hổ xông thẳng vào phòng 515, xách cổ áo Trọng Đại lôi dậy, đấm cho một cú khiến cậu choáng váng ngã nhào trong khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
1
Rất may sau đó mọi người đã kịp thời vào can ngăn. Xuân Mạnh, Văn Toàn, Hùng Dũng, Tiến Dũng, Duy Mạnh, Xuân Trường, mỗi người một tay giữ Văn Thanh lại. Văn Đức nhào tới chắn trước mặt Trọng Đại, còn lớn tiếng đến mức gần như gào lên: "Có đánh thì đánh tôi đây này! Đánh Đại của tôi là sao? Đại có làm gì ông chưa?"
Văn Thanh lập tức nghiến răng đáp trả: "Đ*t mẹ bọn mày cãi nhau mà làm liên lụy công chúa nhà tao, tao đánh cả hai thằng mày luôn!"
1
Dứt lời lại định lao lên, khiến cả sáu người đang giữ cậu cũng phải chật vật suýt ngã nhào.
2
Sự thật chứng minh, Hồng Duy nói rất đúng: Hoàng Anh Gia Lai có hai người không nên chọc vào lúc họ đang giận, đó là Tuấn Anh và Văn Thanh. Đừng nhìn bình thường cậu hay cười cười ngoan ngoãn theo sau Công Phượng, khi giận lên thật sự rất kinh khủng, thậm chí cả Công Phượng cũng không dám làm căng trong những lúc như vậy.
Và chính vì biết tính chất sự việc khẩn cấp đến mức nào nên dù chân đang đau, Công Phượng vẫn tập tễnh bước thấp bước cao vội vã chạy sang 515 ngăn cản Văn Thanh.
Ban đầu, cậu vẫn dứt khoát không thèm nghe lời, thậm chí còn quát bảo Văn Toàn kéo Công Phượng ra ngoài. Nhưng khi ánh mắt cậu chạm phải mảng máu đỏ đang dần loang rộng ra trên lớp băng quấn từ bàn chân lên đến quá cổ chân anh, cảm giác đau lòng lập tức trào dâng lấn át hết cả tức giận.
Văn Thanh không còn hung hăng, cũng không có ý định đánh Văn Đức hay Trọng Đại nữa, cậu chỉ ném lại cho hai người họ một ánh mắt cảnh cáo rồi quay ra bế ngang Công Phượng lên, quay người rời khỏi phòng.
3
Cả hội nhìn bóng cậu khuất sau cánh cửa, đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lạy trời lạy Phật, thần linh ban phước... Nói không ngoa, sáu người họ đều sắp không kìm nổi Văn Thanh nữa rồi, nếu Công Phượng không tới kịp, chỉ e sẽ xảy ra án mạng cũng không biết chừng.
Lúc này, khi cuộc xô xát vừa rồi đã kết thúc được một lúc khá lâu, mọi người trong đội đã yên vị trong phòng chuẩn bị đi ngủ thì bốn người trực tiếp liên quan lại vẫn đang phải đối mặt với vấn đề gia đình lục đục...
Sóng lớn tạm qua, nhưng sóng nhỏ còn đó.
Phòng 516:
Công Phượng: Thanh ơi...
Văn Thanh: Anh ngồi yên đi, sắp băng xong rồi.
Công Phượng: ...
Văn Thanh: Có bị siết chặt quá không? Có làm anh đau không?
Công Phượng: /lắc đầu/ Không.
Văn Thanh: Vậy thì được.
Công Phượng: Thanh...
Văn Thanh: Tối anh đi ngủ cẩn thận một chút, nếu cần đi đâu thì gọi Đức đỡ, đừng có cử động nữa, vết thương lại chảy máu đấy, cũng không được đụng nước.
Công Phượng: Anh biết rồi. Hôm qua bác sĩ có dặn...
Văn Thanh: À...
Công Phượng: Thanh ơi, anh...
Văn Thanh: Băng xong rồi, giờ cũng muộn rồi, anh đi ngủ sớm đi. Em về phòng.
Công Phượng: Khoan đã Thanh.
Văn Thanh: Anh cũng bảo mà, có gì mai nói. Em đi đây.
Công Phượng: /kéo áo/ Thanh... Đừng đi. Anh xin lỗi. Ở lại đây nói chuyện đã.
Văn Thanh: /giật ra/ Em không có tâm trạng để nghe anh nói gì bây giờ cả. Anh đi ngủ đi, mai em sang.
Nói đoạn, cậu cũng không nhìn anh mà dợm bước đi thẳng. Công Phượng cuống lên, không kịp nghĩ gì nhiều, vội xuống giường muốn níu cậu lại. Có điều, chân vừa chạm đất, cảm giác đau thấu tận tim gan từ gan bàn chân chạy lên đã làm anh khuỵu xuống, không kìm được mà bật ra một tiếng kêu khẽ.
Công Phượng: Thanh ơi anh... A!
Văn Thanh giật mình, lập tức quay người lại đỡ anh.
Văn Thanh: Phượng! Anh có sao không?
Công Phượng: Thanh ơi...
Văn Thanh: Em đã bảo anh đừng có cử động mà! Mới nói biết rồi sao lại không nghe?
Công Phượng: Anh chỉ muốn kéo em lại thôi.
Văn Thanh: Anh không biết chân anh đang bị thương à? Vừa nãy chạy sang 515 thì thôi đi, giờ vừa băng lại xong đã nhảy xuống đất. Chảy máu nữa rồi đây này!
Công Phượng: Thanh ơi... Đau...
7
Văn Thanh: Anh... Aiz! Hết cách với anh!
1
Văn Thanh vừa tức giận vừa đau lòng, đôi mày nhíu chặt. Nhưng nhìn anh nhăn nhó ứa nước mắt tội nghiệp như vậy, cậu lại không nỡ nặng lời thêm nữa, chỉ đành bế anh lên đặt lại xuống giường với vẻ đầy bất lực.
Văn Thanh: Giờ thì ngồi yên đây, đừng để em cáu!
4
Công Phượng: Anh xin lỗi.
Văn Thanh: Đừng khóc nữa... Em không chịu được.
Công Phượng: Ừ, không khóc.
Văn Thanh: Đau lắm hả? Để em xem có phải băng lại nữa không.
Công Phượng: Đau, nhưng mà không sao đâu.
Văn Thanh: Lại không sao? Không sao không sao, anh tính không sao với em đến lúc nào? Đến nông nỗi này còn bảo không sao?
Công Phượng: Không phải! Ý anh là không cần băng lại.
Văn Thanh: Thật không?
Công Phượng: Thật mà, chỉ chảy máu một tí tí thôi.
Văn Thanh: Được, thế em về phòng.
Công Phượng: Khoan đã! Đừng đi mà. Anh muốn nói chuyện.
Văn Thanh: Em đang cáu, em không muốn gắt gỏng với anh nữa, bỏ em ra đi. Ngày mai em bớt giận rồi sẽ tìm anh sau.
Công Phượng: Không, anh muốn em hết giận rồi về phòng sau.
Văn Thanh: Em không thể hết giận ngay bây giờ được! Lần này anh quá đáng với em lắm đấy anh có biết không?
Công Phượng: Anh xin lỗi mà...
Văn Thanh: Giờ anh có xin lỗi em cũng không nghe lọt được. Chờ qua đêm nay đi, ngủ một giấc dậy nguôi ngoai bớt rồi mình nói chuyện.
7
Công Phượng: Không mà. Anh không muốn Thanh giận anh.
Ngay khi thấy Văn Thanh có định đứng dậy, Công Phượng đã nhanh chóng ôm chầm lấy cậu, đầu gục lên vai cậu, nhỏ giọng như thì thầm.
Công Phượng: Thanh đừng giận anh nữa, được không? Anh biết lần này anh sai, nhưng anh cũng chỉ vì không muốn làm to chuyện thôi.
Văn Thanh: Chuyện nó vốn đã rất to rồi! Anh lại còn giấu em! Chân anh thế này anh nghĩ anh giấu được em đến chừng nào? Sớm muộn em cũng biết, sao không nói với em ngay?
Công Phượng: Thì anh định... giấu tới lúc nào nghĩ ra lí do gì đó... mà không liên quan đến Đại Đức, lúc đó sẽ nói.
Văn Thanh: Anh lại còn định lừa em?
Công Phượng: Không phải thế. Anh chỉ sợ em nổi nóng với Đức thôi. Đức không cố ý, với lại chịu cú sốc từ Đại đã đủ rồi.
Văn Thanh: Anh nghĩ cho người ta mà không nghĩ cho em? Em mới là người yêu anh cơ mà!
Công Phượng: Anh xin lỗi...
Văn Thanh: Anh có biết từ tối hôm qua đến hôm nay anh không chịu gặp em, anh nghỉ tập, anh không xuống ăn, em hỏi gì anh cũng không sao, còn cáu em, tâm trạng em thế nào không?
Công Phượng: Anh xin lỗi.
Văn Thanh: Em biết chuyện rồi anh cũng vẫn không chịu để Đức mở cửa cho em vào phòng, nếu em không đánh nhau với Đại thì có phải anh định kệ em luôn không?
Công Phượng: Anh không. Anh chỉ sợ em đánh Đức... Anh xin lỗi.
Văn Thanh: Anh còn chạy sang 515 nữa. Anh biết lúc thấy chân anh quấn băng mà máu chảy ướt đẫm em đau lòng thế nào không?
Công Phượng: Anh xin lỗi.
2
Văn Thanh: Phượng, em là người yêu anh, thế mà có chuyện gì anh cũng chẳng bao giờ nghĩ tới em trước cả.
Công Phượng: Thanh...
Văn Thanh: Anh biết em thương anh, nên mới bắt nạt em như thế đúng không?
Công Phượng: Là anh sai, anh làm em lo lắng, anh xin lỗi. Nhưng mà Thanh đừng giận anh, anh biết lỗi rồi.
Văn Thanh: Anh là đồ quá đáng!
Công Phượng: Anh xin lỗi, anh biết Thanh luôn sợ anh xảy ra chuyện nên mới không dám nói ra. Một phần vì nghĩ cho Đức, cũng một phần anh nghĩ cho Thanh nữa. Em nổi nóng đánh nhau với Đức với Đại là vi phạm kỷ luật, gây mất đoàn kết, sẽ bị phạt đấy.
Văn Thanh: Nếu anh nói cho em ngay từ đầu, em có giận cũng sẽ kìm lại được. Nhưng anh giấu em, để em dồn nén cả một ngày trời nên nó mới càng bung bét ra đấy!
Công Phượng: Là lỗi của anh, Thanh đừng giận. Nếu anh Dũng phạt em thì anh sẽ chịu cùng.
Văn Thanh: Chân anh thế này còn muốn chịu phạt? Anh tính giết em luôn à?
Công Phượng: Không phải... Ý anh là...
Văn Thanh: Anh chỉ biết làm em đau lòng thôi.
7
Công Phượng: Thanh... Thôi mà, thôi.
1
Văn Thanh: ...
1
Công Phượng: Đừng giận anh nữa, anh hứa sẽ không có lần sau đâu.
Văn Thanh: Em không dám tin.
Công Phượng: Ơ nào! Anh đảm bảo đó! Sau này có cháy có nổ gì anh cũng sẽ không liều mạng can thiệp nữa, mà nếu có can thiệp nhất định sẽ gọi Thanh theo. Có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ nghĩ đến Thanh trước tiên, không giấu giếm lừa dối em bất cứ điều gì nữa. Được không Thanh?
Văn Thanh: Hứa rồi có làm không hay lại "anh không sao"?
2
Công Phượng: Nhất định sẽ giữ lời mà.
Văn Thanh: Anh không giữ lời thì sao?
Công Phượng: Tùy ý em xử lý.
Văn Thanh: Là anh nói đấy nhé.
Công Phượng: Ừm.
Văn Thanh: Lát nữa em ghi âm lại.
Công Phượng: Được.
Văn Thanh: Lần này cũng phải phạt.
Công Phượng: ...
Văn Thanh: Sao thế? Anh không đồng ý à?
Công Phượng: Thì đồng ý... nhưng mà Thanh muốn phạt gì?
Văn Thanh: Phạt gì đợi chân anh khỏi rồi em tính sau.
1
Công Phượng: Hic... được.
Văn Thanh: Trước mắt thì anh phải hứa nghe lời bác sĩ, nghe lời em. Nếu vết thương của anh còn nặng thêm là em giận anh luôn đấy.
Công Phượng: Anh nhớ mà.
Văn Thanh: Có gì phải nói với em ngay, không được "không sao" nữa.
Công Phượng: Ừm...
Văn Thanh: Được rồi. Giờ cũng muộn rồi, anh đi ngủ đi, em về phòng, sáng mai còn phải tập.
Công Phượng: Ừ... Nhưng mà khoan.
Văn Thanh: Dạ?
Công Phượng: Nãy Trọng bảo em đấm vào tường, có đau không?
Văn Thanh: Không đau. Tay em cứng.
Công Phượng: Lúc em băng bó cho anh, anh thấy tay em đỏ.
Văn Thanh: Thì đỏ thôi, em không đau. Anh làm em đau lòng hơn.
Công Phượng: ...
Văn Thanh: Ơ thôi thôi nào! Em chỉ đùa thế thôi!
Công Phượng: Không đau thật?
Văn Thanh: Cũng hơi đau một tí.
Công Phượng: Anh xin lỗi.
Văn Thanh: Thay vì xin lỗi thì đền bù cho em đi.
Công Phượng: Hả?
Văn Thanh: Hôn một cái.
Công Phượng: Ơ...
Văn Thanh: Anh không muốn à?
Công Phượng: Không phải... đang nghĩ xem hôn ở đâu.
Văn Thanh: Ở môi! Nào nhanh lên công chúa!
Công Phượng: Từ từ nào...
Công Phượng vẫn còn nhíu mày suy ngẫm một lúc rồi mới đặt môi hôn lên môi người đối diện. Văn Thanh hài lòng mỉm cười, đang định buông ra thì anh lại bất ngờ kéo tay cậu lên - bên tay còn hằn vết đỏ - cẩn thận nhẹ nhàng hôn một cái.
Công Phượng: Như vậy mới đủ.
Văn Thanh: Công chúa... anh lại quá đáng rồi.
Công Phượng: H... hả?
Văn Thanh: Dễ thương quá đáng! Làm em muốn giận anh cũng không được. Anh nói xem, em yêu anh quá mất rồi, phải làm sao bây giờ?
1
Công Phượng: ...
Văn Thanh: Chờ chân anh khỏi đi, em sẽ đòi nợ!
Công Phượng: Ừ...
Văn Thanh: Giờ thì thả em ra cho em về ngủ, anh ôm lúc nữa là em chết luôn bây giờ đấy.
Công Phượng: ... Đồi trụy!
Văn Thanh: Ai bảo em là người yêu anh! Mà đã chọn em rồi thì phải chấp nhận.
Công Phượng: Hừ... Thì nào có không chấp nhận đâu...
Văn Thanh: Được rồi công chúa ngủ đi. Anh ngủ ngon nhé.
Công Phượng: Ứ ừa, Thanh ngủ ngon.
1
___
Phòng 516
Văn Đức đang ngồi sát trùng vết thương cho Trọng Đại. Bị đấm một cú nhưng cậu cũng rách cả khóe miệng, chảy máu rồi.
Trọng Đại: Anh Đức...
Văn Đức: ...
Trọng Đại: Em xin lỗi.
Văn Đức: ...
Trọng Đại: Anh nói gì với em đi mà. Mắng em chửi em thậm chí đánh em cũng được nữa, nhưng đừng bơ em như thế. Em sợ...
Văn Đức: ...
Trọng Đại: Mình ơi...
Văn Đức: Lúc giấu giếm quá khứ với anh sao không biết sợ đi.
Trọng Đại: ... Em xin lỗi...
Văn Đức: Thế mà anh cứ tưởng Đại ngây thơ ngoan hiền chưa trải sự đời cơ đấy. Anh cũng có thấy mấy tin đồn trên mạng từ lâu rồi, mà anh không tin, anh chọn tin Đại. Cuối cùng là Đại lừa dối anh.
Trọng Đại: Em xin lỗi, em thật sự không phải muốn lừa anh. Em chỉ sợ thôi...
Văn Đức: Đại mà sợ gì? Hôm qua chả hùng hổ bảo với Lyly là mất sự nghiệp mất danh tiếng cũng không sợ đấy thôi.
Trọng Đại: Mình...
Văn Đức: Sao? Anh nhớ sai à?
Trọng Đại: Em cũng có nói, em mất gì cũng được, chỉ không thể mất anh mà.
Văn Đức: Phải rồi, mất làm sao được? Anh lụy thế cơ mà! Yêu nhau cũng là anh mở lời trước, chuyện gì cũng anh bắt đầu trước, đến xử lý tình địch cũng phải là anh tự tìm hiểu trước tự lên kế hoạch tự xông pha. Anh vì Đại làm tất cả, Đại sợ gì mất anh đâu.
Trọng Đại: Anh Đức, không phải như thế đâu mà!
Văn Đức: Anh Dũng, anh Mạnh, Trọng, Bình, thậm chí Việt Anh cũng biết, thế mà anh là người yêu Đại thì lại chả biết gì, để phải nghe một cô tình nhân cũ kể lại cho. Đại thấy thảm hại không?
Trọng Đại: Anh ơi, em xin lỗi... Em biết em sai rồi, anh đừng giận em nữa. Em xin anh.
Văn Đức: Em sai cái gì?
Trọng Đại: Em không nên giấu giếm quá khứ với anh, cũng không nên không nói chuyện của Lyly cho anh biết.
Văn Đức: Ờ.
Trọng Đại: Đều tại em ngu, em cứ sợ anh biết em trước đây... như thế thì sẽ không thích em nữa. Vì ngay từ đầu trước mặt anh em đã là kiểu ngơ ngác lừ đừ chậm chạp... Em sợ anh yêu là yêu hình tượng đó của em, em không dám phá vỡ. Em sợ mất anh...
Văn Đức: Thế ra ngay từ đầu em đã lừa anh à?
Trọng Đại: Không phải đâu! Em không cố ý! Em đối với anh trước giờ đều là con người chân thật của em.
Văn Đức: Vậy sao?
Trọng Đại: Có thể ngày xưa em từng hư hỏng từng phong lưu phóng đãng, nhưng vì em chưa biết yêu... Yêu anh rồi, em mới biết bản thân mình hóa ra lại nhút nhát hèn yếu như thế...
Văn Đức: Hừm.
Trọng Đại: Vì em lúc nào cũng sợ anh sẽ ghét bỏ, sẽ không thích em, nên em chẳng dám làm gì cả, thành ra mới toàn chờ anh chủ động trước, chứ không phải em cố tình lừa anh.
Văn Đức: Thật?
Trọng Đại: Em dám thề bằng cả tính mạng mình! Anh Đức, chúng ta bên nhau ba năm rồi, anh biết em yêu anh đến mức nào mà.
Văn Đức: Anh không biết.
Trọng Đại: ... Không sao, anh không biết thì em sẽ chứng minh cho anh thấy. Anh Đức, đừng giận em được không? Anh cứ im lặng không thèm để ý đến em, em thật sự rất sợ anh bỏ rơi em.
Văn Đức: Bỏ thì em cứ quay về là em của trước kia, chẳng cần phải gồng mình làm trai ngoan ở bên cạnh anh.
Trọng Đại: Không! Không phải! Anh đừng nghe Lyly nói linh tinh, cô ta chẳng biết gì hết!
Văn Đức: Ít nhất cô ta biết con người thật của Đại, quá khứ của Đại, biết rõ hơn anh.
Trọng Đại: Anh Đức... Con người em thể hiện trước mặt anh, chính là con người của em thật mà.
Văn Đức: Thế à?
Trọng Đại: Em không phải đang cố gồng làm trai ngoan, mà em ngoan vì em có anh rồi, em tình nguyện, em muốn làm thế, không phải vì gò ép mình chiều ý anh, mà vì trong lòng em, em muốn dành cho anh những gì tốt nhất trong khả năng của em.
Văn Đức: Làm sao anh tin được?
Trọng Đại: Em biết mình đã khiến anh thất vọng, khiến anh đau lòng, khiến anh mất niềm tin vào em... Nhưng em hứa, chỉ cần anh để em được tiếp tục yêu anh, ở bên cạnh anh, em sẽ dùng thời gian để chứng minh em thật sự nghiêm túc, chân thành với anh mà.
Văn Đức: Thật không?
Trọng Đại: Ba năm qua như thế nào, sau này vẫn sẽ như thế. Nếu em làm sai, anh đánh chết em luôn cũng được.
Văn Đức: Vậy Đại còn chuyện gì giấu anh không?
Trọng Đại: Không có! Tuyệt đối không có!
Văn Đức: Chắc chưa?
Trọng Đại: Chắc ạ! Anh có thể hỏi anh Dũng. Em xin thề ngoài chuyện đó ra em không giấu anh chuyện gì nữa đâu.
Văn Đức: Nếu sau này anh tìm ra nữa thì sao?
Trọng Đại: Anh xử lý em thế nào cũng được, em không kỳ kèo oán trách đâu. Chỉ riêng lần này, em xin anh tha lỗi cho em đi. Em thật lòng yêu anh, em không muốn mất anh...
Văn Đức: Bị anh ghìm cương lâu như vậy, thật sự không nhung nhớ quãng thời gian tự do trước kia à?
Trọng Đại: Tự do không có gì hơn là được làm những gì mình muốn, mà điều em mong muốn nhất là được ở bên anh.
Văn Đức: Hôm qua Lyly nói...
Trọng Đại: Mặc kệ cô ta nói gì, không ai hiểu em hơn chính bản thân em được. Em biết mình muốn gì, yêu ai, cần ai. Cho nên xin anh đừng vứt bỏ em... được không anh?
Văn Đức: Hiện tại trong lòng anh vẫn rất khó chịu, nên nếu anh có chấp nhận tha thứ cho em thì cũng không thể bỏ qua ngay được.
Trọng Đại: Không sao, anh khó chịu cứ trút lên em, em chấp nhận, vì đây là lỗi của em mà. Chỉ là... đừng ngó lơ em.
Văn Đức: Không hối hận chứ?
Trọng Đại: Yêu anh, em không hối hận.
...
Văn Đức im lặng nhìn Trọng Đại một lúc lâu, muốn từ trong ánh mắt cậu nhìn ra được cảm xúc của cậu lúc này. Buồn bã, sợ hãi, tha thiết, yêu thương,... rất nhiều thứ đan xen với nhau, nhưng không có giả dối.
Trọng Đại: Anh Đức...
Văn Đức: Thực ra những lời hôm đó Đại nói với Lyly, anh đều nghe hết rồi.
Trọng Đại: Dạ...
Văn Đức: Anh đã suy nghĩ kỹ, anh sẽ xem em phản ứng với Lyly như thế nào rồi mới quyết định có vào phòng hay không.
Trọng Đại: Dạ?
Văn Đức: Anh muốn biết em đối với Lyly còn vương vấn gì không, bởi vì cô ấy là đại diện cho quá khứ của em, quá khứ không có anh, quá khứ anh không được biết.
Trọng Đại: Anh Đức... em xin lỗi.
Văn Đức: Nếu hôm đó em có một chút mềm lòng, anh nhất định sẽ quay lưng đi, và khi anh đã từ bỏ thì dù em có xin lỗi cả ngàn vạn lần, anh cũng sẽ không tha thứ.
Trọng Đại: ...
Văn Đức: Cũng may, Đại chưa đến mức làm anh thất vọng, vẫn cho anh đủ tự tin để vào giải quyết "người phá hoại hạnh phúc của anh", chứ không phải đầu hàng trước "người từng là hạnh phúc của em".
Trọng Đại: Anh chính là hạnh phúc của em.
Văn Đức: Anh không nói chuyện, không để ý đến Đại vì trong lòng anh còn tức giận, anh không muốn làm tổn thương Đại và cũng không muốn bản thân mình phải nổi nóng cáu gắt, đôi bên đều không có lợi.
Trọng Đại: Đều tại em...
Văn Đức: Tất nhiên là tại em. Cho nên anh cho em một cơ hội, sau này em phải chuộc lại lỗi lầm này. Để anh phát hiện một lần nữa em lặp lại chuyện cũ thì sẽ không bao giờ có tha thứ hay cơ hội gì nữa đâu.
Trọng Đại: Thật ạ?
Văn Đức: Thật.
Trọng Đại: Em nhất định sẽ không tái phạm!
Văn Đức: Nhưng trước mắt thì...
Trọng Đại: Dạ?
Văn Đức: Trả lời câu hỏi của anh đã.
Trọng Đại: Vâng... Anh hỏi gì cũng được, em sẽ trả lời.
Văn Đức: Nãy Thanh đánh có đau không?
Trọng Đại: H... hả?
Văn Đức: Thanh đánh có đau không?
Trọng Đại: Có ạ... nhưng mà một chút thôi.
Văn Đức: Ừ. Tại anh nóng giận đập vỡ cốc, vô tình làm anh Phượng bị thương.
Trọng Đại: Thế anh có bị thương không? Nào cho em xem!
Văn Đức: Không. Anh không để ai tổn thương anh luôn mà, có lý nào lại tự tổn thương mình.
Trọng Đại: ...
Văn Đức: Anh đập đồ để xả giận, đó là thói quen.
Trọng Đại: Nhưng mà thói quen này nguy hiểm lắm, sau này anh đừng như vậy nữa, được không?
Văn Đức: Không có thêm một cô Lyly nào khác đến tiết lộ một sự thật nào khác nữa thì sẽ không sao.
Trọng Đại: Sẽ không ạ! Nhưng nếu có chuyện gì khác làm anh giận, anh đừng đập đồ như vậy, lỡ làm mình bị thương thì sao? Anh cứ đánh em chửi em, coi em như bao cát cũng được, an toàn hơn.
Văn Đức: Đẹp trai thế này không nỡ đánh...
1
Trọng Đại: D... dạ?
1
Văn Đức: Khụ... Ờm... Không có gì. Nghe mọi người nói em quỳ trước cửa phòng anh mấy tiếng, chân có đau không?
Trọng Đại: Có một chút ạ...
Văn Đức: Cũng được, xem như bài học lần này.
Trọng Đại: Vâng ạ.
Văn Đức: Nhớ là dù anh có tha thứ thì anh vẫn sẽ ghim, em còn phạm lỗi là biết tay anh.
Trọng Đại: Em nhớ mà. Sau này em sẽ nghe lời anh, chuyện gì cũng nói hết với anh, làm người yêu ngoan của anh.
Văn Đức: Ừ. Giờ muộn rồi, Đại đi ngủ đi, anh về phòng.
Trọng Đại: Mình...
Văn Đức: Sao nữa?
Trọng Đại: Hay ở đây với em đi...
Văn Đức: Không được đổi phòng mà.
Trọng Đại: Kệ, mình lén đi, giống anh Dũng với Trọng ấy. Nếu bị phát hiện em chịu phạt thay anh.
Văn Đức: Không được đâu...
Trọng Đại: Đi mà! Để Nắng chuộc lỗi với anh.
Văn Đức: Khụ! Hừm... Lúc khác đi.
Trọng Đại: Mình ơi...
Văn Đức: Anh nghiêm túc đấy. Chân anh Phượng còn bị thương, anh phải về bên đó còn để ý chăm sóc. Dù sao cũng tại anh.
Trọng Đại: Dạ... Vậy thì thôi ạ.
Văn Đức: Xị mặt cái gì? Anh vừa tha thứ xong đã định nhõng nhẽo với anh đấy hả?
Trọng Đại: Không có. Em chỉ hơi buồn thôi.
Văn Đức: Buồn gì?
Trọng Đại: Mới làm lành mà không được ở cùng anh... Buồn...
Văn Đức: Thôi, đã bảo lúc khác mà. Bỏ tay ra cho anh về phòng.
Trọng Đại: Vâng...
Trọng Đại dù vô vàn không muốn thì cuối cùng vẫn không thể làm gì khác ngoài buông tay Văn Đức ra, có điều vẻ mặt vẫn ủ rũ như bánh bao ngâm nước.
Văn Đức nhìn cậu, tự nhiên lại thấy buồn cười. Playboy nổi danh một thời sao vào tay anh lại thành ra thế này rồi?
2
Nhưng mà... vậy cũng tốt nhỉ, có cảm giác thành tựu đấy chứ.
Văn Đức đứng đó một hồi, bỗng nhiên cúi xuống hôn lên trán cậu một cái, nói câu chúc ngủ ngon rồi chạy biến ra khỏi phòng với tốc độ gió cuốn mây bay.
Trọng Đại còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã không thấy đâu nữa rồi. Mặt cậu dần đỏ lên, trong lòng như có một mầm non héo rũ vừa được cơn mưa ngang qua tưới mát, lại vươn mình lên xanh tươi mơn mởn, còn có một nụ hoa hé nở đầu cành. Người yêu của cậu đáng yêu quá!
Đi qua bao nhiêu những cuộc vui bên lề chớp nhoáng, giờ đây trái tim lại bị một người nắm giữ, nhưng cậu không hề cảm thấy khó chịu gò bó, mà chỉ thấy mãn nguyện vô cùng, giống như con thuyền lênh đênh qua bao nẻo cuối cùng cũng tìm được bến đỗ bình yên. Cậu đã hứa với anh, và cũng hứa với lòng sẽ phải trân trọng anh, tuyệt đối sẽ không để sóng gió nổi lên lần nữa giật đứt dây neo con thuyền ấy.
Vì anh, là người cậu yêu.
Phòng 508
Thanh Bình: Buông ra, cho em về phòng!
Việt Anh: Không! Ứ chịu! Bé mầm ở đây với anh cơ!
1
Thanh Bình: Khổ quá không được! Anh Dũng phạt chết!
Việt Anh: Anh mặc kệ! Anh muốn em ở đây với anh!
Thanh Bình: Nào bỏ ra! Đừng kéo nữa rách áo em bây giờ!
Việt Anh: Kệ! Rách thì không cần mặc nữa cũng được.
1
Thanh Bình: ...
Văn Đại: Này hai đứa ơi, anh còn sống còn thở hồng hộc còn ngồi lù lù đây chứ đã chết đâu mà chúng mà làm trò con bò trước mặt anh thế? Thằng Việt Anh buông nó ra cho nó về ngủ. Hơn mười một giờ rồi!
Việt Anh: Kệ bọn em! Anh ngủ thì cứ ngủ đi!
Thanh Bình: Nào thôi! Đừng có nhõng nhẽo nữa. Anh mấy tuổi rồi thế hả?
Việt Anh: Anh hai chủi ba tháng ~ Bé mầm ở lại chăm bé Zịt Ăn hai chủi ba tháng i ~
2
Thanh Bình: ...
Văn Đại: Ọe!
Thanh Bình: Em không có thời gian đùa với anh nữa đâu. Bỏ ra ngay.
Việt Anh: Ứ ừ ~ Không muốn em về với ông Đại! Nhỡ anh Thanh hay anh Đức lại sang thì sao?
Thanh Bình: Anh Đại nhắn tin bảo nhà anh ấy làm lành rồi, anh Phượng cũng bảo anh Thanh về phòng ngủ rồi. Thế được chưa?
Việt Anh: Vẫn muốn em ở đây cơ ~
Văn Đại: Đm chúng mày nhanh lên! Tao mệt mỏi quá!
Thanh Bình: Bỏ áo em ra đi! Khổ thế là thế nào!
Việt Anh: Người ta muốn bảo vệ em thôi mòa!
Thanh Bình: Em không sao nữa đâu! Sóng gió qua rồi! Anh có bỏ ra không?
Việt Anh: Ứ ừ.
Thanh Bình: Bỏ không thì bảo!
Việt Anh: Hong bỏ đâu.
Thanh Bình: Em đến đến 3.
Việt Anh: Ư ~
Thanh Bình: 1.
Việt Anh: Bé mầm không thương anh.
Thanh Bình: 2.
Việt Anh: Ở đây với anh đi! Anh ngủ dưới đất cũng được mà.
Thanh Bình: 3!
Việt Anh: U hu hu.
Văn Đại: Mày đạp nó ra đi em.
Thanh Bình: Không buông em block.
1
Việt Anh: ...
Thanh Bình: Nick anh đâu rồi nhỉ?
Việt Anh: Thôi bé mầm về phòng đi, chúc em ngủ ngon mơ về anh. Có chuyện gì nhớ gọi anh nha.
Văn Đại: ...
Thanh Bình: Biết rồi. Em về đây. Anh Đại ngủ ngon ạ.
Văn Đại: Ok em.
Việt Anh: Anh nữa!
Thanh Bình: Rồi rồi Việt Anh ngủ ngon! Đến là khổ với anh mất thôi!
Việt Anh: Hi hi, iu bé nhìu lắm nạ!
Văn Đại: Thằng kia lăn ngay lên giường đi ngủ đi!